Như dự tính tuần sau Trình Bắc Doanh đã thật sự đi công tác ở nước ngoài. Châu Thiên Kỳ cuối cùng cũng đã có thể tự do, chuẩn bị mọi thứ mà rời khỏi nơi ngục tù này rồi. Cô hy vọng lần này sẽ trốn được đi xa và không bao giờ quay lại nữa.
Trình Bắc Doanh chuẩn bị đi nhưng vẫn đi tới trước mặt cô mà khằn giọng cảnh báo.
“ Ngoan ngoãn ở nhà đừng nghĩ sẽ chạy trốn, tôi mà biết được cô lén phén với thằng đó thì cô chuẩn bị xuống gặp diêm Vương là vừa!”
Châu Thiên Kỳ không trả lời, cô hất tay anh ra khỏi khuôn mặt mình. Trình Bắc Doanh thấy cô không nói cũng không nói thêm, anh quay lại dặn dò giúp việc và vệ sĩ vài điều rồi mới yên tâm rời đi.
Trong căn nhà lạnh lẽo này cuối cùng Châu Thiên Kỳ cũng có thể thoải mái, cũng may mắn cho cô trong giai đoạn ốm nghén của thai kì, cô đã không có biểu hiện gì, ăn uống bình thường. Chính vì vậy mà trong nhà không ai biết cô đang mang thai, kể cả Trình Bắc Doanh.
Một lần nữa cô đi đến căn phòng nơi để những kỉ niệm giữa anh và Quỳnh Quỳnh, lần này cửa không bị khoá như trước. Châu Thiên Kỳ bình thản bước đến trước di ảnh của Quỳnh Quỳnh, ánh mắt cô nhìn vào di ảnh không như trước nữa, nhẹ nhàng lau đi vết bụi bẩn trên ảnh.
“ Tôi không biết giác mạc này là của cô, cũng không biết Trình Bắc Doanh đã có người thương, nếu cô hận cũng không sao? Tôi sẽ trả lại giác mạc và thứ tình cảm mà vốn không thuộc về tôi cho cô! Quỳnh Quỳnh, cô giờ đây sẽ là nữ chủ nhân của căn biệt thự này, thành thật xin lỗi!”
Châu Thiên Kỳ để tờ giấy ly hôn mình đã ký kèm theo một lá thư vào phía sau di ảnh, đến khi mình rời đi cũng mong Trình Bắc Doanh sẽ nhìn thấy, đọc bức thư mà cô đã viết và những lời xin lỗi.
Ngày thứ 3 Trình Bắc Doanh rời đi, hôm đó cô đứng trên tầng nhìn xuống, một chiếc xe quen thuộc đậu đó không xa.
“ Là xe của A Lâm, nhưng sao mình có thể rời đi đây?”.
Nhìn xuống xung quanh đều là người làm và vài ba vệ sĩ, cô phải làm sao mới có thể bảo trốn hay lẫn ra ngoài được?
Cô đang không biết làm sao thì Lưu Thẩm Vạn đã bước xuống xe của Hàn Trạch Lâm và đang đi vào. Châu Thiên Kỳ sợ anh sẽ bị vệ sĩ ngăn lại nhưng không, anh đi một mạch lên phòng của cô chỉ ngán lại nói vài câu với vệ sĩ.
Lúc Lưu Thẩm Vạn mở cửa ra cô vẫn chưa hiểu tại sao anh lại có thể vào dễ dàng như vậy được!
“ Chúng ta đi thôi !”
“ Vệ sĩ sẽ không cho em đi? Nếu bọn họ không thấy em ắt sẽ báo cho Trình Bắc Doanh!”
“ Không sao, bọn họ đã bị anh lấy thân phận Trình Bắc Doanh cho nghỉ ngơi rồi, bây giờ sẽ không ai biết em đã biến mất!”
Vệ sĩ đã đi hết, bọn họ còn không gọi điện hỏi xem đó có phải là sự thật. Châu Thiên Kỳ thu dọn đồ lại, lấy đi những thứ vốn thuộc về mình, cô không muốn bất cứ thứ gì liên quan đến mình còn tồn tại.
Châu Thiên Kỳ đã đến căn nhà cũ của Hàn Trạch Lâm, cô chỉ ở đây một ngày sang ngày hôm sau cô sẽ biến mất khỏi đất nước này, Châu Thiên Kỳ sẽ cùng đứa bé đến sinh sống ở một đất nước mới cùng anh trai.
Tối đó cô đã tìm đến phòng của Hàn Trạch Lâm, để nghe câu trả lời, về ai là người hiến giác mạc cho mình.
“ A Lâm, anh có thể trả lời cho em biết người hiến giác mạc cho em lúc đó là ai ? hiện giờ như thế nào được không?”
Hàn Trạch Lâm vốn muốn giấu nhưng chuyện đến nước này cũng đành phải nói ra sự thật.
Năm đó, Châu Thiên Kỳ bị tai nạn dẫn đến bị mù lại không tìm được giác mạc, Hạ Nhạc Quỳnh đã tự đến và hiến tặng khi mình qua đời, Hàn Trạch Lâm lúc đó không nghĩ nhiều liền đồng ý giữ bí mật để có thể giúp cô lấy lại ánh sáng, khi Hạ Nhạc Quỳnh mất anh đã tự ý lấy quyền lực của mình để phẫu thuật ghép giác mạc cho cô.
“ Anh có biết người phụ nữ đó là bạn gái của Trình Bắc Doanh không?”
“ Lúc đầu anh không biết, mãi về sau anh mới biết cô ta là người yêu của Trình Bắc Doanh!”
“ Tại sao anh không nói ra, chỉ vì anh giấu đi sự thật mà hại em, hại cả Châu gia không?”
“ Anh xin lỗi, em đừng tức giận!”
Châu Thiên Kỳ hít thở thật sâu thả lỏng người rồi nói.
“ Bây giờ em muốn trả giác mạc lại cho anh ta, anh có thể giúp em không?”
Hàn Trạch Lâm giật mình, ánh mắt nghi ngờ mà nhìn cô: “ Em trả lại, đôi mắt em sẽ không nhìn thấy ánh sáng, không được!”
“ A Lâm, anh giúp em đi, em muốn trả lại cho anh ta tất cả không muốn dích líu đến Trình Bắc Doanh, như vậy em mới có thể sống hạnh phúc!”
“ Anh nói không là không, khó khăn lắm em mới có giác mạc phù hợp không thể trả lại!”
“ Nếu anh không giúp vậy thì để em quay về đó cho anh ta hành hạ tiếp!”
Châu Thiên Kỳ đứng dậy rời đi, nhìn đối phương đã như vậy Hàn Trạch Lâm cuối cùng cũng đã đồng ý, trước khi ra nước ngoài một ngày sẽ làm phẫu thuật cho cô.