Giấu Đi

Chương 1: Bên trong thối rữa.



Lúc nhận được điện thoại của Ninh Nam, Lâm Hòa Tây đang cầm ly trà sữa, hơn phân nửa gương mặt đè lên cánh tay, nằm úp trêи bàn bên cửa sổ sát đất trong cửa tiệm phơi nắng.

Dưới ánh mặt trời, mái tóc ngắn màu nâu đầy màu sắc, sợi tóc mềm mại, mơ hồ có thể thấy được cái xoáy nho nhỏ trêи đỉnh đầu, chiếc bông tai màu bạc hình cú mèo trêи vành tai khúc xạ tia sáng rất nhỏ, đường nét chiếc cằm lộ ra dưới cánh tay càng thêm thẳng xinh đẹp.

Khiến người đi đường bên ngoài cửa sổ nhiều lần ghé mắt nhìn.

Nghe điện thoại trêи bàn rung rung, Lâm Hòa Tây từ trong cánh tay ngẩng mặt lên, thờ ơ nhìn thoáng qua màn hình đang sáng lên.

Khoảnh khắc thấy rõ tên Ninh Nam, hắn thu hồi tầm mắt, ngậm ống hút trong ly trà sữa, vẻ mặt lười biếng hút trà sữa.

Chất lỏng ngọt lạnh như băng mang theo mùi sữa trượt qua cổ họng, chậm chạp trôi xuống cổ họng chảy vào bên trong, theo thực quản chảy xuống dạ dày.

Chuông điện thoại trêи bàn dừng lại, một giây sau lại tiếp tục kiên nhẫn vang lên.

Lâm Hòa Tây cầm điện thoại lên ấn nút nghe máy.

Còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã vang lên giọng khe khẽ không nhanh không chậm, “Không phải đã nói chiều cho bọn tôi mượn nay sân thể ɖu͙ƈ trong nhà rồi à? Sao còn có người tới giành sân?”

Trong lòng Lâm Hòa Tây cũng không quá bất ngờ, chỉ nói với cậu ta: “Tôi nhắc cậu rồi còn gì, ba giờ chiều có người muốn mượn sân thể ɖu͙ƈ để thi đấu, các cậu chỉ có thể sử dụng trước ba giờ.”

Ninh Nam nghe vậy, đáy mắt vụt tối xuống rồi biến mất. Khoảnh khắc cúp điện thoại, sắc mặt cậu ta khôi phục như lúc ban đầu, hất cằm nhìn mấy người trước mặt, “Tôi đã hỏi rồi, thầy quản lý sân thể ɖu͙ƈ cho chúng tôi mượn nơi này cả buổi chiều.”

Người đứng đầu lạnh lùng nói: “Hôm nay bọn tôi thi đấu, các cậu có thể nhường trước cho bọn tôi được không?Sau hôm nay bọn tôi sẽ trả lại cho các cậu luôn.”

Nam Ninh từ chối không nghe.

Sắc mặt nam sinh đứng đầu trầm xuống, cố gắng đè cơn giận trong lòng xuống, quay đầu đi về phía khán đài bên ngoài.

Du Trọng cúp máy, từ trêи khán đài xoay người nhảy xuống, cùng nam sinh đứng đầu đi tới, lời tuy nói với người đứng bên cạnh, nhưng ánh mắt lại quét về phía Nam Ninh: “Gọi điện thoại cho thầy phụ trách đi.”

Mấy phút đồng hồ sau, thầy quản lý sân thể ɖu͙ƈ vội vã chạy tới, vừa mở miệng đã mắng đám người Ninh Nam: “Các cậu ai mượn sân thể ɖu͙ƈ? Chẳng lẽ tôi chưa nói với các cậu, sân thể ɖu͙ƈ chỉ có các cậu mượn tới ba giờ?”

Ninh Nam thay đổi bộ dạng cao ngạo lúc trước, vội nói với thầy giáo: “Là Lâm Hòa Tây mượn giúp bọn em, cậu ta nói bọn em có thể dùng cả buổi chiều.”

Thầy quản lý hùng hùng hổ hổ đổi đối tượng mắng từ Ninh Nam chuyển sang Lâm Hòa Tây người không có mặt ở đây.

Nghe đến tên Lâm Hòa Tây, đám nam sinh đối diện đều không cho sắc mặt tốt.

Ninh Nam mặt không đổi sắc đảo mắt qua mọi người, trong lòng rốt cuộc cũng thoái mái hơn mấy phần.

Sau khi cậu ta dẫn người rời đi, đứng đầu giao lưu với hắn lúc nãy tên là Chu Huyên quay đầu cau mày nói với Du Trọng: “Đây là Lâm Hòa Tây cố ý gây phiền toái cho chúng ta?”

“Lâm Hòa Tây?” Vẻ mặt Du Trọng không thay đổi, giọng nói rất nhạt: “Lâm Hòa Tây nào? Xe điện ngầm số 3 tuyến Lâm Hòa Tây hả?”

Khoảng sáu giờ chạng vạng tối, trận đấu bóng rổ của Học viện khoa học công nghệ kết thúc, học sinh trong sân thể ɖu͙ƈ lục tục tan cuộc rời đi.

Du Trọng và đồng đội đi qua cửa hàng tiện lợi bên cạnh sân thể ɖu͙ƈ, bốn người khác vào trong cửa hàng mua nước lạnh uống, Du Trọng và Chu Huyên đứng ngoài cửa cửa hàng tiện lợi chờ bọn họ.

Chu Huyên lại nhắc tới Lâm Hòa Tây: “Một đứa con riêng như cậu ta mà cũng dám chọc tới chúng ta và tiền bối, không làm cậu ta vấp ngã một lần trong lòng tôi cũng không thoải mái.”

Du Trọng im lặng một lúc: “Cậu ta là con riêng nhà họ Lâm?”

Chu Huyên gật đầu, cuối cùng mặt lộ vẻ hơi tò mò: “Cậu chưa từng nghe nói về cậu ta?”

Du Trọng hỏi ngược lại: “Tôi cần phải nghe nói về cậu ta à?”

Chu Huyên bẻ ngón tay đếm đếm: “Uổng công có cái mã bề ngoài nhưng không học vấn không nghề nghiệp, được ba cậu ta thông qua quan hệ đưa vào Học viện quốc tế kiếm tấm bằng đại học, dẫn mấy đứa con riêng các nhà khác hoành hành gây chuyện khắp nơi, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn không nói mà còn nam nữ không kỵ thuê phòng không hơn ngàn thì cũng có mấy trăm.”

Mỗi lần đối phương đếm một cái, chân mày Du Trọng nhăn càng lợi hại hơn. Cho đến khi nghe thấy điều cuối cùng thì mâu thuẫn và chán ghét trong đáy mắt đã hiện ra rất rõ ràng.

“Khoa trung tâm biểu diễn của chúng ta cậu biết chứ? Mấy năm nay khoa đưa ra không ít đại minh tinh hot.” Sắc mặt Chu Huyên vi diệu nhướng mày: “Trong trường học xôn xao đồn …..”

Lời nói đến một nửa thì cậu ta chợt im bặt.

Giọng Chu Huyên không tính là nhỏ, Lâm Hòa Tây nghe được hết từ khúc đối phương nói “Sinh hoạt cá nhân hỗn loạn,” không khó đoán nhân vật chính trong đề tài từ miệng đối phương là mình.

Liếc thấy đáy mắt Du Trọng chán ghét không chút nào che giấu, ánh mắt hắn khẽ khựng lại, sau đó thu liễm không để lại dấu vết.

Khóe môi thậm chí còn treo nụ cười, Lâm Hòa Tây mặt không đổi sắc đi ngang qua người hai người, nhấc chân bước vào bên trong cửa hàng tiện lợi phía sau họ.

Đưa mắt nhìn hắn biến mất trong cửa cửa hàng, Chu Huyên chậc một tiếng, nói: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.”

Du Trọng không bình luận gì thêm, thu hồi ánh mắt hỏi: “Trong trường học đồn gì?”

“Đồn có một nửa sinh viên khoa biểu diễn từng ngủ với cậu ta.” Chu Huyên cười khẽ bổ sung, “Trong đó bao gồm cả nam lẫn nữ.”

Lời đồn đãi mặc dù không thể tin hoàn toàn, nhưng không có lửa làm sao có khói.

Du Trọng nghe vậy, rũ mắt nhíu mày. Bề ngoài tốt mã thì đúng là tốt mã không sai, chẳng qua là bên trong cũng thối rữa nát bét.

Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, có lẽ là nói kiểu người như Lâm Hòa Tây.

Lúc các đồng đội từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra thì Du Trọng nhận được điện thoại bạn cùng phòng gọi tới, bảo cậu mua giúp ít đồ dùng hàng ngày về phòng ngủ. Cậu cúp điện thoại, nhìn Chu Huyên và bốn người còn lại nói: “Tôi vào mua một ít đồ dùng.”

Rồi sau đó xoay người cất bước đi vào bên trong cửa hàng tiện lợi.

Trong cửa hàng khá đông người nên Du Trọng không lòng vòng lâu, cậu lấy đồ muốn mua trêи giá rồi đi thẳng ra ngoài quầy thu tiền.

Có bốn năm người xếp hàng chờ tính tiền, Du Trọng đi tới phía cuối hàng thì dừng lại, rũ mắt móc điện thoại ra xem.

Tầm nhìn sáng sủa đột nhiên tối sầm, có người từ bên cạnh chen vào trong hàng, đứng trước mặt cậu. Du Trọng không nhịn được nâng mắt lên nhìn, tầm mắt thấy rõ đường nét gò má có mấy phần quen thuộc thì không kiên nhẫn trong mắt càng sâu, “Không ai dạy cậu không nên chen ngang sao?”

Lâm Hòa Tây theo tiếng quay đầu lại, rất nhanh nhận ra đứng đằng sau là Du Trọng. Cũng không phải vì vài phút trước đối phương đã nghe chuyện tám về hắn, mà đơn giản là vì ngũ quan Du Trọng xem ra anh tuấn nhưng vẻ mặt thì thâm trầm.

Cũng không thèm để ý Du Trọng hôm nay cảm thấy hắn ta thế nào, Lâm Hòa Tây cong khóe môi nhìn cậu, giọng nói mang theo mấy phần lười biếng: “Tôi vốn đứng xếp hàng ở chỗ này, chỉ là vừa chạy đi lấy ít đồ.” Hắn giơ lon Coca lạnh trong tay: “Không tin cậu có thể hỏi học muội đứng xếp hàng đằng trước.”(Học muội = Nữ sinh khóa dưới, lớp dưới)

Nói xong, không đợi Du Trọng mở miệng nói gì thêm, đã duỗi tay vỗ vai người đứng đằng trước, “Học muội, em nói đúng không?”

Học muội tóc ngắn quay đầu lại làm chứng cho Lâm Hòa Tây.

Du Trọng không nhìn hắn nữa, lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách cùng hắn trong hàng.

Lâm Hòa Tây cười nói cảm ơn cậu, quay đầu lại tiếp tục chơi điện thoại.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, đội ngũ phía trước đột nhiên lùi ra sau, học muội xếp hàng trước mặt Lâm Hòa Tây bị buộc phải lùi về sau một bước.

Mắt thấy lưng đối phương sắp chạm vào ngực mình, Lâm Hòa Tây không để lại dấu vết nhíu mày, lùi nhanh về sau một bước dài, kéo xa khoảng cách với cô ta.

Bước lùi chân mới nhớ ra phía sau mình còn có người, nhưng cũng không kịp thu chân về nữa, chân sau đạp thẳng xuống mũi giày của người đứng sau lưng.

Cùng lúc đó, có người tay cuộn thành nắm đấm chống đỡ ngang lưng hắn, ngăn động tác tiếp tục lùi về sau của hắn.

Lâm Hòa Tây kinh ngạc quay đầu lại.

Du Trọng phía sau lưng lạnh mắt chống lại ánh mắt hắn, trong đầu nhớ lại câu nói “Nam nữ không kỵ” của Chu Huyên, trêи mặt hiện ra mấy phần cảm xúc chán ghét không hề che giấu.

Phảng phất như nhìn thấy suy nghĩ trong đầu đối phương, Lâm Hòa Tây khẽ nhướng mày.

Mang theo chút ý vị trả thù, hắn cố ý buông bỏ lực đạo toàn thân, hạ eo xuống, mặc cho mình ngang nhiên nhào vào ngực Du Trọng.

Du Trọng bất ngờ, sắc mặt đen xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.