Mí mắt khẽ động đậy, Lục An Tràm nằm trên giường có chút không thoải mái vì bị ánh nắng bên ngoài rọi vào, cô nhíu mày trở người xoay mặt vào bên trong, ngay sau đó cảm nhận được cái ôm cô mới dần hé mắt.
“Cẩn Nghiêu.”
“Hử?”
Lục An Tràm ngáp ngắn nói: “Sao anh còn chưa đến công ty?”
“Đến trễ cũng không sao.”, Mai Cẩn Nghiêu còn chưa muốn rời giường, tay còn ôm chặt lấy cô hơn.
Lục An Tràm ngẫm nghĩ mới nhớ ra, anh là chủ tịch mà, đến trễ hay nghỉ chăng nữa cũng chả sao, cô nhắm mắt lại, giọng lầm bầm: “Hôm nay em không đến công ty.”
Nghe cô nói anh mới mở mắt: “Trong người em không khoẻ?”, Vừa nói vừa áp tay lên trán cô thử nhiệt độ.
“Không có, em muốn nghỉ một ngày thôi.”
Mai Cẩn Nghiêu thấy cô buồn ngủ lười trả lời nên không hỏi nữa, liền ngồi dậy xốc chăn ra, thân thể không mặc quần áo được ánh sáng bên ngoài xuyên vào miêu tả rõ rệt từng chi tiết trên cơ thể săn chắc mê người của phái nam.
Sau khi khoác trên người bộ quần áo vest làm mất đi độ quyến rũ vừa rồi, thay vào đó là bộ dạng lạnh lùng cấm dục. Mai Cẩn Nghiêu ra khỏi từ phòng tắm trở lại giường thì thấy cái lưng trắng nõn đập vào tầm mắt mình, rất nhanh vội rời mắt không muốn vì nó mà bị hút vào, từ phòng để đồ lấy ra một cái áo sơ mi trắng.
Bị xốc chăn, cô quay người không vui lầm bầm trách móc: “Làm gì vậy, sao anh kéo mất chăn em?”
Thấy cô lười đến nói chuyện cũng không mở mắt nhìn anh, Mai Cẩn Nghiêu nâng một bên chân dài quỳ xuống giường, tay vươn ra kéo cô ngồi dậy: “Anh mặc áo xong rồi hẵng ngủ tiếp.”
Cô cũng mặc khoả thân trước mặt anh, lười nhác dang hai cánh tay lên để cho anh xỏ áo vào giúp mình.
Mai Cẩn Nghiêu cài xong cúc áo cuối cùng mới nhẹ tay đỡ cô nằm xuống, từ đầu đến cuối cô không nói chuyện cũng không mở mắt nhìn anh một cái, nhìn cô ngủ như heo anh bất lực cười một tiếng: “Anh đến công ty đây.”, Dứt lời hôn xuống môi cô coi như là tạm biệt.
Lục An Tràm vươn tay nhéo mặt anh một cái, người lật qua ôm lấy gối ôm vào lòng, khàn giọng nói: “Bye.”
Trước lúc ngồi dậy anh còn nén lại hôn cô thêm một cái mới đứng dậy. Vừa vào phòng ăn thì liền gặp hai bóng người nhỏ đang ngồi ăn ngay ngắn trên bàn.
“Hôm nay mẹ không đi làm sao ba?”
“Ừ, hai đứa đừng làm phiền mẹ.”, Mai Cẩn Nghiêu nâng tay nhìn đồng hồ một cái: “Đúng 8 giờ lên gọi mẹ dậy, nhớ là gõ cửa gọi không được mở cửa đi vào phòng.”
Hai cậu gật đầu.
Hiện giờ vợ anh còn ngủ trên giường, lại chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi của anh, làm sao có thể để người khác nhìn thấy được dáng vẻ đó chứ.
Thấy ba định đi, Mai Cẩn Đồ lên tiếng: “Ba không ăn sáng à?”
Mai Cẩn Nghiêu khựng lại vài giây, suy nghĩ gì đó, nói: “Một lát mẹ có hỏi thì hai đứa cứ nói hôm nay ba gấp đi qua không có ăn.”
“Vâng.”
Đợi ba đi rồi, Mai Cẩn Thừa chu mỏ nói: “Anh, ba có ý đồ.”
“Ừ, rõ ràng như thế mà.”, Đây chẳng phải để mẹ thương xót sao? Ba thật ấu trĩ.
Lục An Tràm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô lờ mờ cầm điện thoại kê lên tai: “Alo.”
“Thiết kế nhỏ của tôi giờ này em còn ngủ? Đã biết mấy giờ rồi chưa, em còn nằm nướng là tháng này bị trừ lương đấy.”
“Vậy thì trừ đi.”
Cẩm Hồng Liên nghe giọng ngáy ngủ kia mà lắc đầu, thở dài: “Làm việc đến khuya hay sao mà lại dậy không nổi?”
Nhớ lại buổi tối, rồi mới ừ ừa: “Có chút mệt.”
“Vậy là hôm nay nghỉ?”
“Ừm.”
“Không sợ bị trừ tiền lương thật?”
Lục An Tràm không lo sợ, mà rất tự hào trả lời: “Không sợ, đừng quên em là hồ ly tinh của chủ tịch đấy.”
Cũng đúng, hôm qua có nhóm người công ty âm thầm đăng ảnh chủ tịch và thiết kế Lục ân cần ngồi ăn chung với nhau trước mặt nhiều người còn rất thân mật.
“Hai thằng bé đẹp trai kia là em trai của em à?”
“Ai? Em từ khi nào có em trai?”, Lục An Tràm nói theo bản năng, rồi mới chợt mở mắt, sửa lời: “Coi như là vậy đi.”
“Thôi chị không làm phiền em nữa.”
Lục An Tràm cúp máy quăng điện thoại qua một bên, cùng lúc là tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng nói của trẻ con cất lên.
“Mẹ 8 giờ rồi dậy ăn sáng.”
“Mẹ biết rồi.”
Cô chạy vào phòng tắm, tùy tiện thay đồ, sau đó mới đi xuống sảnh, ngồi vào bàn ăn sáng cô tùy tiện hỏi: “Ba có ăn sáng không?”
“Dạ không.”
Cô sựng tay lại: “Không ăn sáng?”
Mai Cẩn Thừa nói: “Ba chỉ dặn là 8 giờ gọi mẹ dậy sau đó gấp gáp rời đi.”
“Con chạy vào bên trong kêu đầu bếp chuẩn bị một hộp đồ ăn lát nữa mẹ mang đến công ty.”
Mai Cẩn Đồ biết ngay việc này, cậu nghĩ gì đó: “Không mấy để con đem cho.”
Lục An Tràm nghĩ vài giây gật đầu: “Cũng được.”
…
Mai Cẩn Đồ nhìn bàn tay bị dắt đi, cậu dừng bước ngẩng đầu nói: “Chú Từ con tự đi được.”
Trợ lý Từ buông tay: “Cậu chủ biết đường không?”
“Con biết, nếu chú bận thì đi đi, không cần phải lo cho con.”
Mai Cẩn Đồ cũng đến đây cũng vài lần, nên vẫn chưa còn nhớ đường. Đến khi đặt chân tại bên ngoài phòng, cậu lịch sự gõ cửa nhưng không ai lên tiếng.
Màn hình đang kết nối với điện thoại bỗng xuất hiện cuộc gọi làm mọi người trợn mắt kinh ngạc.
Mai Cẩn Nghiêu còn tưởng đâu cô gọi đến, nhưng cái tên trên màn hình lớn là Cẩn Đồ.
Anh thản nhiên nhấc máy.
Giọng trẻ con phát ra vô cùng rõ ràng: “Ba có trong phòng làm việc không?”
Ba!!!
Mai Cẩn Nghiêu không để ý ánh mắt khiếp sợ của đám người trong phòng, bình tĩnh trả lời: “Ba đang họp.”
“Đồ ăn mẹ dặn con mang đến, lúc nào ba họp xong thì nhớ ăn.”
“Về sao?”
Cậu nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Vâng, con về còn đi chơi với mẹ.”
Mai Cẩn Nghiêu khựng tay đang cầm bút lại: “Đi đâu?”
“Con không biết nữa, vừa nãy mẹ bảo con mang đồ ăn đến cho ba thì về liền.”
Mày anh hơi nhíu, giọng nghiêm lên dặn dò: “Đi chơi nhớ dòm ngó đến mẹ, có việc gì thì gọi ngay cho ba.”
“Vâng.”
Kết thúc cuộc gọi anh liền trở lại vấn đề làm việc ngay tức khắc, làm mọi người trong phòng họp nuốt nước miếng. Tin động chơi chủ tịch đã có con! Với lại cũng đã có vợ! Như thế mà ai cũng không biết, con trai biết nói thì chắc đã bốn năm tuổi gì rồi, ai cũng bị cú sốc vừa rồi làm cho khiếp sợ và kinh ngạc.
Nhưng Mai Cẩn Nghiêu lại không để ý, rất lạnh nhạt nghiêm túc nói về chuyện công việc, rất nhanh cho tan họp trở lại phòng làm việc.
Mở hộp đồ ăn ra anh liếm môi cười nhạt, vừa rồi anh còn tưởng đâu cô đem đến đây cho anh, giờ nhìn lại điện thoại cũng chẳng có cuộc gọi nào từ cô, đi chơi là quên cả chồng mình.
…
Bên đây ba mẹ con đã lên đồ đi đạo phố, cô cười lấy trong túi ra cái thẻ đen: “Hôm nay mua gì ăn gì mẹ và hai đứa phải tiêu tiền bớt giúp ba, đó là mệnh lệnh!”
Hai cậu đồng thanh: “Tuân lệnh!”
Lục An Tràm bước ta khỏi cửa căn biệt thự, hai thuộc hạ mặc đồ đen đứng bên cửa chào hỏi.
“Hai cậu đi đâu?”
“Ông chủ bảo thần đi theo bà chủ.”
Lục An Tràm xua tay, thấy họ cầm súng cô càng từ chối hơn: “Tôi là bà chủ thì nghe lời tôi ở đây canh gác đi.”
“Nhưng ông chủ…”
“Cấm bước thêm bước nữa tôi gọi đám người bên cửa lớn chạy vào đánh gãy chân hai cậu.”
Bọn họ nghe liền lùi bước lại.
Cô hài giọng gật đầu, cầm lấy hai tay con trai đi ra cổng lớn.
Ba người mà gọi một nồi lẩu to đùng ra. Mai Cẩn Đồ mím môi.
“Mẹ chúng ta ăn hết sao?”
Lục An Tràm gấp gáp bỏ vào khuấy khuấy chúng, thuận miệng đáp: “Hết, sẽ hết, sức mẹ ăn rất mạnh hai đứa đừng sợ bỏ thừa đồ ăn đâu.”
“Mẹ sao mẹ không đợi ba về mình hả đi?”
Cô liền đặt đũa xuống, phân tích: “Tiểu Thừa à con nghĩ xem, thường ngày ba như thế nào? Với lại đi chơi chúng với ba rất tẻ nhạt, tốt nhất là để ba con kiếm tiền chắc chắn hơn nhiều. Mẹ con chúng ta không cần lo gì đâu, ba bảo tiền quá nhiều xài bớt cho nhẹ lòng.”
“….”
“Thật sự là ba nói hay là mẹ nói?”, Mai Cẩn Đồ vừa nhai đồ ăn trong miệng vừa hỏi.
“Đương… Đương là ba rồi!”
Cậu gấp miệng thích đã chín bỏ vào chén mẹ, thản nhiên nói: “Con chỉ hỏi thế thôi mẹ căng thẳng làm gì.”
Lục An Tràm bị thằng con bắp được bài bản nên chột dạ cúi đầu ăn thịt.
“Có thế cho tôi xin phương thức liên lạc được không?”
Cô ngẩng đầu lên, còn chưa kiếp cất lời thì đã có tiếng hai đứa trẻ đồng thanh nói.
“Không thể!”
Mai Cẩn Thừa cười cười: “Chú xin phương thức liên lạc của mẹ con làm gì? Định xúi giục mẹ con ngoại tình với chú sao?”
“….”, Người đàn ông biết được người này đã kết hôn, xin lỗi, nhưng khi rời đi có chút tiếc nuối, cô gái nhỏ xin đẹp thế mà lại đã lập gia đình sớm.
“Con nói năng kiểu gì thế?”
“Ba có dặn, ai bén mảng lại mẹ thì một đao giết chết.”, Nói xong còn hành động chém xuống một đao.
Lục An Tràm cũng cảm thán lắc đầu.
Sau khi ăn uống xong, thì ba người lại đứng ở khu vui chơi.
“Từ bao giờ mẹ lại trẻ con như vậy?”, Mai Cẩn Đồ nhìn khu vui chơi đầy người lớn bé liền nhíu mày nhìn qua mẹ mình.
Lục An Tràm xoay người qua: “Hai đứa không thích à?”
“Quá là không thích.”
“Mặc kệ hai đứa không thích những đã đến rồi không thể để uổng công như thế được.”
Hai cậu bị bắt lên ngồi vào ghế, dây an toàn đã được gài lại, dần dần được đưa lên cao, càng lúc càng cao, cao đến nỗi chỉ thấy được cái dáng của mẹ mình. Mai Cẩn Thừa sợ đến trắng mặt, vừa nhắm mắt an ủi lòng mình thì “vèo” một cái.
“Aaaa! Aaaaaa! Anh!!! Cứu em!!!”, Mai Cẩn Thừa sợ đến hét càng to, hét vọng lên đầy tiếng thảm thiết.
“Mẹ ơi… Con không chơi đâu! Aaaaa!!!!”, Tiếng hét cầu cứu vô cùng bất lực.
Mai Cẩn Đồ ngồi bên cạnh không hét không la, liền xoay mặt qua trách mắng: “Em ngậm miệng lại!”
Ở dưới Lục An Tràm cầm điện thoại quay lại, cười đến chảy nước mắt.
Sau khi được bước ra khỏi cái địa ngục sóng thần vừa rồi, mặt Mai Cẩn Thừa không còn giọt máu, được anh mình đỡ đi.
“Em đứng thẳng lên coi, chỉ mới một chút đã sợ như vậy trai tráng gì.”
Lục An Tràm đi lại ngồi xổm xuống: “Con không sao chứ?”
Cậu bơ phờ lắc đầu.
“Tốt vậy chúng ta đổi qua đi nhà ma đi.”
!!!
“Không! Con muốn về nhà, đã tối lắm rồi mẹ, về trễ ba sẽ mắng chúng ta!”, Mai Cẩn Thừa to mắt gấp gáp nói.
Cô nhìn đồng hồ: “Chỉ mới 5 giờ thôi mà trễ cái gì.”
Lục An Tràm ngẫm nghĩ một lúc: “Thôi được chúng ta đi dạo chụp ảnh thôi, không chơi nữa.”
Cuối cùng Mai Cẩn Thừa cũng thở một hơi nhẹ nhõm, mặt đau khổ nhìn qua anh: “Lần sau em không đi chơi với mẹ nữa đâu.”
…
Mai Cẩn Nghiêu nhìn đồng hồ mặt đen thui, cuối cùng không chờ đợi được mà đứng lên.
“Suất phát.”
Khu vui chơi lớn nằm gần ngay trung tâm thương mại, hiện tại trong đây còn rất nhiều trẻ em và người lớn, đột nhiên không biết chuyện gì nguyên một đoàn người áo đen chạy thành một hàng vào, ai cũng trang bị súng làm cho mọi người sợ hãi ngồi xuống chấp tay lên đầu.
Lục An Tràm cũng không hiểu chuyện gì vội nắm lấy hai tay con trai ngồi xổm xuống, nghiêng đầu khẽ hỏi người bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hình như là khủng bố.”
“Cảm ơn.”
Trời đất sao lại khủng bố ở khu vực chơi thế này chứ.
Mai Cẩn Nghiêu bước ra khỏi xe, đi đến rũ mắt nhìn ai cũng ngồi xổm đầu cúi xuống không dám ngước lên.
“Đưa loa.”
Anh lạnh lẽo quét xung quanh nơi này, giọng lạnh lùng từ loa phát ra: “Lục An Tràm.”
Cô giật mình, giọng nói này chẳng phải… Cô ngớ ra từ từ đứng lên, mới thấy anh đứng gần đó, sắc mặt rất không được tốt. Hiện giờ xung quanh nơi này đã bị anh bao vây.
Cô vội kéo hai thằng con mình đi đến.
Mai Cẩn Nghiêu liếc một cái từ hai bên tay kia, hàm răng cắn chặt, sau đó không nói gì xoay người bỏ đi.
Lục An Tràm hết hồn chạy theo sau, nhanh chui vào xe, cô định lên tiếng nhưng thấy tâm trạng anh không tốt nên đành nuốt ngược lại.
Trên xe vô cùng lạnh lẽo lạnh đến nỗi cô muốn đóng băng luôn rồi, nhưng lại cắn môi không dám lên tiếng, nhìn qua thấy anh chỉ quay mặt ra ngoài cửa, đầu cô ảo não rời mắt.
Mai Cẩn Nghiêu dòm qua, thấy ai đó run rẩy, anh bất lực mím môi một cái: “Hạ điều hoà xuống.”
“Lại đây.”
Cô ngước mắt lên, rón rén nhích mông ngồi sát bên cạnh anh, ngay sau đó cảm nhận được áo khoác lớn ấm áp bọc qua người cô.
“Lạnh không biết nói? Ngày thường hung hăng lắm mà, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy?”
Lục An Tràm nâng mắt, mặt mày ủ rũ: “Anh đang giận em.”
Nghe xong, liền duỗi tay để mặt đồng hồ cho cô nhìn: “Đã mấy giờ rồi?”
“9 giờ.”
Anh cười lạnh: “Đi chơi đến tận giờ này cũng không chịu về, anh không đến không biết lúc nào em mới chịu vác mặt về.”
“Em chỉ chơi một chút thôi mà.”
Mai Cẩn Nghiêu trầm mặc: “Em nhìn xem từ sáng đến bây giờ em có gọi cho anh một cuộc điện thoại nào không? Chỉ có anh gọi cho em, đã vậy còn tắt máy.”
Giọng anh lớn hơn mọi ngày, nhất thời cô mím môi, cúi thấp đầu, giọng nặng nề: “Em xin lỗi.”, Nói xong liếc lên thấy hai hàng lông mày anh vẫn nhíu chặt, cô ăn năng hối lỗi: “Lần sau sẽ không như vậy.”
Anh thở một hơi, bỗng vừa rồi nhìn thấy một việc, giọng lạnh tanh vọng lên trước: “Còn hai đứa về nhà không rửa tay sạch sẽ ba chặt gãy tay.”
Đến biệt thự, Mai Cẩn Nghiêu lôi người vào phòng tắm rửa sạch hai bên tay.
“Nhẹ lại.”, Lại biết ngay cái thói sạch sẽ của anh, nhìn tay đỏ ửng của mình chỉ biết cắn răng nhắm mắt cho qua.
Hai cậu đứng ở phòng của ba mẹ loay hoay một hồi, vừa rồi thấy ba rất tức giận, nhưng cũng biết là ba vì quan tâm mẹ nên mới nặng lời.
“Để anh gõ.”
“Cạch.”
Mai Cẩn Nghiêu nhíu mày nhìn xuống: “Rửa tay chưa?”
“Rồi ạ.”, Cậu do dự một lúc: “Thật ra là lỗi tụi con ba đừng giận mẹ.”
Anh nghe xong nhìn vào người đang ngồi trên giường một cái, rồi rời mắt: “Biện minh cái gì, hai đứa về phòng đi.”, Nói rồi liền đóng cửa lại.
Từ phòng tắm ra đến giờ Lục An Tràm cũng không nói gì, tự ngồi trên giường lấy thuốc thoa vào hai lòng bàn tay của mình, có chút rát nên cô hơi nhíu mày lại.
Mai Cẩn Nghiêu áy náy lại đau lòng. Cô biết anh như thế lại còn hành động như vậy.
Nhẹ quỳ một gối xuống sàn, rồi cầm tay bàn tay cô, ân cần hôn xuống: “Xin lỗi em.”, Sau đó nằm bàn tay còn lại nhẹ nhàng đặt môi xuống, một lần nữa nói: “Anh xin lỗi.”
Không thấy cô đáp câu nào, làm lòng anh nôn nóng, vội vàng hôn lên tay cô rất nhiều lần, một cái hôn là một lời xin lỗi.
Lục An Tràm nhìn xuống, biết ngay anh giận còn thì được nhưng lại sợ cô giận rồi không thèm nói năng hay để ý đến anh, nhìn người nó hấp tấp hôn tay cô không ngừng.
“Được rồi.”
Ánh mắt lo sợ ngước lên nhìn cô: “Em giận anh sao?”
Thấy vẻ mặt này của anh, cô thở dài trong lòng, rồi làm bằng hành động thay cho lời nói, cúi đầu hôn lên môi anh giữ yên vài giây mới rời đi: “Không có giận.”
Tảng đá trong lòng của anh cũng rơi xuống, nhích lại gần ôm chút choàng tay ôm lấy eo cô, mặt úp vào bụng cô, ôm chặt đến không có kẻ hở.
Muốn anh an tâm là cô không hề giận, liền đặt tay lên đỉnh đầu anh, vuốt ve lên xuống, hành động ân cần này lập đi lập lại rất nhiều lần.
Mai Cẩn Nghiêu thỏa mãn dụi mặt vào bụng của cô, thở ra một hơi nhẹ lòng.
Thật bình yên.