Nằm trên bàn phẫu thuật, lòng Châu Thiên Kỳ rất nhẹ nhõm, cô bây giờ không còn vướng bận hay nợ nần gì với Trình Bắc Doanh. Ánh sáng của đôi mắt cô lại mất đi một lần nữa, nhưng ánh sáng trong lòng lại được thắm lên.
Giác mạc lấy ra và được bệnh viện bảo quản trong dung dịch có chứa Eusol-C, một dung môi tổng hợp để bảo quản ở 4°C trong khoảng thời gian lên đến 14 ngày. Trong khoảng thời gian này đủ đến khi Trình Bắc Doanh đi về và nhận được, lúc đó anh muốn làm gì là tùy theo anh.
Châu Thiên Kỳ sau khi làm phẫu thuật xong đã được Hàn Trạch Lâm đưa ra nước ngoài sinh sống cùng anh trai. Lưu Thẩm Vạn rất muốn nói lời tỏ tình với cô nhưng lại thôi, bởi anh nhìn thấy trong cô và Hàn Trạch Lâm một thứ tình cảm khó nói. Lưu Thẩm Vạn một lần nữa dừng bước, nén lại tình cảm.
“ Em qua đó phải thường xuyên liên lạc với anh đấy!”
“ Em nhớ rồi, A Lưu anh không cần phải lo lắng cho em!”
Hai người trao cho nhau một cái ôm thân thương.
Hàn Trạch Lâm cũng cô đã bay ra nước ngoài sinh sống, Châu Thiên Kỳ tiếc là không được nhìn thấy bầu trời xanh hôm đó, cô mang hi vọng đến một vùng đất mới, mong ước ở đó tương lai của cô sẽ được hạnh phúc.
_______
Trình Bắc Doanh vẫn không biết chuyện gì, cho đến khi anh đi công tác trở về, chuyến đi lần này anh trở về không ngờ trên tay lại cầm thêm một hộp quà, món quà này là anh mua cho Châu Thiên Kỳ, cũng không hiểu khi đi qua tiệm gấu bông bất giác anh lại muốn mua về.
Trình Bắc Doanh về đến nhà liền hỏi giúp việc: “ Châu Thiên Kỳ, cô ta đâu rồi?”
Giúp việc bị anh hỏi cũng ngớ người ra, họ nhìn nhau cuối cùng cũng có người lên tiếng:
“ Không phải ngài đã cho người đến đón phu nhân đi cùng sao?”
“ Tôi không ra lệnh!”
Trình Bắc Doanh chạy nhanh lên phòng, anh vừa chạy vừa gọi tên đến khi vào phòng mở tủ đồ ra bên trong trống không, mọi thứ xung quanh cũng biến mất như chưa từng tồn tại vậy.
“ Cmn, cô ta trốn thật rồi sao?”
Trình Bắc Doanh cho dù có tìm kiếm như thế nào cũng không có một chút giấu vết của cô, mọi thứ đều biến mất. Anh đứng trước căn biệt thư mặt thờ thẫn, tức giận bởi trong suốt thời gian đi công tác không có thời gian liên lạc về, nên mới xảy ra chuyện như vậy.
“ Các cậu nói ai là người đã đưa cô ta đi?”
“ Là bạn của ngài, anh ta nói ngài bảo đưa phu nhân đi theo, nên chúng tôi!”
“ Lưu Thẩm Vạn…!”
Trình Bắc Doanh liền lái xe phóng trên đường với tốc độ nhanh đến Lưu thị, anh lao lên phòng đạp thật mạnh, Lưu Thẩm Vạn vẫn bình thản, cảnh tượng này anh cũng đã sớm biết từ trước rồi.
“ Cơn gió nào lại làm cậu lạc đến đây vậy?”
“ Châu Thiên Kỳ đang ở đâu?”
Lưu Thẩm Vạn ngồi xuống từ tốn rót nước: “Em ấy không phải ở chỗ cậu sao? Sao lại hỏi tôi?”
“ Cô ta đang ở đâu? Cậu có trả lời không?”
Trình Bắc Doanh không kìm được đã lao đến nắm lấy cổ áo ánh.
“ Tôi đâu có giữ em ấy, sao bây giờ lại quan tâm vậy?”
“ Cmn, cậu có trả lời không?”
“ Trình Bắc Doanh, nếu cậu muốn biết em ấy ở đâu thì đến bệnh viện Y mà hỏi, ở đó có lẽ sẽ tìm thấy được cả người tên Hạ Nhạc Quỳnh nữa!”
Lưu Thẩm Vạn nhắc đến Hạ Nhạc Quỳnh cũng là vì muốn anh biết được sự thật năm đó, biết được những gì mà mình làm suốt mấy năm qua đều là sai trái. Trình Bắc Doanh không biết ý nghĩa của câu nói, anh rời đi đến bệnh viên. Khi biết anh là Trình Bắc Doanh, bác sĩ đã đưa anh đến một căn phòng rồi lấy ra một chiếc hộp, kèm theo hồ sơ dữ liệu mà Hàn Trạch Lâm trước kia đã đưa.
Trình Bắc Doanh cầm chiếc hộp trên tay mở nó ra anh mới ngạc nhiên, ánh mắt không tin nhìn vào thứ trong hộp.
Là giác mạc!
“ Đây là sao?” Anh đưa ánh mắt hỏi vị bác sĩ đứng bên cạnh
“ Là cô gái tên Châu Thiên Kỳ nói trả lại cho anh, nó đã ở đây được 14 ngày rồi!”
Cái anh muốn biết không phải là thời gian bao lâu, mà là tại sao Châu Thiên Kỳ lại trả lại giác mạc? Không phải cô không muốn mất đi ánh sáng sao?
Trình Bắc Doanh bần thần ra về, sắc mặt không còn như trước, vẻ nhợt nhạt choáng váng. Anh thẫn thờ quay về biệt thự, về phòng trên tay vẫn cầm hộp giác mạc đã mất đi thời gian sống, anh thẫn thờ ngồi nhìn chiếc hộp và tài liệu trên bàn.
“ Tất cả đều là lời nói dối, đây không phải là sự thật!”
Trình Bắc Doanh không tin những chuyện mà mình đã làm đều sai. Anh không tin những gì mà mình đọc là sự thật, Hạ Nhạc Quỳnh không thể bị bệnh được? Châu gia không thể không liên quan.
Hạ Nhạc Quỳnh không phải vì tai nạn mà chết, cô chết là vì bệnh hiểm nghèo, ung thư giai đoạn cuối, chỉ vì không để anh phải đau lòng nên mới chọn cách không nói ra, khi biết Châu gia và Trình gia có hôn ước với nhau cô cũng đã tìm hiểu, biết được con gái Châu gia bị tai nạn dẫn đến mù nên mới chọn hiến giác mạc cho Châu Thiên Kỳ, cũng như muốn Châu gia và Trình gia nên sui gia. Hạ Nhạc Quỳnh đã chọn cách giấu đi và tìm mọi cách để làm cho Trình Bắc Doanh phải đến quan tâm Châu Thiên Kỳ khi bị mù tạm thời, khiến cho hai người có hào cảm như vậy khi rời đi Hạ Nhạc Quỳnh mới yên tâm. Nhưng Hạ Nhạc Quỳnh không biết đó là sai lầm dẫn đến cuộc hôn nhân mà cô mong muốn dành cho Trình Bắc Doanh dẫn đến đau khổ.
“ Sao có thể được? Chắc chắn là cô ta dở trò, để tôi tìm được cô thì cô chết chắc!” Mặc dù miệng anh nói không tin nhưng trong lòng lại rối bời, anh không biết nên tin hay không.