Trong công ty ai cũng đang thì thầm truyền tai nhau nói ông chủ đã có kết hôn, thật sự đả kích quá lớn, mọi người cũng không dám tin, nhưng rõ ràng trong cuộc họp ai cũng nghe hết.
Lục An Tràm chỉ vừa bước đến sảnh thì bị kéo một cái, cô chưa hiểu tình hình gì, nhưng thấy người kéo mình là Cẩm Hồng Liên nên cũng không lên tiếng, định xem người này muốn làm gì.
“Em đã biết chuyện động trời gì chưa?”
Cô lắc đầu, cởi túi xách bỏ lên bàn làm việc mình, xoay người lại hỏi: “Chuyện gì mà chị vội vã kéo em như vậy?”
“Chủ tịch đã kết hôn rồi!”
Lục An Tràm trợn mắt, sao… Sao mọi người lại biết.
Thấy sự bất ngờ của người đối diện cô cũng chẳng làm lạ: “Nghe kể lại hôm qua trong cuộc họp chủ tịch nói chuyện với con trai ngài ấy, mọi câu thoại ai cũng nghe, cũng trình bài những gì mình nghe cho mọi người biết. Ừm và đặt biệt là hiện giờ em chính là tiểu tam.”
“….”.
Như vậy chắc là ngày hôm qua Tiểu Đồ đưa cơm cho anh rồi, Lục An Tràm không nói không rằng phi ra khỏi phòng làm việc.
Cẩm Hồng Liên chơ mắt nhìn mà không kịp ngăn lại.
“Hai đứa chuẩn bị đi.”, Mai Cẩn Nghiêu vừa cúp máy thì bóng người đã lao đến.
“Anh gọi con đi đâu?”
Cũng bất ngờ vì cô vào phòng từ lúc nào, Mai Cẩn Nghiêu kéo eo đến gần, nói: “Anh nhờ đồ thừa đại diện cho tạp chí sắp tới của anh.”
Cô nghe cái cách gọi của anh, hơi xụ mặt: “Anh gọi lại.”
Mai Cẩn Nghiêu liếm môi nhìn cô, sửa lời: “Tiểu Đồ và tiểu Thừa.”
“Tạp chí gì?”
“Dự án nước hoa nam.”
Lục An Tràm nhìn gương mặt đẹp trai này có chút phán xét: “Sao anh không gọi người mẫu tại sao lại là tiểu Đồ với tiểu Thừa?”
“Đỡ tốn kém.”, Lời nói thản nhiên vô cùng.
“Cái gì?!”, Cô không tin mình nghe được lời vừa rồi: “Anh thiếu tiền sao?”
“Không thiếu.”, Anh không dám nói với cô điều đó là sự trừng phạt anh dành cho hai đứa nhỏ, nguyên nhân đem vợ anh đi cả đêm mới về, còn thân mật nắm tay với nhau. Tuy là con ruột của mình nhưng anh lại rất chiếm hữu mạnh với cô, cho nên anh không thích người khác đụng chạm vợ mình ngoại trừ anh ra.
Mai Cẩn Nghiêu kéo người lại để cô ngồi lên đùi anh, một tay phủ qua eo cô kéo sát vào người mình, tay còn lại vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt dịu dàng si mê nhìn chằm chằm.
Còn cô chưa nói gì bị ánh mắt đó nhìn, trong người cũng hết hồn sau đó là cảm giác nóng bức khó chịu: “Không… Được nhìn em.”, Vội đem lòng bàn tay che mắt anh lại.
Môi câu nhẹ lên, gỡ tay cô xuống, hôn thêm một cái, giọng nói có chút không ý tứ: “Em có ý xấu với anh hay sao mà lại không cho anh nhìn?”
“Em…”, Nhất thời cô ngậm miệng lại, rồi quay qua giận dỗi, mắt lờ đi không nhìn anh.
Anh nhẹ vuốt đôi lông mày thanh tú của cô, hỏi: “Sao lại hùng hổ đi vào đây?”
Nhắc thì cô mới nhớ ra: “Hôm qua anh nói chuyện với con bị cả công ty biết hết rồi, em thì lại bị cho là tiểu tam đấy?”
“Ừm, anh biết.”
“Anh biết?”
Mai Cẩn Nghiêu dừng ngón tay lại, tiếp tục chuyển hướng đi dọc xuống sống mũi nhỏ của cô, lời nói thản nhiên: “Anh cố tình.”
Mắt cô trợn to, hai tay liền ghì lấy cổ áo anh, con mắt nhìn cái người nham hiểm này từ từ híp lại, người muốn kiềm chế cơn giận, nhưng lời nói thì ngược lại: “Cái gã chết tiệt này!”
Nghe cô mắng anh bỏ tay xuống khỏi mặt cô, không nhịn đường bật cười lên một tiếng trầm thấp: “Cô nhóc này không được nói tục đâu, đặt biệt là người lớn tuổi hơn mình, sẽ thành trẻ không ngoan đấy.”
“Mẹ nó! Em thích! Con mẹ nhà anh! Em hiến…”, Thằng nhỏ kia.
Đang chửi hăng hái thì lại bị ghì chặt cái ót, một đôi môi trực tiếp dán trên nuốt hết tiếng mắng chửi cô lại.
“Ư…”, Lục An Tràm đẩy ra nhưng lại bị anh ôm quá chặt không thể cử động được, cô muốn lên tiếng thì cái lưỡi kia lại cuốn lấy lưỡi cô không để cho cô có cơ hội để nói.
Cho đến khi anh buông ra, cô nuốt nước miếng rồi thở hổn hển, tiếp đó mắt trừng lớn, chất vất: “Anh… Muốn làm em tắt thở sao?”
Ngón tay dài duỗi ra, vuốt ve nhẹ nhàng đôi môi đã đỏ mọng có chút sưng này, anh cười cười: “Do em không ngoan, nên phải phạt.”
“Phạt cái gì? Còn không phải tại anh bày mưu tính kế trước sau?, Em còn chưa đánh anh là may rồi ở đó còn phạt em.”, Nói xong cô há miệng cắn ngón tay anh.
“Còn cắn anh, tiếp tục phạt.”, Dứt lời Mai Cẩn Nghiêu gặm lấy môi cô, lưỡi nhanh chóng luồn vào bên trong khoang miệng ẩm ướt thơm tho này, cô càng đẩy thì môi anh càng mút nhanh hơn, mút đến cô bất lực mà đầu hàng.
Đang được chiếc lưỡi anh dẫn dắt theo từng bước, đột nhiên nghe được tiếng dây thắt lưng rớt xuống tạo ra âm thanh không lớn, nhưng cô nghe xong vội mở mắt, muốn bật đầu ra sau nhưng lại bị tay anh giữ chặt.
Hôm nay cô mặc váy công sở màu đen nên anh rất dễ dàng luôn tay vào bên trong, ngón tay chạm vào chiếc quần nhỏ, liền nghe tiếng rên trong khoang miệng cô, nhưng nó lại được anh nuốt vào.
Không muốn bị ăn sạch ở trong đây, còn lại ngay cái bàn làm việc này, nhanh cơ hội cái lưỡi uyển chuyển lại vươn tới cô dùng lưỡi mình cuốn lại đẩy nhẹ ra một chút rồi dùng răng cắn mạnh vào.
Mai Cẩn Nghiêu buông ra, mới nếm được mùi máu tanh trong miệng mình, anh cười khẩy một cái.
Cô còn chưa nói gì thì anh lại xoay người cô lại, sau đó tay to lớn kéo một bên chân tách ra, hoàn toàn để cô ngồi dang chân trên đùi anh. Còn chưa kịp khiếp sợ vì hành động này, cái váy bị kéo lên tận eo, quần lót ren màu đen được lộ ra bên ngoài.
“Anh… Anh.”
“Anh làm sao?”, Vừa nói vừa nhìn cô cười nhẹ.
“Nói chuyện, không động tay động chân!”, Cô nói mà giọng run cầm cập.
Mai Cẩn Nghiêu cười nhẹ, tay tự kéo khóa quần mình: “Phạt em xong thì chúng ta nói tiếp.”
Một tiếng trôi qua cuối cùng cô cũng đã thở được.
Nhìn cơ thể mềm mại ngồi dựa vào lòng mình, hô hấp khe khẽ, yếu ớt có chút đáng yêu. Tay nâng lên vuốt tóc cô một lúc rồi thấp giọng hỏi: “Tắm nhé.”
Cô mệt mỏi mắt khép lại, không trả lời chỉ gật đầu.
Cẩm Hồng Liên ngồi trong phòng sắp xếp lại tài liệu và những mẫu thiết kế, cửa mở ra cô giật mình.
“Em đi đâu mà lâu như vậy?”
Lục An Tràm lắc đầu, chân đi có chút run nhưng không để người khác phát hiện, liền ngồi bật xuống ghế, hai tay chống cằm, suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, cuối cùng bị ăn sạch sau đó lại còn tranh luận thất bại.
Cô nhìn người kia đang ủ rũ sau đó lại trừng mắt lên, tức giận đến đỏ mặt.
“Chết tiệt!”
Cẩm Hồng Liên nghe tiếng chửi tục từ cô thiết kế nhỏ kia, mà giật mình.
“Em sao vậy?”
Cái gã Mai này không ngờ khó đối phó đến vậy, còn nói gì làm xong sẽ nghiêm túc bàn bạc chuyện với cô, cho đến khi được ăn no đầy đủ rồi lại quay sang trở mặt.
“Mai Cẩn Nghiêu tên đáng ghét!”, Aaaaa lần nào cô cũng bị anh dụ.
Nghe được tên nọ, mới biết là hù hận với người nào, nhìn Lục An Tràm cô chỉ biết lắc đầu: “Đã lập gia đình con cũng đã có, em nên dừng lại được rồi, đến lúc chuyện em và ngài ấy đồn đại nhiều thì vợ ngài ấy không tha cho em đâu.”
Tuy chưa có ai thấy vợ chủ tịch vào con trai trai của ngài ấy nữa, chỉ dựa theo những tai họ đã nghe được mà kết luận.
“Nhưng không ngờ chủ tịch lại giấu lâu như vậy, không biết vợ ngài ấy là phụ nữ như thế nào, làm sao không lại lộ mặt ra công chúng như vậy… Không lẽ ngài ấy.”
Lục An Tràm nhìn qua: “Ngài ấy làm sao?”
“Không có tình cảm với vợ mình nên không cho người phụ nữ đó xuất đầu lộ diện.”
“….”
Nghe câu này người cô trầm lặng lại, không phải mà, là do cô không muốn thôi, thật ra anh đã muốn cho cả nước biết cô là vợ anh, nhưng cô là người ngăn cản. Nhưng hiện giờ mọi người có suy nghĩ như thế cũng đúng.
“Không lẽ, vì sự xuất hiện của em mà ngài ấy đã ngoại tình sau lưng vợ mình, đang muốn âm thầm ly hôn để đến bên em.”
Cẩm Hồng Liên nói xong, mặt cô nàng kia tái lại: “Đầu chỉ đang nghĩ chuyện linh tinh gì thế?”
“Không phải sao? Rõ ràng em đã lên giường với ngài ấy…”, Cẩm Hồng Liên nói đến đây thì đột ngột nhớ lại một chuyện: “Chủ tịch đã có con rồi tại sao em còn nói ngài ấy đã hơn ba mươi tuổi vẫn còn là xử nam?”
Lục An Tràm bị hỏi tới nên có chút đau đầu, không ngờ trí nhớ chị gái này lại tốt đến vậy.
“Nói nhanh, có đúng hay em gạt chị?”, Cẩm Hồng Liên liền làm tới, phải tra hỏi chuyện này cho bằng được, cô nhóc vậy mà lươn thật ghê gớm.
“Em không có gì để nói.”
Nghe câu nói này từ miệng Lục An Tràm, cô hết hồn trợn mắt: “Em chối! Rõ là chính tai chị nghe em nói chủ tịch vẫn còn trong sạch, giờ em lại lật lọng?”
Nguyên do cô cũng không biết trả lời thế nào, tay ấn hai bên huyệt thái dương, lảnh tránh sang chuyện khác: “Đột nhiên đau đầu quá.”
Cẩm Hồng Liên chơ mắt nhìn người này, cuối cùng cô không còn cách nào cạy miệng, nên chỉ bất lực nhìn mà không nói gì.
…
Trong phòng ảnh, khi người mẫu được đưa đến mọi người cũng bất ngờ, lần này tưởng đâu bên phía Châu Tinh cho một người mẫu nam hay một người mẫu nữ nào, nhưng không ngờ lại mẫu nhí nhưng còn là cả hai.
“Mọi người sắp xếp đi, hai cậu bé là người đại diện cho hãng nước hoa lần này.”
Hai cậu bé trắng trẻo đẹp trai xuất hiện, mọi người nhìn mắt chữ a mồm chữ o, không ngờ người mẫu nhí năm nay đại diện cho hãng nước hoa Châu Tinh lại đẹp như vậy, nhìn như thế cũng biết lên ảnh vô cùng bắt mắt.
Linh Chứ trùng hợp cũng ở đây, cô vừa quay xong một nhãn hiệu khác, nghe thoáng có người nói chuyện này, liền tỏ vẻ khinh thường nhìn qua.
“Chỉ là bọn nhóc thì làm được gì chứ.”
“Thím nói ai thế?”, Mai Cẩn Thừa lên tiếng.
Do lần này cô không được họp tác với Châu Tinh nên đâm ra vẻ mặt không cam tâm: “Tôi vào nghề lâu như vậy còn chưa thấy người mẫu nhí nào như thế này, con cái nhà ai thì về nhà đó đi, nhìn thật chướng mắt.”
Mọi người ở đây cũng thừa biết là Linh Chư là người mẫu xinh đẹp kiêu ngạo không kém, nhưng hai anh em sinh đôi này rất đẹp trai, tuy đường nét vẫn còn non nớt, nhưng đào tạo lớn lên là cực phẩm.
“Thím quay xong cảnh của mình thì về đi, tôi nhìn cũng thấy đau mắt.”, Mai Cẩn Thừa không thích nói thẳng ra.
Bất ngờ câu nói trẻ con này, ai cũng trừng mắt, miệng lưỡi thằng nhóc này ghê gớm thật.
“Mày…!”, Trước giờ không có ai gọi cô bằng thím, ngoại trừ con nhỏ làm ấm giường mang tên Lục An Tràm ra thì không còn ai gọi cô như vậy, nhưng đứa nhỏ này.
“Ba mẹ mày không dạy đúng không?”
Mai Cẩn Đồ nhíu mày: “Bà thím này, ra đường ba mẹ không dạy nói chuyện với người khác phải tử tế một chút sao?”
Một màng hai chọi một được phát sóng trực tiếp, bình luận ngày lúc soi nổi, nhưng Linh Chư vẫn còn chưa hay điều đó.
Bị bọn nhóc nói thế, một người kiêu ngạo như cô làm sao phải bị sỉ nhục trước mắt nhiều người như vậy: “Mày muốn ăn đòn?”
Đột nhiên cô ta đưa tay đẩy lên vai anh mình một cái, Mai Cẩn Thừa đứng kế bên không nhịn được nhào ra trước đẩy một cái vào người cô ta.
“Ai cho thím đụng vào anh tôi!”
Linh Chư bị đẩy xém chút là ngã, cô hung hăng đi lại mặc kệ có người lên tiếng can ngăn.
“Ranh con ai cho mày đẩy tao! Mày biết tao là ai không? Cái bọn chùi mũi chưa sạch còn dám lên giọng với tao.”
Bình luận ngày càng mắng Linh Chư ác độc, ỷ gia thế có chút chỗ đứng mà vênh váo, đã vậy đi đâu cũng muốn mình nắm trùm đứng đầu trong mọi người.
Mai Cẩn Thừa bất ngờ bị cô ta đẩy mạnh một cái ngã xuống đất không may huơ trúng ly nước trên bàn, ly thủy tinh vỡ ra đâm vào tay cậu.
“Aaa.”
Mọi người giật mình chạy đến đỡ người lên, Linh Chư nhíu mày không quan tâm: “Lần sau chớ chọc giận tao.”, Nói xong liền hất cằm đi ra, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người biết cô ta như thế nhưng không ngờ đối với trẻ con cũng không nương tay, nhưng do ai cũng đi làm công nên không dám đắc tội với người làm cao.
Sự việc xảy ra cả nửa thành phố đều nhìn thấy hành vi bẩn thỉu này của cô ta, liền xúm vào chửi bởi um xùm muốn sập luôn cái trang bình luận. Không có ai vào bênh vực cho cô ta cả, chỉ toàn là câu mắng chửi tệ hại, chửi cô ta đến thê thảm, cùng nhau đồng lòng tẩy chay cô người mẫu đạo đức giả.
Vừa ra xe trợ lý của Linh Chư đưa điện thoại cho cô nhìn, thấy một loạt bình luận này, cô cắn răng tức giận quăng điện thoại đi. Mấy ngày nay rán tìm cách dụ đàn ông kia nhưng mãi mà không được, mỗi lần gọi chỉ là số của trợ lý, do cô gọi quá nhiêu nên đã bị đưa vào danh sách đen, còn chưa câu được con cá lớn thì lại xảy ra scandal với bọn nhóc vừa rồi.
“Hai đứa nhỏ này từ đâu đến?”
“Tôi không biết, nhưng nếu đã đại diện bên trong Châu Tinh thì thân phận cũng không phải tầm thường.”
Đúng vậy, sau lúc đó cô không nghĩ ra chuyện này, những hành động đã lan truyền ra, thì thế nào bên phía Châu Tinh cũng thấy được, vậy mọi cách tiếp cận cũng khó hơn. Còn về phía Lục An Tràm kia, lại giao cho Phó Mễ xử lý nhưng cô ta vẫn không làm đâu vào đâu, tới giờ vẫn không hành động được chuyện gì.
Linh Chư nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng ngày phức tạp, thật khó khăn, một người như thế mãi mà cô vẫn không tiếp cận được, trong khi cô nhỏ hồ ly kia không có thân phận cao sang gì lại trèo lên giường một cách thản nhiên như vậy, nhớ lại khoảng khắc sảng khoái của người đàn ông cả tiếng gầm gừ ngợi cảm truyền đến tai, bất giác cô âm thầm khao khát mà nuốt nước bọt.
Trợ lý ngồi kế thấy được sự thay đổi có người bên cạnh, nhanh lên tiếng hỏi thăm: “Cô bị sao vậy?”
Bị gọi tỉnh táo lại, gương mặt liền không vui: “Đừng làm phiền tôi.”, Trong lúc tưởng tượng đến cảnh tượng đó, nhưng nhớ lại gương mặt hồ ly kia, cô đen mặt. Sự thật vẫn là sự thật hôm khách sạn người trong phòng không phải là cô, càng nhớ đến những tiếng rên hai người đó, tay bấu chặt túi xách, tức giận mà không trút ra được.
“Chuyện trên mạng xử lý thế nào?”
“Về rồi tìm cách, không được cùng lắm thì đăng một bài xin lỗi là được.”, Linh Chư có chút lo, nhưng giả vờ kiêu ngạo như không có gì là chuyện quan trọng.
“Nếu như người bên kia làm lớn chuyện thì chúng ta phải làm sao?”, Trợ lý có chút e ngại nói.
Linh Chư nhíu mày, người bực bội không nói gì, nếu Châu Tinh đứng ra bênh vực thì cô cũng chết chắc, nhưng theo như góc nhìn thì người đàn ông kia không dễ gì để ý đến chuyện của người khác, tự nói với lòng nên cũng an tâm được phần nào.