Cuối cùng Du Trọng đen mặt đi ra ngoài.
Chu Huyên quan sát cậu từ trêи xuống dưới, “Đây là ai chọc giận cậu rồi hả? Lúc đi vào còn tốt mà.”
Du Trọng nâng mắt lên, không đáp mà hỏi ngược lại: “Chẳng phải là muốn gây phiền phức cho Lâm Hòa Tây sao? Cậu có người quen ở Học viện quốc tế không?”
“Đương nhiên là có, còn không ít đâu.” Chu Huyên mỉm cười nhướng mày, nụ cười không đạt nơi đáy mắt, “Mấy người bọn họ vốn bối cảnh ra đời không trong sạch đứng đắn gì cho cam, gặp chúng ta mà không thu liễm cái đuôi làm người khiêm tốn đi, lại còn hết lần này tới lần khác đón đầu hấp tấp khiêu khích, không cho cậu ta chút dạy dỗ, tôi nuốt không trôi cục tức trong lòng này.”
Đồng đội bên cạnh biết hoàn cảnh gia đình hắn, giơ tay lên níu vai cậu ta, trêu chọc cậu ta nói: “Cậu đây là nhìn cậu ta không vừa mắt đã lâu rồi.”
Chu Huyên nghe vậy, nghĩ tới vị mẹ kế làm tu hú chiếm tổ bây giờ của nhà họ Chu, hoàn toàn thu liễm nụ cười, trong giọng thêm vài phần ý lạnh: “Các cậu biết mà, tôi ghét nhất là con riêng.”
Từ ngày gặp Du Trọng trở đi, mọi chuyện của Lâm Hòa Tây bỗng trở nên không thuận lợi.
Ví dụ đồ đặt ngoài đại sảnh dưới lầu ký túc xá hay mất tích vô cớ, lúc cúp tiết nhờ bạn cùng lớp điểm danh cho hắn, cuối cùng trong danh sách thiếu tiết gửi tới lại luôn có hắn.
Lại ví dụ như số lần phụ đạo viên kiểm tra phòng ký túc xá rõ ràng tăng lên không ít, nhiều lần lại chọn đúng lúc hắn đêm không về ngủ trong phòng.
Mới đầu còn tưởng rằng là Ninh Nam khó chịu trong lòng, cho nên mới cố ý khiến hắn không thoải mái, Lâm Hòa Tây cũng không đặt thủ đoạn hời hợt này của đối phương vào lòng.
Vậy mà thời gian sau, phụ đạo viên lại nhiều lần tìm hắn nói chuyện, rốt cuộc Lâm Hòa Tây bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này, sau đó rất nhanh hiểu được, những chuyện vặt vãnh linh tinh quấy nhiễu hắn, hơn phân nửa không phải là bút tích của Ninh Nam.
Danh tiếng của Lâm Hòa Tây trong trường không tốt lắm, khiến vòng giao tiếp của hắn cũng không rộng rãi, nhưng nhờ vào khuôn mặt xem ra vẫn có thể dễ dàng khiến người ta gỡ bỏ tâm phòng bị, trằn trọc thăm dò là ai mà lại nhìn hắn không vừa mắt.
Là Du Trọng có quan hệ thân thiết với đại thiếu gia nhà họ Chu, Chu Huyên.
Vẫn còn đang buồn bực vì bản thân mình và đám mấy thiếu gia danh chính ngôn thuận thừa kế gia sản kia nước sông không phạm nước giếng, thì Lâm Hòa Tây lại thấy được tấm hình của Du Trọng từ người bên cạnh.
Chỉ dựa vào gò má mơ hồ, Lâm Hòa Tây vẫn dễ dàng nhận ra đối phương. Hai tuần trước, hắn còn đích thân chạm vào nó.
Mà nguyên nhân gây nên chuyện này cũng chỉ xuất phát từ ánh mắt Du Trọng chán ghét nhìn hắn, còn hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền, làm ra chút phản kϊƈɦ nho nhỏ.
Nhưng hắn và Du Trọng cùng xuất hiện cũng vẻn vẹn chỉ có như thế thôi.
Ký túc xá của cơ sở chính và ký túc xá của Học viện quốc tế cách nhau khá xa, giờ lên lớp hàng ngày khác nhau, trừ lần đó vô tình gặp ngoài ý muốn, thì Lâm Hòa Tây không cho rằng mình có chỗ nào đắc tội với mấy thiếu gia kia cả.
Rốt cuộc chuyện Lâm Hòa Tây chọn môn vô cớ bị người ta sửa đổi đã phá nát ranh giới cuối cùng của hắn. Đại học A danh tiếng trăm năm, chọn môn học trong mỗi học kỳ là nét đặc trưng của trường này, vậy mà Lâm Hòa Tây không mấy hứng thú những chương trình học kia, chỉ nghĩ làm thế nào để ‘Mượn gió bẻ măng’ lấy được học phần trong suốt khóa học.
(Học phần là khối lượng kiến thức tương đối trọn vẹn, thuận tiện cho sinh viên tích lũy trong quá trình học tập. Phần lớn học phần có khối lượng từ 2 đến 4 tín chỉ, nội dung được bố trí giảng dạy trọn vẹn và phân bố đều trong một học kỳ.)
Chẳng biết Chu Huyên dùng cách gì đổi môn phân tích điện ảnh của hắn, và trong môn ngôn ngữ học nổi tiếng kiểm tra nghiêm túc và danh tiếng vang dội có thêm tên của hắn.
Tuy nói là học trường Học viện quốc tế, nhưng đối với ngoại ngữ thì Lâm Hòa Tây một chữ cũng không biết. Hôm khai giảng môn ngôn ngữ học, hắn nằm ngủ trong phòng ngủ của cửa hàng, trực tiếp bỏ qua học phần môn học này.
Tháng chín sau khi khai giảng sẽ là đại học năm ba, học phần các môn tự chọn của Lâm Hòa Tây còn thiếu ba môn nữa mới đủ. Dưới hành động của Chu Huyên, lại khiến học kỳ này hắn chỉ có thể lấy học phần của hai môn còn lại, sang năm cần học một môn nữa.
Trong lòng Lâm Hòa Tây nổi cáu.
Đang suy nghĩ nên làm thế nào để đi tìm người nói chuyện thì Chu Huyên đã tự mình đụng vào rồi. Hắn và Chu Huyên cùng chọn một môn học – Tiết huấn luyện sống sót trong tự nhiên.
Đêm hôm có tiết học, Lâm Hòa Tây thấy Chu Huyên ở cầu thang phòng học mô hình nhỏ, Du Trọng ngồi bên cạnh Chu Huyên. Phòng học nhỏ chứa được hơn chục người lại nhét đầy sinh viên, trong đó không ít người không chọn môn mà chỉ tới dự thính, Lâm Hòa Tây lúc này mới phát hiện, hình như mình đánh bậy đánh bạ chọn được môn hot.
Năm phút trước khi vào lớp, trong phòng học còn lác đác dư lại vài chỗ trống. Chu Huyên ngồi ở giữa hàng ghế sau, Du Trọng ngồi bên phải Chu Huyên, lối đi nhỏ phía bên trái cũng trống, có một chai nước đặt trêи bàn, nhìn giống như chiếm chỗ ngồi cho bạn.
Cả một dãy toàn là người quen biết của bọn họ, nếu ra tay thua thiệt vẫn là bản thân hắn.
Lâm Hòa Tây đứng cạnh cửa hai giây, nghĩ tới quan hệ của Chu Huyên và Dư Trọng, mặc dù tạm thời hắn không thể khiến Chu Huyên không thoải mái, vậy khiến Du Trọng không thoải mái cũng giống vậy. Mà nếu so với Chu Huyên, ánh mắt Lâm Hòa Tây theo thứ tự từ trêи mặt Chu Huyên xẹt qua mặt Du Trọng, hắn càng muốn trêu chọc Du Trọng hơn.
Con người là sinh vật hời hợt nông cạn thích vẻ bề ngoài, hắn cũng không ngoại lệ.
Hai giây sau, vẻ mặt hắn tự nhiên từ cửa bước vào, đi xuyên qua bậc thang xuống lối nhỏ ra chỗ ngồi phía sau, trước mặt mọi người, bình tĩnh cầm đồ ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Du Trọng.
Du Trọng đang nói chuyện với người khác quay đầu lại, nhíu mày nhìn về phía hắn, nói: “Chỗ này có người rồi.”
Lâm Hòa Tây không chút hoang mang cong môi nói: “Người ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy?”
Du Trọng nghe vậy, ánh mắt từ từ sắc bén: “Muốn gây chuyện cũng phải suy nghĩ thật kỹ hậu quả.”
Lâm Hòa Tây nói: “Tôi không gây chuyện.”
Hắn lại một lần nữa nhớ tới lời Chu Huyên nói.
Không phải nói hắn nam nữ không kỵ sao? Như vậy hắn cũng sẽ không kỵ cho bọn họ nhìn.
Nụ cười bên khóe môi dần mở rộng, hắn chậm rãi liếc mắt nhìn những người đang ồn ào xung quanh, lòng bàn tay khẽ chống xuống rìa ghế, đột nhiên nghiêng người ghé sát Du Trọng, mở to hai mắt nhìn cậu, giọng không cao không thấp, nhưng lại rõ đến mức khiến hai hàng ghế trước sau đều nghe thấy: “Tôi không gây chuyện, tôi chỉ muốn ngồi gần cậu một chút thôi.”
Du Trọng ngửa ra sau tránh hắn, vẻ mặt giận dữ nhìn hắn chằm chằm.
Hai người cứ cậu tới tôi lui như vậy tới lúc giáo viên môn tự chọn đi vào phòng học, theo sau lưng giáo viên còn có bạn cùng phòng của Du Trọng và Chu Huyên bước từ từ đi tới.
Dương Quyển cúi đầu bước thẳng hàng ghế phía sau, đến gần mới phát hiện hai bên chỗ Du Trọng và Chu Huyền người đã ngồi kín, lúc này mới sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Giáo viên trêи bục giảng thúc giục cậu ta ngồi vào chỗ, Lâm Hòa Tây lại không hề có ý định đứng dậy nhường chỗ ngồi cho cậu ta, Dương Quyển đành xoay người đi tới góc tìm chỗ trống ngồi xuống.
Giáo viên bắt đầu giảng bài, cho dù tức giận thế nào đi chăng nữa, Du Trọng cũng sẽ không ra tay trong lớp học, Lâm Hòa Tây cũng thu liễm tinh thần, vểnh tai nghe nội quy kiểm tra chương trình học.
Nhưng khi nghe giáo viên nói thành tích đánh giá không phải ở phương diện kiểm tra viết, cũng không phải là tình huống thời gian đến lớp thường xuyên, mà là quá trình tham gia hoạt động thực tế bên ngoài.
Lúc ban đầu sở dĩ chọn môn này cũng chỉ vì Lâm Hòa Tây nghe bằng một lỗ tai từ người bên cạnh, nói là môn này học dễ dàng nhất, chỉ cần chơi cũng lấy được học phần. Vậy mà hắn lại không nghĩ rằng, “Chơi” trong miệng đối phương không phải là chơi trong tưởng tượng của hắn.
Trong lòng Lâm Hòa Tây thầm hối hận, nhưng cũng không muốn năm sau phải học lại hai môn.
Trước khi chương trình học chính thức bắt đầu, thì chọn ra ba mươi người có trong danh sách đang ở tròng phòng học để tiến hành phân tổ.
Giáo viên đứng trêи bục giảng hỏi: “Các em muốn phân tổ theo chỗ ngồi, hay là phân tổ tự do?”
Sinh viên trong phòng học giơ tay biểu quyết, cuối cùng quyết định phân tổ tự do. Sáu người thành một tổ, trong tổ lại chọn một người làm tổ trưởng. Sau khi phân tổ kết thúc thì học một tiết, tất cả mọi người cần phải ngồi theo tổ của mình.
Mọi người bắt đầu tự do rời khỏi chỗ ngồi tìm bạn bè hợp thành một tổ.
Dương Quyển từ trong góc chạy tới, nói với Du Trọng và Chu Huyên: “Bốn người trong phòng ký túc xá chúng ta một tổ nhé?”
Chu Huyên gật đầu: “Còn thiếu hai người.” xin đừng reup, bọn truyenful là điếm thúi
Du Trọng quay đầu nhìn những người xung quanh: “Tổ chúng tôi còn thiếu hai người, ai muốn qua?”
Một cái tay đột nhiên rơi vào trong tầm mắt, Lâm Hòa Tây chống cằm cong môi nhìn cậu, “Tôi.”
Đối với sự tồn tại của hắn làm như không thấy, ánh mắt Du Trọng lướt qua mái tóc ngắn màu nâu khác thường của Lâm Hòa Tây, khi chạm tới khuyên tai màu bạc trêи vành tai hắn thì chân mày thậm chí không để lại dấu vết nhíu lại.
Cậu nói với mấy người giơ tay ở hàng ghế sau: “Bọn tôi chỉ cần hai người.”
Cuối cùng, tổ bốn người của Du Trọng thêm hai nam sinh ở hàng ghế sau, Lâm Hòa Tây nhập vào tổ khác. Nam sinh hàng ghế sau đi giao danh sách tổ thì Lâm Hòa Tây cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Không ai chú ý hắn đi về phía bục giảng, năm người còn lại bàn chọn ra tổ trưởng.
Một lát sau, chờ lâu mà không thấy nam sinh đi nộp danh sách quay về, ngược lại Lâm Hòa Tây quay về. Chẳng qua vị trí vốn cũ đã bị Dương Quyển ngồi, hắn lùi lại rồi bước lên ngồi xuống hàng ghế trước với Du Trọng.
Du Trọng lạnh mắt liếc hắn, trầm giọng nhắc nhở: “Ngồi theo tổ đi.”
Lâm Hòa Tây quay mặt qua lười biếng đáp: “Tôi ngồi theo tổ mà.”
Du Trọng không để ý tới hắn nữa.
Đợi đến lúc giáo viên trêи bục giảng đọc danh sách phân tổ thì mọi người mới phát hiện có gì đó không đúng. Danh sách thành viên trong tổ vậy mà lại bị trực tiếp thay thế thành tên của Lâm Hòa Tây.
Ý thức được bị sắp xếp, Chu Huyên từ phía sau níu chặt cổ áo hắn, hạ thấp giọng nổi giận đùng đùng nói: “Ở đây không ai chào đón mày, tao khuyên mày đừng tìm đánh.”
Lâm Hòa Tây quay đầu lại, trêи mặt vẫn giữ nụ cười không thay đổi, thuận miệng nói ra lý do: “Tao chỉ là muốn cùng tổ với Du Trọng, mày là cảnh sát Thái Bình Dương à?” Hắn chậm rãi phun ra nửa câu sau: “ – Quản nhiều thế.”
“Hơn nữa,” Lâm Hòa Tây đột nhiên ngước mắt, nụ cười trong nháy mắt thu liễm sạch sẽ, giọng rất thấp, một chữ lại một chữ, âm đuôi hạ xuống, “Chẳng lẽ chỉ cho phép mày dùng thủ đoạn đổi môn của tao, mà không cho phép tao dùng thủ đoạn đổi đồng đội chúng mày?”