Tyler chạy thẳng về chợ cá sau khi thoát khỏi tay thám tử Parker. Nó tìm thấy bà Chen đang ngồi trong phòng làm việc và khóc lặng lẽ. Khi nhìn thấy nó thò mặt vào phòng, bà vội lấy giấy thấm mi mắt. Tyler chưa nhìn thấy bà khóc bao giờ và điều đó khiến nó sợ hơn bao giờ hết.
– Có chuyện gì vậy ạ? – Nó bước từng bước, từng bước một vào trong phòng.
– Ta ổn, chuột nhắt ạ. Một phút yếu đuối sẽ làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn.
– Anh Jace đi rồi. – Tyler nói.
– Ta biết. Tối qua bọn ta đã nói chuyện khá lâu.
Tyler không nói cho bà ta biết rằng nó đã nghe lén được hầu hết câu chuyện khi nấp trong nhà kho. Nó biết bà Chen sẽ không hài lòng về việc đó.
– Ta đã bảo nó đừng đi. – Bà Chen nói. – Nó cứ nghĩ thế là tốt. Nó muốn bảo vệ chúng ta và tự giải quyết mọi việc.
– Cháu không thích thế. – Tyler nói. Nó ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh bàn, chân co lên tận ngực. – Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy không bao giờ trở về nữa?
– Nó sẽ về vì cháu.
– Sẽ không về được nếu rủi như anh ấy bị giết hay bị vào tù.
– Đúng thế. Nhưng vận rủi thì xảy ra ở bất kỳ đâu, Tyler. Chúng ta không thể kiểm soát được điều đó. Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện mong điều may mắn mà thôi.
– Cháu không tin vào việc cầu nguyện. Cháu cầu nguyện nhiều lần lắm rồi mà chưa lần nào trở thành sự thật. Cháu cho rằng Chúa không nghe thấy gì đâu.
– Chúng ta phải có những ý nghĩ tích cực chứ. – Bà Chen đáp. – Chúng ta phải thành tâm và tập trung năng lượng trong cơ thể. Như thế chúng ta sẽ tạo ra ánh sáng dẫn đường cho JayCee trở về.
Tyler suy nghĩ về điều này. Nó cảm thấy thoải mái hơn khi nghĩ về những nguồn năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể. Nó đã nghiên cứu điều này qua những bài báo mạng và đã trao đổi nhiều với ông già Chen. Điều này nghe có vẻ thực tế hơn, logic hơn và khoa học hơn là tin vào một người vô hình đang sống trên mây mà không bao giờ trả lời bất cứ lời cầu nguyện nào của Tyler. Năng lượng nằm trong cơ thể và nó có thể điều khiển được chúng. Nhưng lại có một điều khác làm nó sợ. Không ai có thể điều khiển được nguồn năng lượng của người khác, đặc biệt là khi nó lại chỉ là một thằng bé. Cho dù nó có chỉ số IQ 168 đi chăng nữa thì cũng vậy thôi.
– Cháu đang nghĩ gì vậy, chuột nhắt?
Tyler nhìn bà trong giây lát, cố gắng nghĩ xem nó nên nói gì. Trong lòng nó đang hỗn độn, và nó không biết cách điều khiển những cảm xúc ấy như thế nào. Nếu nó dập tắt được nỗi sợ về anh trai thì nỗi sợ Ban Bảo trợ Gia đình và Trẻ em lại ập đến. Nếu nó cố gắng vượt qua được cơn giận về chuyện Jace đã bỏ nó mà đi thì nỗi sợ hãi về một tương lai vô định lại ngập tràn. Cuối cùng, nó nói bằng giọng run rẩy.
– Cháu sợ.
Và ngay tức thì nó cảm thấy giận chính mình vì đã hành động như một đứa trẻ sơ sinh thế.
– Ta biết. – Bà Chen đáp. – Ta cũng sợ. Chúng ta phải cùng nhau vượt được qua chuyện này. Anh trai cháu là một người tốt. Nó tốt bụng, trung thực và dũng cảm. Nó sẽ làm những điều đúng đắn và nó sẽ trở về nhà với chúng ta. Đó là điều duy nhất chúng ta nên tin tưởng. Cứ lo lắng về những chuyện chưa xảy ra sẽ hao tâm tổn sức vô ích, Tyler ạ.
– Vâng, thưa bà. – Tyler nói, tự hỏi làm sao mà nó dứt khỏi những ý nghĩ đó được. Trên tầng thượng tòa nhà có một khu vườn nhỏ do ông già Chen chăm sóc. Sáng nào nó và ông Chen cũng lên đấy tập khí công. Nó nghĩ hay là nó lên đấy ngồi cạnh ông Chen mà thiền định.
Có tiếng gõ cửa và Chi thò cái đầu xấu xí vào mà không cần phải mời. Tyler phân vân không biết liệu gã ta có lại nghe lén giống như tối qua hay không. Bà Chen nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết.
– Chi, ta biết mẹ cháu vẫn dạy dỗ tác phong cho cháu. Cháu làm gì với chúng rồi? Vứt chúng đi cùng với mấy cái đầu cá thối à? Lẽ ra ta không nên rầy la cháu như một đứa trẻ thế này nhưng nhớ rằng đừng bao giờ tự tiện vào khi người ta chưa cho phép.
– Cháu xin lỗi, thưa bác. – Hắn nói không chút ăn năn. – Có thêm mấy ông thám tử nữa muốn gặp bác.
– Bảo họ là ta ra ngay bây giờ đây.
– Họ đang đứng ngay đằng sau cháu đây này.
Bà Chen vẫn nhìn thằng cháu một cách giận dữ và nói bằng tiếng Hoa.
– Có nhiều lúc ta cứ thấy cháu y như một quả táo đầy sâu ấy, Chi ạ.
Cánh cửa được mở hẳn ra và Chi bước hẳn vào phòng cùng với hai người đàn ông nữa. Một người to lớn và trông có vẻ dữ tợn. Tóc húi cua và đeo kính gọng đen. Người kia trông lại giống một doanh nhân, ngoại trừ chiếc áo khoác hơi rộng vai, trông cứ như anh ta mượn áo của người đi cùng vậy.
Tyler không thích ánh mắt của người này. Nó chỉ muốn nhảy ra khỏi ghế và chạy nhanh ra khỏi văn phòng để biến mất vào một chỗ nấp nào đó. Nhưng khi nó đứng lên và định đi ra cửa thì người đàn ông to lớn đã đứng chắn ngang đường nó.
– Thưa bà Chen… – Người kia lên tiếng.
– Anh có thể gọi tôi là Madame Chen. – Bà vừa đứng lên vừa nói bằng giọng lạnh nhạt.
– Madame Chen. – Anh ta nhắc lại. – Tôi là thám tử Kyle và đây là đồng nghiệp của tôi, thám tử Roddick. Chúng tôi thuộc Phòng Cướp của – Giết người. Chúng tôi chỉ muốn hỏi bà vài câu về chiếc xe hơi của bà.
– Lại người nữa đến hỏi chiếc xe. – Chi chen vào.
– Người nữa? – Kyle quay sang.
Bà Chen quay phắt sang thằng cháu.
– Chi, cháu đi được rồi đấy.
Gã cố gắng làm ra vẻ tự mãn, như thể biết rõ rằng bà sẽ không dám bóc mẽ gã trước những người này.
– Cháu chỉ nghĩ là cháu có thể…
– Đi ngay. – Bà nói nghiêm khắc. Sau đó nói thêm vài câu bằng tiếng Hoa rằng hắn y như một cái gai trong mắt bà và nếu hắn không thay đổi thái độ thì bà sẽ nhổ cái gai đi để thoát khỏi hắn.
Khuôn mặt Chi tối sầm lại và hắn rời khỏi phòng với vẻ nhục nhã và giận dữ. Một lần nữa Tyler lại định chui ra ngoài nhưng cái gã to lớn kia lại chặn đường nó.
Thám tử Kyle quay sang.
– Thế còn cậu là ai thế?
– Tôi không cần phải nói cho ông biết. – Tyler nói. – Tôi chỉ là một đứa trẻ, thế thôi.
– Tôi chỉ hỏi tên cháu thôi mà. Chẳng lẽ có lý do gì đó khiến cháu nghĩ rằng nói chuyện với tôi thì gặp rắc rối à?
– Không, thưa ông. Chỉ là tôi không thích ông. Thế thôi.
– Tyler. – Bà Chen mắng nó. – Không được nói chuyện theo cách ấy. Thô lỗ quá.
– Cháu chỉ đang nói sự thật thôi.
– Nói sự thật là tốt, chàng trai trẻ ạ. – Kyle nói bằng giọng ân cần một cách giả dối. – Thế cháu là ai nào?
Tyler nhìn người đàn ông bằng ánh mắt bướng bỉnh.
– Nó là con trai tôi. – Bà Chen giải thích.
Những tay cảnh sát hết nhìn bà Chen rồi lại đến Tyler.
– Con nuôi. – Bà nói chữa.
Các thám tử nhìn lại Tyler lần nữa. Đôi mắt mở to một cách ngây thơ, nó bình luận về hai thám tử bằng tiếng Quan thoại chuẩn xác.
Họ nhìn nó chằm chằm, rồi lại nhìn nhau. Bà Chen cố gắng nhịn cười khi nó nói. Lời quở trách bằng tiếng Hoa vừa rồi đã bay mất sự giận dữ. Tyler bắt đầu cười khúc khích.
– Thôi đi đi, Tyler. – Bà nói. – Các ông đây chỉ muốn nói chuyện với ta thôi.
Bị đuổi, Tyler tót ra cửa và suýt va vào Chi đang đứng nghe lén bên ngoài.
Tyler ngước nhìn gương mặt khó đăm đăm của gã.
– Anh có cần gì không, Chi? Tôi sẽ bảo bà Chen rằng anh đang chờ bác ấy.
– Tại sao mày không đi lo chuyện của mày đi? – Chi hạ thấp giọng. – Tao có quyền được ở đây hơn mày.
– Không phải là hôm nay. – Tyler nói. – Anh chỉ là cháu trai. Còn tôi là con nuôi của bà Chen cơ mà. Vừa rồi anh không nghe thấy gì à?
– Đừng có thỏa mãn với ý nghĩ đó. – Chi cảnh báo. – Điều đó sẽ chẳng kéo dài lâu đâu trước khi mày biến đi khỏi đây. Anh trai mày là tội phạm. Và khi nào nó đi tù, Phòng Xã hội sẽ đến đây mang mày đi. Tao chắc chắn thế.
Đây là cơn ác mộng kinh khủng nhất của Tyler. Nỗi sợ hãi và cơn tức giận dâng lên trong đầu nó rồi luồn xuống cổ. Nó muốn khóc. Nó muốn hét lên. Nhưng thay vì làm điều đó, nó chỉ hơi lùi lại và lấy hết sức bình sinh đá mạnh vào xương ống chân thằng Chi.
Chi rú lên vì đau và vừa tuôn ra một tràng chửi rủa vừa chộp lấy vai Tyler, những móng nhọn của hắn ngập vào da thịt.
Tyler hét to hết cỡ.
– Đừng làm đau tôi. Đừng đánh tôi.
Cánh cửa phòng bật mở và hai cảnh sát vọt ra ngoài đúng lúc Chi bắt đầu lắc mạnh nó.
Bà Chen hét lên.
– Chi, chuyện gì thế? Để cho nó yên.
Nhưng những tay cảnh sát không để hắn có sự lựa chọn nào. Người to lớn chộp lấy Chi và lôi hắn lại trong khi Kyle thì giằng lấy Tyler.
Tyler ngồi sụp xuống sàn thổn thức.
Viên cảnh sát đẩy dúi Chi vào tường, một tay khóa tay hắn, một tay lùa xuống tìm súng.
Bà Chen ngồi xuống với Tyler và cố gắng dỗ dành nó bằng tiếng Trung Quốc. Tyler ngồi thẳng dậy và để bà vòng tay ôm lấy nó. Nó giả bộ run lên vì sợ hãi, nấc cụt và cố gắng ngừng khóc. Bà Chen hỏi nó có đau không. Nó lắc đầu.
Viên cảnh sát to lớn đọc cho Chi nghe quyền lợi của hắn. Bà Chen nhìn thằng cháu bằng ánh mắt giận dữ và bảo rằng hắn là một nỗi ô nhục của dòng họ. Tyler nhìn Chi, nhăn mặt và thè lưỡi.
– Cháu chẳng làm gì nó cả. – Chi cãi lại. – Cái cục cứt đó đá cháu đấy chứ.
Bà Chen bước tới và véo tai thằng cháu, xoắn mạnh, gần như hét lên bằng tiếng Hoa. Tyler chưa bao giờ nhìn thấy bà giận đến thế.
– Thưa bà. – Thám tử Kyle cố gắng ngăn bà lại. – Chúng tôi sẽ làm việc này. Chúng tôi sẽ để mắt đến nó.
– Tốt. – Bà vẫn giận dữ nhìn thằng Chi. – Có lẽ nó sẽ học được điều gì đó trong tù. Có thể là một nghề nghiệp để lúc ra tù nó còn sử dụng được.
– Bác luôn yêu quý chúng nó hơn cháu. – Chi hét lên. – Cháu là người thân của bác. Cháu là máu mủ ruột già. Cháu xứng đáng…
Bà Chen giận dữ mắng một tràng tiếng Hoa. Hai thám tử nhìn nhau, thất vọng vì không hiểu nổi từ nào. Người có tên là Kyler nhìn xuống Tyler.
– Cháu có thể dịch cho chúng ta nghe họ đang nói cái gì không? Cái câu “Bác luôn yêu quý chúng nó hơn cháu” nghĩa là gì vậy?
– Thỉnh thoảng Chi vẫn bị hoang tưởng và ảo giác ấy mà. – Tyler nói, vuốt vuốt chỗ vai bị đau. – Nếu chú không hiểu thì có thể tra từ. Cháu có một cuốn từ điển đấy.
– Tôi hiểu điều đó nghĩa là gì. – Kyle nói. – Nhưng tại sao cháu lại biết được những điều đó.
– Bởi vì cháu thông minh, và cháu luôn khao khát được học hỏi những cái mới.
Kyle không biết nói gì thêm nữa. Vì thế, anh ta chuyển chủ đề.
– Cháu có bị đau không? Cháu có cần đến bệnh viện không?
Tyler lắc đầu.
– Trước đây đã xảy ra chuyện này bao giờ chưa? Anh ta có làm đau cháu bao giờ không?
– Không, bây giờ cũng không làm đau.
– Cháu có thể nói cho chú biết. – Kyle nói bằng cái giọng chiếu cố như thường lệ. – Cháu sẽ không sợ bị anh ta đánh thêm nữa.
– Chú sẽ tống anh ta vào tù à? – Tyler hỏi cộc lốc. – Chú đừng làm thế. Anh ấy điều hành cửa hàng cá và anh ấy cần phải ở đây.
– Biết rồi. – Kyle nói. – Nhưng anh ta sẽ phải vào tù ngay bây giờ.
– Anh ấy là kẻ nói dối và chuyên gây rắc rối. – Tyler nói. – Chú nên biết điều đó trước. Chú không được tin bất cứ điều gì anh ta nói.
Khiến Chi gặp rắc rối là một chuyện nhưng tống cổ hắn vào tù lại là một chuyện khác. Ai biết được hắn sẽ kể gì cho cảnh sát chứ?
– Thật ra là anh ấy không làm cháu đau đâu. – Tyler nói. – Và đúng là cháu đã đá anh ấy trước.
– Tại sao cháu lại làm thế, con trai? – Kyle hỏi.
Tyler hơi khựng lại trước từ “con trai”.
– Bởi vì anh ấy xúc phạm cháu.
– Xúc phạm cháu? Nó nói gì nào?
– Rằng anh ấy có quyền hơn cháu vì cháu chỉ là con nuôi thôi. Nhưng cháu không nghĩ rằng anh ấy phải bị vào tù vì chuyện đó.
– Ngược đãi trẻ em là tội ác. – Kyle thuyết giảng như thể Tyler là một kẻ đần độn. – Chúng tôi phải phạt anh ta. Và Phòng Bảo trợ Gia đình và Trẻ em sẽ đến đây để nói chuyện với cháu.
Tyler ngước nhìn bà Chen, hai mắt mở to.
– Không cần phải thế đâu. – Bà bảo Kyle.
– Thưa bà, nếu trẻ em sống trong một môi trường nguy hiểm…
– Nó không nguy hiểm. Chi trông coi chợ cá, nó chỉ hơi xung khắc với Tyler thôi. Trước đây chưa xảy ra sự cố này bao giờ, và chuyện này cũng sẽ không lặp lại nữa. Tôi cũng không muốn gây thêm áp lực làm gì.
– Bà không cần phải thế, thưa bà. Thành phố và liên bang rất quan tâm tới quyền lợi của trẻ em.
– Tôi quan tâm đến quyền lợi của tôi, và quyền lợi của gia đình tôi. – Bà Chen nói nghiêm khắc. – Tôi không cần và cũng không muốn sự giúp đỡ của các anh. Những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là cả giận tức thời thôi. Nếu các anh cứ làm thế, gia đình tôi sẽ chống lại việc này. Đây là chuyện gia đình. Không cần hệ thống pháp luật phải can thiệp vào những vấn đề chỉ cần giải quyết trong 5 giây. Chắc ông muốn làm kín lịch bằng những vụ án kiểu này phải không thám tử Kyle? Tôi vẫn biết là phòng các ông chỉ quan tâm đến những vụ lớn thôi kia mà, các án giết người ấy. Chắc không còn vụ án mạng nào để các ông chăm sóc nữa phải không?
– À vâng, tất nhiên rồi, thưa bà. – Kyle lắp bắp.
– Tôi đoán là không phải ông đến đây để bắt giữ cháu tôi đấy chứ.
– Không, thưa bà.
– Thế thì chuyện này đến đây là xong rồi. – Bà Chen tuyên bố. – Các ông đang làm lãng phí thời gian và tiền bạc của chúng tôi. Nếu các ông bắt giữ tất cả những người có thái độ lỗ mãng với trẻ con thì tôi e rằng nhà tù sẽ bị quá tải đấy.
Kyle và Roddick nhìn nhau.
– Mất thời gian quá. – Bà Chen tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Roddick đưa mắt ra hiệu cho Kyle. Kyle nhún vai và lắc đầu.
– Vâng, bà nói đúng, thưa bà. Chúng tôi đã phản ứng hơi thái quá.
Đối xử với Chi như thế rõ ràng là hơi quá tay. Người cao lớn mở còng tay cho Chi. Chi xoa xoa cổ tay vẻ giận dỗi. Bà Chen bảo gã nên quay về làm việc để mà trả ơn cứu mạng của bà.
– Thế các ông thám tử đến đây có việc gì vậy? – Bà hỏi.
– Chúng tôi có lý do để tin rằng chiếc xe của bà đã được sử dụng cho một vụ án. Chúng tôi muốn xem qua một chút.
Bà Chen nhìn họ băn khoăn.
– Giờ tôi mới thấy những khoản thuế tôi phải đóng lãng phí đến thế nào. Đã có một ông thám tử đến đây để xem cái xe. Tôi đã bảo ông ta rằng xe của tôi bị húc ở bãi đậu xe. Vậy mà ông ta cứ nhất quyết đòi xem nó. Sau đó lại có vài nhân viên cảnh sát khác đến kéo nó đi. Và giờ tôi trở thành một bà lão già nua không có phương tiện đi lại.
– Thám tử nào đến đây chứ? – Kyle hỏi.
– Thám tử Parker. – Bà nói. – Chiếc xe bị mang đi rồi. Có lẽ anh nên hỏi ông ta xem xe của tôi bị mang đi đâu.
Kyle đi dọc tiền sảnh và bước ra ngoài cửa. Không có dấu vết gì của chiếc Mini Cooper.
– Thám tử Parker có vẻ là người tốt. – Bà Chen nhận xét. – Lịch sự, cẩn thận và ăn mặc đẹp. Tôi rất giận vì việc ông ta đã mang xe của tôi đi nhưng dù sao ông ta cũng chỉ làm phận sự của mình thôi. Tôi chẳng có gì phải giấu giếm cả. – Bà kéo Tyler sát vào mình, một cánh tay choàng qua vai nó.
Kyle không nói gì. Cơ mặt anh ta giật giật.
– Bà có tình cờ biết một thanh niên nào đó tên J.C Damon không?
Bà Chen thậm chí không chớp mắt.
– Tại sao tôi lại phải biết cái gã đó?
– Biết đâu bà nhìn thấy cậu ta ở quanh đây chẳng hạn. Nó khoảng 20 tuổi, tóc vàng, mắt xanh, làm nghề đưa thư.
– Tôi rất bận, cả ngày ở trong văn phòng.
Bà chưa nói dối câu nào, nhưng cũng không phải tất cả đều là sự thật. Tyler đứng cạnh bà trông ngây thơ như một con cừu.
– Thế cậu thì sao, con trai? – Kyle hỏi.
– Ông không nên nói chuyện với tôi bằng cái giọng hạ cố ấy, thưa ông. – Tyler nói lịch sự. – Hẳn là ông sẽ phải xấu hổ khi biết rằng chỉ số IQ của tôi là 168 đấy.
Hai viên cảnh sát lại nhìn nhau.
– Cảm ơn vì đã dành thời gian cho chúng tôi, thưa bà. – Kyle nói. – Chúng tôi sẽ gọi lại cho bà khi chiếc xe đã tìm ra chứng cứ.
Anh ta nhìn Tyler rất lâu, nhìn đôi mắt xanh và mái tóc vàng hoe của nó. Tyler nín thở. Những tay thám tử bắt đầu bước ra cửa.
Bỗng Boo Zhu vội vã chạy từ nhà kho ra khu bốc dỡ hàng. Lúc nào trông anh ta cũng như nhân vật Humpty Dumpty vậy. Ánh mặt trời khiến mắt anh ta nheo vào như con chuột chũi. Anh ta hết quay bên nọ rồi lại bên kia.
– Tôi biết. Tôi biết. – Anh ta nói giọng hưng phấn, cái lưỡi thè ra khỏi miệng. – Tôi biết JayCee.