Giới Thần

Chương 1027: Soái môn



Long Minh khó khăn chuyển ánh mắt nhìn về phía đối diện.

Trọn vẹn 10 vạn cặp mắt tựa như dao sắc đâm tới, mỗi người đều phả ra khí tức không mạnh nhưng lại quỷ dị đến đáng sợ, mạnh mẽ đến độ ngộp thở.

Loại khí chất giết người của họ phóng ra dĩ nhiên lại tựa như cửu thiên đế vương liếc mắt xéo nhìn giun dế, lục chấn nhiếp to lớn đến kinh khủng.

Long Minh bản thân từ lâu sống trong cao thượng, tự cho mình là nhất thế ngưỡng vọng, nhưng mà dưới một cái nhìn ngày hôm nay

Hắn lại thấy mình nhỏ bé.

Trong cái nháy mắt mà hắn nói tới Hoàng Thanh Thiên bằng 2 từ “ti tiện”, liền khắp trời không gian không một lối sinh cơ còn chừa cho hắn đi.

10 vạn người cùng chiếu tới tử vong sát khí, đem hắn như con giun mà giảo sát, tự tin nháy mắt liền sụp đổ không còn

Bạch Vạn Kiếm thấy hắn vô lễ lại không hề nổi giận, nhìn thấy hắn bị vạn tiễn xuyên tâm đóng đinh tại đó, lão tuyệt nhiên không ngăn cản mà ngược lại còn giống như đã sớm đoán trước được điều này.

“Tiểu Thiên, sao hả?”

Lúc này Thiên đưa mắt nhìn lão, kỳ lạ là hắn cũng vậy giống hệt như đã đoán trước hết được tất cả.

“Tốt, vậy bổn công tử nhận”

Thiên mở tay ra một động tác, đám đệ tử phía sau chậm rãi thu lại sát ý.

Long Minh tựa như con tôm bị vớt ra từ nồi nước sôi, vốn dĩ thoát lực nhưng lại nghe tới câu vừa rồi, trong lòng không biết mọc lên từ đâu lực lượng, hắn gầm thét

“Ti tiện…ngươi tư cách gì làm môn chủ, không biết lượng sức không biết xấu hổ…cút về ổ chó của ngươi….”

“Rắc…rắc….kíttttt”

Bỗng chốc băng hàn phủ kín một mảnh trời đất, sát khí như che trời phủ đất mà xuống, ầm ầm như búa nện nát bấy cả hư không.

Kinh khủng lực áp chấn tới, Long Minh lần nữa ngừng lại giọng nói, mặt đỏ như cà chua

“Phụt….”

“Tiểu súc sinh, ngươi còn dám văng nửa lời nhục mạ đại sư, chớ trách ta tàn nhẫn!!!!”

Giọng một nam đệ tử phía sau Thiên vang lên, khí thế tựa như đế vương mà áp xuống, vạn vật dưới chân liền thành mạt rệp mà ti tiện.

Long Minh không những không sợ ngược lại nộ khí lại càng như đốt cháy mà phun ra, hắn nhìn tên đệ tử mặt áo thô ngoại môn kia đáy lòng sợ hãi vào tận xương nhưng tôn nghiêm lại đốt cháy thù hận.

Hắn biết tên đệ tử này, tại vì người đó tên là Bất Xá Minh, họ Bất Xá là một cái họ nổi danh vì ti tiện thấp kém, vì đó là họ đặc thù của Hắc Đồng nhân tộc lai có mầu tóc mầu nâu.
Bất Xá Minh lại là một tạp dịch thấp kém, thiên phú thấp kém, ngộ tính thấp kém, bản tính nhược tiểu sợ hãi.

Trước đây không lâu còn là tạp dịch dọn phong quét nhà dọn bô cho Long Minh hắn vậy mà bây giờ thoáng chốc lại dám đứng đây kêu gào.

Bản tính Long Minh hắn xưa nay tuyệt không cho phép điều đó.

Nộ hỏa bốc lên, hắn không biết lấy tự tin từ đâu lại dám quay lại trợn tráo, nhưng mà hành động của hắn lại chỉ gây thêm thảm hại cho bản thân.

Tại vì lúc này

“Tạch..tạch…” từ thân thể Bất Xá Minh phả ra một hơi thở đại đạo ẩn chứa đế vương chi đỉnh ngự thống thiên hạ bộc phát, phía sau hắn hiện lên hư ảnh của vạn vạn binh kỵ

“Hô…” khí thế vạn quân áp hổ, vạn mũi thương nhọn chĩa tới một điểm.

“Oanh…phụt….” Long Minh sợ hãi không kịp trở tay, khí áp chấn tới ngay cả chống cự cũng không kịp tức thì liền bị dìm ngập trong áp lực, thở không ra một một hơi

Ánh mắt dần hiện một chút bất lực nhưng đáy lòng lại cháy rực nhục nhã phẫn hận

Bất Xá Minh mở ra sát thế, nhất cử muốn giết tới nhưng mà lúc này hắn lại dừng lại.

Thiên lúc này nhẹ tiến một bước, thần thái bình tĩnh không động

“Môn chủ là của ngươi bổn công tử quả thật không có tư cách nắm giữ”
Nhưng nói xong hắn lại hướng tới Bạch Vạn Kiếm xòe ra một tay.

Bạch Vạn Kiếm hiểu ý liền lấy ra một tấm lệnh bài bằng bằng gỗ trông vô cùng bình thường.

Thiên tiweps lấy lệnh bài hơi ngắm nghía một chút liền quay mặt đi thẳng, kéo theo một đám đệ tử đằng đằng theo sau kể cả Bất Xá Minh cũng vậy.

…….

Chờ đám người họ đi xa, lúc này Long Minh mới chậm rãi điều tức ổn định lập tức hắn nhìn tới Bạch Vạn Kiếm đầy chất vấn

“Bạch Vạn Kiếm….ông làm vậy là có ý gì”

Bạch Vạn Kiếm không nhìn thắng hắn, thái độ có chút vui vẻ không để ý

“Ta truyền chức cho người xứng đáng…ngươi nghi ngờ sao?”

“Ông…môn chủ vốn là truyền cho ta, sao ông có thể thất hứa”

“Ta khi nào hứa truyền cho ngươi” giọng Bạch Vạn Kiếm lạnh lùng

“Ông….chuyện này khắp Thiên Kiếm Môn có ai không biết, 10 năm trước nó đã trở thành chuyện dĩ nhiên, toàn môn phái ngàn vạn đệ tử đều thừa nhận”

Bạch Vạn Kiếm tức cười nhìn hắn

“Ngươi tự cho mình là đệ nhất thiên tài sau đó khắp nơi rêu rao làm thừa kế, kéo bè kéo cánh tự tác tự tung…ngươi nghĩ vậy là đã đạt được sao?”

“Hahaha…vậy thì sao, ta gọi ngươi 2 tiếng “sư phụ” bao nhiêu năm còn chưa đủ đánh đổi một cái tông chủ vị sao”

“Hahahahaha…Long Minh, ngươi thấy mình cao thượng tới vậy sao, bất quá chỉ là tạp chủng của hắn mà thôi, được muốn làm môn chủ…ta cho ngươi làm”

Giọng Bạch Vạn Kiếm cười lên như chế diễu lại có chút trêu cợt.

Phẩy tay một cái, ông vung ra một thanh bạch sắc trường kiếm, chuôi kiến trong suốt lưỡi kiếm chỉ ngắn 1m cùng một cái giới chỉ có chóp hình vuông phả ra ánh sáng tinh khiết.

Long Minh tiếp nhận 2 thứ này liền vui vẻ, lấy nhẫn đeo vào tay trái, kiếm cầm tay phải, trong lòng mãn nguyện chốc lát sau đó liền chuyển sang sát khí.

“Bạch Vạn Kiếm… Giá trị của ngươi đã hết cho ngươi 2 sự lựa chọn, hoặc là thần phục ta hoặc….”

“Giết đi…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.