Giết Người Đưa Thư

Chương 33



Jace xích Quái vật vào cột đồng hồ đo tiền đậu xe rồi đi vào trong quán bar. Chỗ này nhỏ hẹp, tối tăm và ẩm ướt với những tấm lưới bắt cá và phao cứu hộ treo trên tường. Sặc mùi bia và thuốc lá, bất chấp luật định cấm thuốc lá của chính phủ. Một bàn toàn khách quen thản nhiên nhìn chằm chằm vào bất kỳ người mới đến nào với vẻ soi mói. Họ nhìn theo Jace từ cửa vào cho tới quầy bar.

Jace cúi gằm mặt xuống và trèo lên một chiếc ghế mãi cuối quầy. Nó gọi một cái bánh burger và một chai soda, chẳng thèm để tâm đến việc tìm thứ gì đó khỏa lấp cơn đau thể xác và tinh thần.

Chiếc ti vi treo sát trần ở đầu quầy bên kia đang tường thuật vụ xử Cole. Martin Gorman đang bào chữa trên bục có dãy micro trang trí ở phía trước. Máy quay cắt sang cảnh công tố viên Giradello cũng đang thuyết trình ở một vị trí khác.

Mọi thứ đều được đưa vào để vận động cho cuộc bào chữa ngoại trừ quá khứ của Rob Cole với tiền, ma túy và gái. Giradello biện luận rằng những tì vết trong quá khứ của Cole cũng phải được đề cập đến vì nó góp phần vào hành vi phạm tội của anh ta. Ban bồi thẩm đồng ý với quan điểm này. Một cú đánh ngoạn mục vào Gorman. Ông ta buộc tội rằng Norman Crowne đã cố gắng mua chuộc công lý và càng lúc càng chỉ trích nặng nề về việc đó.

Chiếc bánh burger đã được mang ra. Jace cắn một miếng, mắt vẫn không rời chiếc ti vi. Quyết định của tòa lẽ ra nên ủng hộ cho tay luật sư, nó nghĩ thầm. Những chứng cứ có giá trị với quá khứ của Cole thì có ý nghĩa gì.

Chẳng lẽ Cole là một kẻ tồi tệ chỉ vì dùng ma túy và chơi gái thôi sao? Chẳng có thứ gì liên quan đến tội ác cả. Trước đó hắn ta chưa bao giờ giết ai cả. Cũng chưa có tờ báo nào nhắc nhở gì đến chuyện Cole bạo hành vợ. Cũng không có hành vi bạo lực leo thang. Jace cho rằng nếu Cole chỉ cần chạm một ngón tay vào Tricia thôi thì cũng đủ để Norman Crowne đổ một tấn gạch xuống đầu hắn ta rồi, và tin đồn sẽ lan khắp Los Angeles như đám cháy rừng.

Nhưng quyết định của tòa đang đi theo hướng khởi tố và nếu có kẻ nào đó ám chỉ về diễn biến còn lại của phiên tòa thì chỉ tổ để Martin Gorman chuẩn bị trước tinh thần mà thôi.

Có thể Gorman nói đúng. Norman Crowne có sức mạnh thống trị cả giới chính khách Los Angeles và túi tiền của ông ta dường như không có đáy.

Jace nhớ lại cái bữa nó đến chỗ Lenny để nhận gói hàng. Lúc đó ti vi cũng đang tường thuật về vụ của Cole, và Lenny đã nói với nó: “Trong các vụ của Martin, hệt như trò chơi may rủi, thắng được là do tiền nói. Hãy nhớ lấy điều đó.”

Nó tự hỏi không biết liệu Lenny nói thế là vì ông ta có nhiều tin tức tay trong về vụ xử, hoặc vì ông ta là một tay khoác lác tự cho rằng mình có vai trò quan trọng hơn trong màn kịch này. Hoặc cả hai.

Lenny đã chắc chắn có nội tình bẩn thỉu ẩn chứa trong đó. Liệu những người chụp trong tấm phim âm bản này có liên quan gì không? Nó có ý nghĩa rất quan trọng đối với một ai đó và được dùng để tống tiền.

Những luật sư dạng như Lenny không bao giờ có khách hàng lớn. Không bao giờ có các ngôi sao hay triệu phú trong danh sách của ông ta. Và nếu không phải ông ta đang bảo vệ cho những người có mặt trong tấm phim này thì làm thế nào ông ta biết cách tống tiền chứ?

Câu trả lời duy nhất là một khách hàng nào đó đã vô tình đưa ông ta vào cái thế được làm điều đó.

Ống kính quay trở lại Giradello. Trông hắn đúng là một thằng con hoang. Nếu thằng Rob Cole còn có óc thì hắn nên dùng nó để nghĩ ra cách tránh tay công tố này. Phải đòi hỏi để được tự bào chữa, không thì vào xà lim dễ như bỡn.

Giradello chẳng cần dùng đến nắm đấm trong phòng xử án mà chỉ dùng cái cuống họng. Hắn sẽ chặt đứt Rob Cole ra thành vài mảnh, thậm chí còn nhờ xương máu của Rob Cole mà thăng tiến nhiều hơn. Nếu hắn đâm nát Cole thì sẽ nhận được lòng biết ơn vô tận từ gia đình nhà Norman Crowne.

Ông Crowne và người con trai được hỏi về quyết định của tòa. Ông già rất điềm tĩnh và trang nghiêm. Người con trai, Phillip, thì có vẻ xúc động. Anh ta ca ngợi tòa án, đau buồn về cái chết của chị và giận dữ với Cole, rồi lại đau buồn. Jace cảm thấy lạ. Nó tự hỏi không biết ông con đang diễn trò gì.

– Em nghĩ là người ta nên để Rob Cole được yên. – Một trong những khách quen lên tiếng. Cô ta có mái tóc nhuộm bạch kim, chiếc áo quây trông như cái ống quấn vào người.

– Em thì chỉ muốn làm tình với nó thôi, Adele. – Một gã hói đầu cũng ăn mặc cùng kiểu như thế đáp lại.

– Thì đã sao nào? Anh ta còn dễ thương hơn anh nhiều.

– Nó cũng dễ thương hơn em. Thấy bảo thằng này chỉ là một thằng gay thôi. Dù sao thì anh cũng chỉ nói thế. Anh phát ốm lên vì cái bọn nổi tiếng này cứ nghĩ rằng mình giết người rồi sẽ thoát tội. Anh hy vọng tòa án liên bang sẽ cho nó lên ghế điện.

– Bây giờ không ai làm thế nữa đâu, ngốc ạ. Giờ người ta dùng kim tiêm, một liều là chết.

– Thế thì đơn giản quá. Phải cho nó lên ghế điện thì nó mới ngấm nỗi đau được.

– Ác quá.

– Thế kẻ nào gây ra chuyện? Những cái đồ ghê tởm đó phải ngồi lên cái ghế ấy là vì nó giết con của một người nào đó, hay vợ hay đại loại như vậy. Tại sao ta phải nhân nhượng với chúng.

Jace quay sang họ. Lẽ ra gã kia phải quan tâm đến Rob Cole. Gã này là kẻ thua cuộc, sẽ không đóng phim được nữa. Và điều gì sẽ xảy ra với những chiếc áo blowling không bán được?

Nó chén sạch chiếc bánh burger, tụt xuống khỏi ghế và đi ra ngoài tìm một bốt điện thoại công cộng. Nó nhét vào một đồng xu và quay số phone của Abby Lowell. Cô nhấc máy sau hồi chuông thứ ba.

– A lô?

– Cô Lowell, tôi là người tối qua đến gặp cô đây.

Đầu dây bên kia im lặng, rồi sau rốt có tiếng trả lời.

– Vâng?

– Tôi nghĩ là tôi đang có một thứ mà cô muốn. Một cái gói đựng những tấm phim âm bản.

– Tôi không hiểu anh đang nói gì.

– Thôi không diễn trò nữa. – Jace nói. – Tôi đang cầm mấy tấm phim mà cha cô sử dụng để tống tiền ai đó.

Cô ta không nói gì, nhưng sự im lặng ở đầu dây bên kia có vẻ nặng nề.

– Điều gì làm anh nghĩ là tôi muốn chúng?

– Chắc là cô không muốn thật. Thôi để tôi mang nộp cho cảnh sát vậy.

Im lặng.

– Chúng rất có giá trị với một kẻ nào đó, nhưng tôi chọn đưa cho cô đầu tiên.

Lại những giây im lặng trôi qua. Cuối cùng, cô ta nói.

– Bao nhiêu?

– Mười ngàn.

– Đấy là một khoản tiền lớn.

– Không lớn đâu. Tôi muốn thoát khỏi mớ rắc rối này, và cần tiền để làm việc đó. – Nói xong, Jace chờ đợi.

– Ở đâu và khi nào?

– Hãy đến gặp tôi ở Quảng trường Pershing vào lúc năm giờ mười lăm. Đến một mình thôi.

Jace gác máy và đứng nguyên đó, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Mặt trời đang chói chang khắp nơi. Xe cộ vù vù qua lại. Người ngợm ngược xuôi. Những biển hiệu cửa hàng in bằng hai thứ tiếng.

Nó phải dàn dựng ra màn tống tiền này. Nếu Abby Lowell liên quan đến vụ tống tiền bằng tấm phim âm bản, cô ta sẽ trả tiền để mua sự im lặng của nó. Nếu thành công, Jace sẽ lấy được ít tiền để trả lại cho gia đình Eta, và một chút để đảm bảo cho nó và Tyler trốn thoát khỏi thành phố. Nó cũng sẽ nháy cho cảnh sát biết về Abby, qua cô ta, họ sẽ tìm được kẻ truy đuổi kia và mọi chuyện sẽ kết thúc. Nó hy vọng thế.

Giờ thì tất cả những gì nó cần chỉ là một chút may mắn mà thôi.

Giọng nói của Lenny Lowell lại vang lên trong đầu nó: “May mắn hơn là giỏi, nhóc ạ”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.