“Em…là Leo?!”
Cậu bé nãy giờ im như tượng bỗng chốc gật đầu, Chloé chớp mắt nhìn cậu rồi đứng ngay thẳng lại, với tay bỏ cái tai nghe cùng chiếc điện thoại cất vào túi áo. Giờ đã tìm thấy người cần tìm rồi, cô cũng chả muốn mất thêm chút thời gian nào để ở lại sân bay nữa, thế nhưng cái người đang quỳ dưới chân cô kia quả thực không nghĩ như vậy.
“Thôi được rồi, đã đến rồi thì đứng dậy đi, em cứ quỳ thế này không đau đầu gối à?”
Leo không nói chuyện khiến cô có chút gượng gạo. Mới lúc nãy còn hí hửng suy nghĩ đủ mọi hình phạt thích đáng vì đã bắt cô đợi lâu, nào ngờ đâu giờ gặp mặt Leo đã quỳ xuống hối lỗi thế này thì có đáng ngại hay không cơ chứ. Chắc chắn là cậu đã nghe thấy những gì cô lẩm bẩm và làm theo, chưa gì đã khiến người ta lo sợ như thế này thì cô sẽ lại bị mẹ la cho coi. Chloé khom người xuống hỏi cậu:
“Chị bảo em không cần quỳ nữa rồi mà, đứng lên đi chứ.” Cô thở dài, day trán ” chị biết ban nãy những lời chị tự nói là không tốt, đã lỡ để em biết được. Chị xin lỗi, lần sau không nói vậy nữa, được chưa? Giờ đứng lên đi.”
Thấy cậu không nhúc nhích cô lại càng khó xử hơn, nhận lỗi đã nhận rồi, xin lỗi cũng xong rồi, thế sao cậu cứ cố chấp quỳ vậy chứ?
“Leo, sao em cứ im lặng nãy giờ vậy? Bộ em ghét chị rồi sao?”
“Không có…” Cậu lắc đầu rồi mở miệng nói khe khẽ: “Vì em sợ…chị sẽ lại giận em…”
Chloé thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng cậu chưa hề có chút thiện cảm xấu nào, cô phải công nhận cậu bé này ngoan thật đấy, khác xa so với những gì cô tưởng tượng.
“Chị thì giận gì được chứ?”
“Chị bảo…chỉ có quỳ đến khi nào chị hết giận mới được đứng lên thôi…”
“Thế sao em lại ra muộn đến thế? Chị đã đứng đây từ rõ sớm đấy có biết không?”
“Nhưng mà…chuyến bay của em đi đúng giờ…không có bị hoãn đâu.”
Chloé như hiểu được ra vấn đề liền trở nên cáu gắt, thông thường chuyến bay từ Mỹ đến Paris mất 7 tiếng 35 phút, nếu chuyến bay hạ cánh lúc 11 rưỡi thì chắc chắn là cậu đã đi từ 4 giờ sáng. Thế mà mẹ cô lại nhớ nhầm bảo là 8 giờ đến nơi, hại cô phải ngồi đây cả buổi sáng chả giải quyết vấn đề gì. Nhìn cái bộ dạng đáng yêu thế này quả thật khiến cô như mềm lòng hẳn đi, dù đã 13 tuổi nhưng cái điệu bộ dễ thương này sao tim cô nhịn cho nổi chứ. Càng nhìn càng muốn trêu chọc, thế nhưng trưa về rồi không đi ăn sẽ đói mất. Chloé với tay xoa đầu cậu rồi mỉm cười nói:
“Nhìn nè, chị hết giận rồi mà, đứng lên đi chứ, nhớ lần sau không được chậm trễ như thế nữa nghe chưa?”
“Vâng…”
Leo gật đầu rồi từ từ đứng dậy, nhìn tổng thể so với chiều cao trung bình tầm độ tuổi 13 thì cậu có vẻ thấp hơn chút, thế nhưng tim Chloé như bị lệch đi một nhịp. Khuôn mặt ưa nhìn với mái tóc đen tuyền cùng sống mũi cao, vài lọn tóc dài che đi đôi mắt đỏ ngọc đang ngước lên nhìn cô, môi mỏng mím lại. Chưa kể làn da trắng hồng càng làm tăng thêm vẻ đẹp hoàn mỹ của cậu. Leo mặc tổng thể màu đen trắng, một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc áo khoác đen dài, quần đùi thể thao, chân đi đôi giày Balenciaga… Chẹp chẹp, ăn mặc sành sỏi hơn cả cô nữa rồi.
Mấy cô chị đi xung quanh còn cứ nhìn vào Leo mà không khỏi bàn tán xôn xao, cũng phải thôi vì đâu ai ngờ cậu nhóc này tuy còn nhỏ tuổi mà đã đẹp trai đến vậy. Xem ra lúc dậy thì rồi lớn hơn nữa…chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ nổi tiếng với phái nữ cho xem, bao gồm cả Chloé luôn chứ đùa.
Miệng nói không hợp trẻ con, chúng cứ thấy cô là lại chạy đi chỗ khác chơi, đến bế còn chả xong. Ấy thế mà mới chỉ nhìn thấy con người trước mặt thôi là cô đã đủ muốn nhốt về nuôi rồi đấy. Vừa là một mĩ nam biết nghe lời, vừa như một món bảo vật đắt giá xem ai không thích được cơ chứ. Nếu biết sớm hơn chắc chắn cô sẽ lập tức đồng ý ngay. Tưởng tượng mình có một người em trai hoàn hảo thế này cảm giác thấy tự tin và hãnh diện lắm luôn.
Dù rất muốn nhảy vô ôm cho một cái nhưng phải nhịn, vì thể hiện và liêm sỉ. Dắt về nhà rồi muốn sao cũng được, Chloé tự vỗ tay lên mặt cho tỉnh táo tinh thần rồi tự nhủ lòng mình như vậy.
“Chị sao lại tự đánh mình như thế chứ?!” Leo ngỡ ngàng nhìn hai bên má đỏ dần lên mà đôi lông mày nhíu lại. Cậu đưa hai bàn tay mình xoa hai bên má cô, nhón chân lên rồi thổi phù phù cho đỡ rát “Ba mẹ bảo nếu làm thế này sẽ đỡ bị đau hơn, với lại phải giúp đỡ chị thật nhiều. Chị cứ tự đánh thế này là không tốt đâu, em xót lắm đấy.”
Trời ơi tin được không, cậu nhóc này sao lại có thể nói ra những câu từ dễ dàng đổ gục đối phương thế? Cách ứng xử như thế này con nít đã có thể học được rồi sao? Nhưng từ khi nào vậy??
“À ờ…thôi, đi về, đi về ha…”
Chloé gượng gạo cười, mò tay trong túi áo ra chiếc khẩu trang và đeo lên mặt rồi bước đi trước, bỏ lại con người đang tĩnh lặng đứng hình ở đằng sau. Leo không nói gì thêm, ánh mắt nhìn theo bóng dáng người con gái trước mặt có chút ấm áp, nhưng điều đó chả giữ được bao lâu khi biểu cảm cùng cảm xúc chuyển sang lạnh dần hẳn đi. Cậu với lấy chiếc vali rồi đuổi theo Chloé, cả hai im lặng cùng đi bộ cho đến khi về đến nhà.
Sau khi đón được cục kim cương này về, việc đầu tiên cô làm là đóng cửa lại để Leo đứng ngoài một lúc không hiểu gì. Chloé phóng nhanh lên tầng dọn dẹp chăn gối cẩn thận, thay quần áo thường ngày rồi xuống phòng khách thu dọn đĩa thức ăn hồi sáng, bày đĩa hoa quả và pha trà để sẵn. Chỉ trong chốc lát, ngôi nhà trở nên gọn gàng, sạch đẹp hơn, Chloé mới thở phào tự hào với tốc độ dọn dẹp thần tốc của mình, hớn hở chạy ra mở cửa cho cậu bé ngoài nhà.
“Em xin phép.”
Leo tháo đôi giày dưới chân rồi đặt lên kệ tủ bên cạnh một cách ngăn nắp, sau đó mới xách chiếc vali vào trong nhà. Có thể nói cậu bé này đã được nuôi dạy rất cẩn thận đây mà, không như cô, mỗi việc sáng dậy uể oải chả muốn gấp chăn gì cả đã đành rồi. Cô nghĩ đằng nào có gấp thì tối lại bỏ ra đắp thôi, tốn công gấp chi cho mệt. Bản thân cảm thấy có chút hổ thẹn với cậu nhóc này quá đi.
Chloé ngồi thả người lên sofa êm ái kia, nhìn sang dáng người bên cạnh lại thấy tủi thân, Leo ngồi thẳng lưng ngay ngắn không chút động tĩnh, còn cô thì…hầy, tướng ngồi vắt chân chả ra dáng con gái tí nào.
Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn về phía mình, theo bản năng cậu liếc mắt lên nhìn theo hướng đối diện, vô tình chạm mặt với cô khiến cậu ngượng ngùng cúi đầu xuống, đôi môi mím lại vì ngại. Chloé phì cười, nghĩ kĩ lại vừa có 22,000€ lại còn có thể nhìn thấy tiểu mĩ nam này hàng ngày quả thực có chút đáng. Dù cho sau này việc vô tư ăn uống và đi đâu cô cũng sẽ không còn thoải mái nữa, nhưng mà giờ có muốn từ chối nữa cũng đâu có được.
“Chắc em đói rồi, để chị đi nấu thức ăn ha. Giờ khá muộn nhưng đồ nấu sẽ đảm bảo hơn, có thể hơi lâu em ráng chờ chút.” Chloé với tay mặc chiếc tạp dề
“Vâng!” Leo gật đầu
“Điều khiển ti vi trên mặt bàn ấy, em có thể xem gì cũng được. Chiều nay chị sẽ dẫn em đi mua vài đồ dùng cá nhân cho em, cần gì thì bảo chị. Còn tối nay tạm thời thì chưa có giường ngủ, chị sẽ dải nệm cho em sau.”
“Vâng thưa chị.”
Nói một câu, trả lời lễ phép một câu thực sự khiến cô rất hài lòng, có thể mỗi ngày nhìn thấy cậu bé này có thể khiến cô xoa dịu đi mọi phiền muội. Chloé vừa bỏ thức ăn vô nồi đun nóng, vừa tủm tỉm cười một mình.
“Có lẽ cũng không đến nỗi tệ như mình nghĩ…”
Những món ăn đơn giản được sắp lên bàn, bình thường chỉ có một mình cô thì cô chỉ làm lẻ tẻ hai món, nhưng hôm nay đặc cách làm nhiều món vì người em trai dễ thương này. Trong bữa Chloé gắp rất nhiều thức ăn cho Leo, cậu đều mỉm cười nói cảm ơn và ăn hết chúng, không ngừng khen ngon. Ăn xong còn dọn tự dẹp bát đĩa và rửa bát, dù cô bảo không cần nhưng cậu vẫn làm cho bằng được. Còn nói là: “Chị nấu cho em ăn, em rửa bát cho chị là điều nên làm để cảm ơn vì bữa ăn tuyệt vời này.” Ôi mẹ ơi, ai nghe xong mà không cảm thấy mềm lòng cho được.
Chloé lấy một cái đĩa và một con dao mang lên phòng khách, bật tivi lên cho có tiếng. Leo rửa bát xong cũng lau tay và lên nhà, thế nhưng vừa nhìn thấy Chloé, cậu hớt hải chạy đến bên cô.
“Chị, chị đang cầm cái gì đấy?”
Leo với vẻ mặt không thể nào hốt hoảng hơn khi thấy Chloé tay cầm táo, tay cầm dao.
“Chị gọt táo cho em ăn” Cô khó hiểu trả lời
“Không được đâu.” Leo vội cầm lấy con dao trong tay cô và ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu chăm chút gọt táo “Dao rất nguy hiểm, chị là con gái nên để con trai như em làm việc này.”
Chloé ban đầu còn khá ngỡ ngàng, nhưng cậu đã kiên quyết vậy cô cũng không nỡ đòi lại nữa nên đành ngồi xem tivi cho đỡ chán vậy. Leo vừa gọt táo, vừa liếc nhìn cô, không nói năng gì nữa. Cậu tặc lưỡi một cái, khuôn mặt trở nên lạnh tanh, ánh mắt có chút bất mãn với người ngồi xem tivi và không để ý đến cậu.
“Chị…vốn dĩ chả thể nhớ nổi tôi.”