Thiên Kiếm Môn ngoại vi
Từ quanh không gian, một loại khủng khiếp lực phá hoại sinh ra ép cho không gian vỡ vụn.
Kinh khủng lực lượng mang theo quyền uy to lớn từ khắp bốn phương tám hướng chồng chéo lên nhau điên cuồng trấn sát.
Trong phạm vi đó, không còn tồn tại bất kỳ thứ gì có thể chịu nổi, ngay cả không gian cũng không thể chịu nổi sức phá hoại mà vỡ ra tung tóe, mở ra từ chỗ phá đó ra những cái lỗ đen hủy diệt, loạn lưu giăng giăng
Độc Mễ Thiên Tầm một kiếm phá mở ra kẽ nhỏ trên các điểm tiếp nối không gian trong trận pháp mà chém tới.
Một kiếm này mang theo 100 vạn tinh lực lượng cực hạn của địa cảnh đỉnh phong gia trì kiếm ý mà tới, bình thường thánh giả vô pháp chịu chống
Dưới khủng bố lực ép của nội vi đại trận, một kiếm này dần trở nên chậm chạp xé rách không gian, khó khăn mà tới
Ngay cả Độc Mễ Thiên Tầm nhục thân cũng nhận lấy lượng nhỏ áp lực mà vỡ tung ra máu huyết, tung bay phi điệp tựa như quả dưa hấu.
Đau đớn nhục thân nhưng sắc mặt lão lại không chút nhăn nhó, ngược lại còn bột phát điên cuồng cùng với hả hê
Xung quanh đó, 72 vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn đều tương tự có một sắc diện chờ mong, tuy mỗi người một sắc thái nhưng đều thống nhất nhìn lom lom tới chứa đầy tham lam không thể che dấu.
“Hoàng Thanh Thiên…ngươi phản nghịch vô nhân, bất đạo bất tôn ti…bây giờ hối hận vô ích, nhận lấy cái chết.!!!!!”
Một kiếm của Độc Mễ Thiên Tầm ầm ầm phá không chém tới, thế như diệt thế thần ma, kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Nhưng mà từ đầu tới đuôi sắc mặt Thiên vẫn không thay đổi, trước kinh khủng lực áp cùng tử vong khí tức ập đến hắn vẫn như cũng không mảy may ảnh hưởng, bên cạnh hắn Dược Hồng Nhan cũng tương tự không hề tách ra.
Trước một kiếm sắp tới này, hân vẫn một thế đứng trong không gian không hề có ý nghiêm túc.
“Hoàng Thanh Thiên…chết đến nơi còn không biết cúi đầu, tà ma như ngươi đáng chết…”
Trong tư thế chậm chạp cực hạn, lão ta như một cọng cái lò xo bị nén cực hạn, máu thịt be bét nhuốm cả mảnh không gian thành địa ngục nhưng lão vẫn hung ác gằn lên từng chữ, khí thế nén ép cực hạn.
Bỗng nhiên lúc này, đại trận bỗng nhiên nới ra một khe hở nhỏ như sợi chỉ
Cực hạn nén ép đột ngột bị nới lỏng liền khiến khí áp tụ về một chỗ
“Roác…roác….két….” không gian bị xé làm đôi, vô vàn loạn lưu đảo loạn liền tức thì tại chỗ này hội tụ
Lưỡi kiếm của Độc Mễ Thiên Tầm liền giống như hội tụ ngàn vạn loạn lưu tựa như diệt thế mà tới.
Tốc độ gấp mấy lần ánh sáng, chớp lóe liền chém tới, nhanh đến kinh người.
Nhưng mà lại cũng ngay lúc này.
Tay trái Thiên chợt vẩy vào không gian một cái, một lực lượng khó hiểu bỗng nhiên tràn ra.
Không gian chốc lát liền đọng lại tại đó, một kiếm chớp lóe liền như rùa bò mà tới, sắc mặt hung tợn của Độc Mễ Thiên Tầm nháy cái liền trở nên trắng bệch chuyển thành không thể tin nổi.
Vào ngay cái thời khắc này, các loại lực lượng lĩnh vực vốn là lấy hắn làm trung tâm bây giờ lại lấy ngay vị trí trung tâm đó mà phát sinh biến động.
Tựa như một mặt đất bị trũng xuống cái hố sâu, các loại lĩnh vực hệt như nước điên cuồng mà trôi về đó, thu nhỏ lại mà bị kéo trượt, các thánh nhân thì như con cá bị mắc lưới bị kéo theo dòng nước mà vào.
Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt thôi, toàn bộ lĩnh vực và 72 thánh nhân đã hoàn toàn bị rơi vào trong hố, mặt không gian lại kỳ dị uốn éo như mặt đất nhô lên mà kéo phẳng.
Sự việc lại trở về như ban đầu tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà lúc này một kiếm của Độc Mễ Thiên Tầm lại vừa vặn chém tới.
Lúc mà nó chậm chạp tiếp cận cái trán của Thiên chỉ có vài cm bỗng nhiên trên mặt Thiên hiện lên một nụ cười
Là một nụ cười hệt như một học sinh tiểu học vừa nhìn thấy một bức tranh sống động.
Sau đó hắn nghiễm nhiên dời bước mà đi, toàn bộ hủy diệt đại thế liền như một vật cứng không nhúc nhích tại đó mặc cho vạn vật xung quanh như nước chảy qua.
Hủy diệt nhất kiếm của Độc Mễ Thiên Tầm cứng lại chỗ đó không chút nào động đậy, 72 thánh nhân cũng cứng lại không động.
72 tòa lĩnh vực chồng lên nhau cũng như thế.
Mầu sắc đọng lại, những tia sắc bén kiếm ý hóa thành thực chất không động, lĩnh vực nguyên tố trở nên thô ra, địa ý bên trong nghiễm nhiên hiển lộ ra ngoài trông đơn giản hệt như những phép tính của lớp 3 học sinh học.
Thiên quay mặt đi, không biết từ khi nào trên tay đã thêm một mặt kính, và cái kính quen thuộc này hiện lên mặt sau của nó lại dĩ nhiên quen thuộc đến dị người.
Tại vì cảnh này là một cái rất nhiều mầu sắc chồng chéo lên nhau lĩnh vực cùng với một vị kiếm giả đang trong tư thế chém tới, mặt mũi hung ác đọng lại.
“Tặng vật không tồi, các trò…các ngươi có quà”
Giọng hắn như cười như nghịch ngợm, nhưng một lời vừa ra một đám đệ tử khí chất cao quý bỗng nhiên hóa thành kích động.
Quà!!!
Xưa nay thứ gì mà Thiên tặng, chưa từng có thứ gì tầm thường nói chính xác phải là những bảo vật cả đời họ đều dùng không hết.
Quà!!!
Đừng nghĩ chỉ có con nít và phụ nữ mới yêu thích, với những món quà đại giá trị và thần bí không biết trước, dù là ai cũng sẽ thích.