5 tháng 7 năm 2010
– Nhật ký –
Tôi sẽ không đổ tội cho Nick. Tôi không trách Nick. Tôi từ chối và cự tuyệt việc biến mình thành một con bé xẵng giọng cáu bẳn với miệng lưỡi xấc xược. Tôi đã tự hứa với bản thân hai điều khi tôi cưới Nick. Thứ nhất: Không có những mệnh lệnh vô lý. Thứ hai: Tôi sẽ không bao giờ nói, Vâng, với em thì ổn thôi (nếu anh muốn ở ngoài muộn hơn, nếu anh muốn có những ngày cuối tuần của đám đàn ông, nếu anh muốn làm điều gì mà anh muốn) rồi sau đó lại trừng phạt anh ấy vì đã làm những việc mà với em thì ổn thôi. Tôi lo rằng mình đang đến gần hiểm họa của việc phá vỡ những lời hứa đó.
Nhưng chẳng thể khác được. Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi và tôi đang ở nhà một mình, nước mắt giàn giụa vì, vâng, bởi vì: Chỉ mới chiều nay thôi, tôi nhận được thư thoại của Nick, và tôi đã biết tình hình sẽ tệ đến thế này. Tôi biết ngay từ giây phút mà thư thoại được mở bởi tôi dám chắc là anh ấy đang gọi bằng điện thoại di động. Tôi có thể nghe được tiếng của đám đàn ông vọng lại từ xa, như thể anh ấy đang quyết định xem mình nên nói gì. Và rồi tôi nghe thấy loáng thoáng giọng nói của anh ấy ở trong taxi, cái giọng lè nhè vì rượu, và tôi biết mình sẽ nổi giận – nuốt ực cục nghẹn, môi mím chặt, vai gồng lên, cảm giác tôi không hề muốn nổi khùng lên nhưng tôi không thể chịu được nữa. Cánh đàn ông không biết cảm giác đó hay sao? Người ta không muốn nổi đóa lên, nhưng buộc phải thế, gần như là phải thế. Bởi vì một nguyên tắc, một nguyên tắc có hảo ý, một nguyên tắc tử tế đang bị phá vỡ. Hay có lẽ nào nguyên tắc là một từ không đúng. Phải là giao ước chăng? Hay điều tế nhị? Nhưng cái nguyên tắc/giao ước/điều tế nhị đó – hay chính là lễ kỷ niệm của chúng tôi – đang bị phá vỡ vì một lý do hợp lý, tôi hiểu, tôi hiểu lắm chứ. Các tin đồn đều đúng: Mười sáu nhà báo bị sa thải ở tạp chí của Nick. Một phần ba số nhân viên. Cho đến giờ thì Nick được ở lại và tất nhiên anh ấy cảm thấy mình có nghĩa vụ phải mời những người kia một chầu bét nhè. Tất cả bọn họ đều là đàn ông, nhồi nhét nhau trong một chiếc taxi, thẳng hướng về Đại lộ số Hai, và làm ra vẻ mình can đảm lắm. Một vài người đã về nhà với vợ nhưng một số đáng kinh ngạc những người khác lại đi. Nick sẽ bỏ cả buổi tối kỷ niệm của chúng tôi để mời rượu những người này, rồi đến câu lạc bộ thoát y và những quán bar rẻ tiền, cợt nhả với những cô nàng hai mươi hai tuổi (Anh bạn tôi đây vừa mới bị sa thải, nhưng anh ta vẫn có thể ôm được đấy). Đám đàn ông thất nghiệp đó sẽ tuyên bố Nick là một anh chàng tuyệt vời vì anh ấy đã mời rượu bọn họ bằng thẻ tín dụng kết nối với tài khoản ngân hàng của tôi. Nick sẽ có khoảng thời gian đáng nhớ vào ngày kỷ niệm lễ cưới của chúng tôi, điều mà anh ấy không hề nhắc đến trong thư thoại. Thay vì đó, anh ấy đã nói: Anh biết chúng ta đã lên kế hoạch nhưng…
Tôi đúng là đồ con gái. Tôi chỉ nghĩ đó là một truyền thống: Tôi đã rải khắp thành phố này những thông điệp tình yêu nhỏ bé, nhắc nhở chúng tôi về một năm qua ở bên nhau, trò chơi săn tìm kho báu. Tôi có thể mường tượng đến hình ảnh câu đố thứ ba được dính bằng băng keo đang phất phơ ở khúc gập chữ V của tác phẩm điêu khắc tình yêu Robert Indiana, gần Công viên Trung tâm. Rồi ngày mai, sẽ có vị khách du lịch mười hai tuổi nào đó đang thất thểu theo sau bố mẹ, bắt được nó, đọc nó, rồi nhún vai liệng nó bay theo gió như một miếng giấy gói kẹo cao su.
Đoạn kết trò chơi săn tìm kho báu của tôi đã rất hoàn hảo, nhưng giờ thì không. Đó là một chiếc cặp đựng tài liệu phong cách cổ điển đẹp vô cùng. Bằng da. Lễ kỷ niệm lần thứ ba là đồ da. Món quà tặng hữu ích cho công việc có lẽ là một ý tưởng tồi khi xét đến tình hình công việc hiện giờ không thực sự thuận lợi. Ở trong bếp tôi đã chuẩn bị hai con tôm hùm còn tươi nguyên, vẫn như mọi khi. Hay như những gì được cho là vẫn như mọi khi. Tôi phải gọi điện cho mẹ để hỏi xem có cách nào giữ được chúng trong vòng một ngày không, để chúng vẫn bơi bơi hoảng hốt trong chiếc thùng kia, hay liệu tôi phải vào cuộc với đôi mắt quáng mờ vì rượu của mình, vật lộn với chúng và thả chúng vào nồi luộc lên chẳng vì một lý do tốt đẹp nào cả. Tôi đang giết hai con tôm hùm mà tôi thậm chí sẽ chẳng ăn tới chúng.
Bố tôi gọi điện để chúc mừng chúng tôi. Tôi nghe máy và định tỏ vẻ mọi thứ đều ổn, nhưng rồi khi bắt đầu mở lời thì tôi bật khóc – tôi đang đóng vai một con bé dở hơi vừa nói vừa khóc: oa-oa-oa-và-oa-oa-oa – thế nên tôi đành phải kể cho bố nghe chuyện gì đã xảy ra. Và rồi bố khuyên tôi nên mở một chai rượu và đắm mình với nó một lát. Bố lúc nào cũng là người gợi ý một cách tuyệt vời để nuông chiều sự hờn dỗi của bản thân mình. Dù vậy, Nick vẫn sẽ tức giận khi biết tôi kể cho Rand, và đương nhiên Rand cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ của một ông bố, vỗ vai Nick và nói: “Ta nghe nói con có một cuộc nhậu khẩn cấp ngay trong ngày kỷ niệm của các con phải không, Nicky.” Rồi cười khoái trá. Vì thế Nick sẽ biết, và anh ấy sẽ giận tôi bởi anh ấy muốn mình hoàn hảo trong mắt bố mẹ tôi – anh ấy luôn tươi cười rạng rỡ mỗi khi tôi kể cho bố mẹ mình nghe những mẩu chuyện để họ thấy anh ấy là một chàng rể hoàn mỹ đến thế nào.
Ngoại trừ tối hôm nay. Tôi biết, tôi biết, tôi đúng là đồ con gái.
***
Năm giờ sáng. Mặt trời vừa ló rạng và đang bừng lên để thay thế những ngọn đèn đường bên ngoài kia vừa phụt tắt. Tôi rất thích sự hoán đổi ấy và tôi thức dậy là vì nó. Đôi lúc, khi không ngủ được, tôi thường kéo mình ra khỏi giường và đi dạo qua những con phố vào lúc bình minh. Rồi đến khi những ngọn đèn đường đồng loạt tắt vụt, tôi luôn có cảm giác như mình vừa chứng kiến một điều gì đó đặc biệt vô cùng. Ồi, những ngọn đèn đường tắt rồi! Tôi muốn loan tin đó tới mọi người. Ở New York, ba hay bốn giờ sáng không phải là khoảng thời gian tĩnh lặng – có rất nhiều người lúc đó đi bar về í ới gọi nhau và oang oang nói chuyện, trong khi họ đổ gục vào taxi, rồi lại hét toáng lên qua điện thoại khi họ điên cuồng hút điếu thuốc cuối cùng trước khi đi ngủ. Năm giờ sáng, đó mới là quãng thời gian tuyệt vời nhất, khi tiếng giày cao gót lộc cộc trên hè phố dường như bị cấm cản. Tất cả mọi người đều đã bị gói gọn trong những chiếc hộp, và bạn có cả một khoảng không bao la cho riêng mình.
Chuyện là thế này: Nick về nhà lúc hơn bốn giờ sáng, mang theo thứ mùi pha tạp của bia, thuốc lá và trứng chiên, một thứ như mùi của nhau thai. Tôi vẫn thức đợi anh ấy. Đầu óc tôi căng như dây đàn sau cuộc chạy đua marathon giữa Quy định và Mệnh lệnh. Anh ấy ngồi xuống chiếc ghế cổ và liếc nhìn món quà trên bàn mà không nói gì. Tôi chăm chú nhìn lại anh ấy. Rõ ràng anh ấy còn không định nói một câu xin lỗi – này, xin lỗi nhé, mọi chuyện hôm nay thật điên rồ. Đó là tất cả những gì tôi muốn, chỉ một câu thừa nhận ngắn gọn.
“Mừng ngày sau lễ kỷ niệm.” Tôi lên tiếng.
Anh ấy thở dài, một tiếng rền rĩ đầy phiền muộn. “Amy, anh vừa có một ngày tệ nhất trong đời. Làm ơn đừng trách móc gì anh thêm nữa.”
Nick lớn lên với một ông bố chưa bao giờ, chưa từng bao giờ biết xin lỗi, vì thế khi Nick cảm thấy bị dồn vào đường cùng, anh ấy sẽ tấn công trước. Tôi hiểu điều đó, và thường tôi sẽ đợi đến khi nó diễn ra.
“Em chỉ nói chúc mừng thôi.”
“Chúc mừng, người chồng khốn nạn đã bỏ bê tôi trong một ngày trọng đại.”
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc, ruột gan tôi như thắt lại. Tôi không muốn đóng vai một kẻ tệ bạc ở đây. Tôi không đáng phải như thế. Nick đứng dậy.
“Vậy, tình hình thế nào?” Tôi ngớ ngẩn hỏi.
“Tình hình thế nào ư? Vô cùng tồi tệ. Mười sáu người bạn của anh giờ thành ra thất nghiệp. Thật khốn khổ. Có lẽ cũng sẽ đến lượt anh phải ra đi, chỉ một vài tháng nữa thôi.”
Bạn. Anh ấy thậm chí còn chẳng thích một nửa trong số những người mà anh ấy đi cùng, nhưng tôi không nói gì hết.
“Em hiểu chuyện đó hiện giờ thật kinh khủng, Nick. Nhưng…”
“Nó không kinh khủng đối với em, Amy. Không phải với em, sẽ không bao giờ kinh khủng cả. Nhưng đối với bọn anh thì sao? Nó rất khác đấy.”
Vẫn vậy. Nick oán giận vì tôi chưa từng phải lo lắng về tiền bạc và sẽ chẳng bao giờ phải như thế. Anh ấy nghĩ rằng điều đó khiến cuộc sống của tôi dễ chịu hơn người khác, và tôi sẽ không phản đối anh ấy. Nhưng tôi có làm việc mà. Tôi cũng phải đến đúng giờ và về đúng giờ. Mấy cô bạn gái của tôi mới đúng nghĩa là chưa bao giờ từng đi làm, họ bàn luận về những người đi làm với giọng thương hại giống như khi người ta nói về một cô gái béo ú nhưng lại có “một khuôn mặt xinh đẹp” vậy. Họ sẽ túm tụm với nhau và nói: “Nhưng tất nhiên, Ellen phải làm việc chứ”, một lời thoại hay gì đó trong vở kịch của Noël Coward. Họ chừa tôi ra, bởi tôi có thể bỏ việc bất cứ khi nào tôi muốn. Tôi dành thời gian của mình cho các ủy ban từ thiện, cho việc trang hoàng nhà cửa, làm vườn hay làm tình nguyện, và tôi không thấy có gì sai trái khi gắn bó cuộc sống của mình với những công việc đó. Hầu hết những điều tuyệt vời và tốt đẹp đều được thực hiện bởi những người phụ nữ mà người ta khinh miệt. Nhưng tôi có làm việc.
“Nick, em luôn ở bên anh. Chúng ta sẽ ổn thôi dù thế nào đi nữa. Tiền của em cũng là của anh.”
“Theo thỏa thuận tiền hôn nhân thì không phải vậy.”
Anh ấy đang say. Anh ấy chỉ nhắc đến thỏa thuận tiền hôn nhân khi anh ấy say. Rồi tất cả sự phẫn uất quay trở lại. Tôi đã nói với anh ấy hàng trăm lần rồi, đúng nghĩa là hàng trăm lần tôi đã nói những lời này: Thỏa thuận tiền hôn nhân chỉ đơn thuần là sự làm ăn. Nó không vì em, cũng không phải vì bố mẹ em, mà là vì luật sư của họ. Nó chẳng nói lên điều gì về chúng ta cả, không phải về anh và em.
Nick bước về phía bếp, ném chiếc ví và vài đồng đô-la nhàu nát lên chiếc bàn cà phê, vò nát một mẩu giấy ghi chép và quẳng nó vào thùng rác cùng với một loạt hóa đơn thẻ tín dụng.
“Thật đáng khinh khi nói ra điều đó đấy Nick.”
“Cảm giác cũng thật đáng khinh khi nói ra điều đó đấy Amy.”
Anh ấy tiến về phía quầy bar – dáng vẻ thận trọng của một kẻ say rượu như đang lội qua đầm lầy – và thậm chí đang tự rót cho mình thêm một ly nữa.
“Anh sẽ khiến mình mệt đấy.” Tôi nói.
Anh ấy nâng ly chúc tụng đầy khiêu khích với tôi. “Em không hiểu đâu, Amy. Chỉ là em không thể hiểu được. Anh đã làm việc từ lúc mười bốn tuổi. Anh không được tham gia hội trại tennis hay hội trại viết văn sáng tạo, hay chuẩn bị cho kỳ thi đại học hay tất cả những thứ chết tiệt nào mà có vẻ như những người khác sống ở New York này đều làm. Bởi vì lúc đó anh đang phải lau bàn ở trung tâm thương mại, đi cắt cỏ thuê hoặc lái xe xuống Hannibal và hóa trang thành Huck Finn để phục vụ du khách, hoặc đang rửa những chiếc khuôn làm bánh ống khói lúc nửa đêm.”
Tôi muốn cười phá lên, thậm chí là cười ha hả. Một tràng cười đau quặn bụng mà có thể lan sang cả Nick, và ngay sau đó hai chúng tôi sẽ cùng nhau cười rồi chuyện này sẽ qua đi. Thứ kinh giảng về những công việc mạt hạng. Kết hôn với Nick luôn nhắc nhở tôi rằng: Con người ta làm những việc tồi tệ là vì tiền. Kể từ khi tôi kết hôn với Nick, tôi luôn vẫy tay chào những người phải làm công việc hóa trang thành đồ ăn.
“Anh đã phải làm việc chăm chỉ nhiều hơn bất cứ ai ở tạp chí đó để được vào tòa soạn. Hai mươi năm, về cơ bản là anh luôn làm việc để đến được vị trí ngày hôm nay, và giờ thì anh sắp mất hết tất cả, trong khi chẳng hề có một công việc chết tiệt nào khác mà anh có thể làm để thế vào đó, trừ phi anh muốn trở về nhà và lại làm một con chuột chui rúc ở bờ sông.”
“Có lẽ anh đã quá già để đóng Huck Finn rồi.” Tôi nói.
“Cút xéo đi, Amy.”
Rồi anh ấy về phòng ngủ. Trước đây anh ấy chưa từng nói thế với tôi bao giờ, nhưng những lời đó đã tuột khỏi miệng anh ấy trôi chảy đến mức khiến tôi phải nghĩ – dù cũng chưa bao giờ ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi – rằng anh ấy đã thực sự nghĩ như thế. Nhiều lần rồi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi là loại phụ nữ sẽ bị chồng mình nặng lời. Và chúng tôi đã thề là sẽ không bao giờ đi ngủ khi còn đang tức giận. Thỏa hiệp, trò chuyện và không bao giờ đi ngủ khi còn đang tức giận – ba lời khuyên nhỏ chúng tôi đã được tặng và xin tặng lại tất cả các cặp đôi mới cưới. Nhưng gần đây, có vẻ như tôi là người duy nhất thỏa hiệp, việc trò chuyện giữa chúng tôi cũng chẳng giải quyết được gì, và Nick thì rất giỏi trong việc đi ngủ khi vẫn còn tức giận. Anh ấy có thể khóa tất cả cảm xúc của mình lại như khóa một chiếc vòi. Và anh ấy đang ngáy rồi.
Sau đó tôi đã không thể kiềm chế được mình, mặc dù đó chẳng phải chuyện của tôi, và Nick có thể sẽ tức giận nếu anh ấy biết được: Tôi chạy lại chỗ thùng rác và nhặt ra những tờ hóa đơn để có thể hình dung được anh ấy đã ở những đâu cả đêm hôm qua. Hai quán bar và hai câu lạc bộ thoát y. Tôi có thể mường tượng ra cảnh anh ấy ở từng nơi một, kể lể về tôi cho các bạn của anh ấy nghe, và chắc hẳn anh ấy đã nói về tôi bởi tất cả sự đê tiện hèn hạ và bẩn thỉu đó đã lộ ra quá dễ dàng. Tôi tưởng tượng ra họ ở một trong những câu lạc bộ thoát y đắt tiền, một nơi ăn chơi hạng sang khiến đám đàn ông tin rằng bọn họ được sinh ra để thống trị, còn phụ nữ để phục tùng. Thứ nhạc mộc dở hơi đó được chơi khoan thai và dền dứ để không ai phải nói chuyện, và một ả với bộ ngực căng phồng đang cưỡi lên chồng tôi (người đã thề rằng tất cả chỉ để vui vẻ thôi), tóc ả ta xõa tung phía sau lưng, môi ướt nhẫy son bóng. Nhưng tôi không cho rằng đó là mối đe dọa, không, đó chỉ đơn giản là trò trẻ con, và tôi sẽ cười vào nó, tôi sẽ chơi đẹp.
Sau đó tôi mở mẩu giấy ghi chép nhàu nát kia ra và thấy chữ viết tay của một cô gái – Hannah – cùng một số điện thoại. Tôi ước gì nó giống như trong phim, sẽ là một cái tên gì đó rất ngớ ngẩn, như CanDee hay Bambie chẳng hạn, cái tên khiến người ta phải tròn mắt nhìn. Misti với hai trái tim trên đầu chữ I chẳng hạn. Nhưng đó lại là Hannah, một phụ nữ thực sự, có lẽ cũng như tôi. Nick chưa từng phản bội tôi, anh ấy đã thề như vậy, nhưng tôi cũng biết anh ấy có rất nhiều cơ hội. Tôi có thể hỏi anh ấy về Hannah, và anh ấy sẽ nói. Anh chẳng biết tại sao cô ta cho anh số điện thoại, nhưng anh không muốn tỏ ra thô lỗ vì thế anh đã nhận nó. Điều đó có thể đúng. Hoặc không. Anh ấy có thể phản bội tôi và không bao giờ nói ra, rồi sau đó anh ấy nghĩ về tôi ít đi vì tôi đã không đoán biết được chuyện đó. Anh ấy sẽ nhìn tôi ở phía bên kia chiếc bàn cà phê, vô tư nhai ngũ cốc, nghĩ tôi là một con ngốc, và làm sao người ta lại có thể tôn trọng một con ngốc được cơ chứ?
Giờ thì tôi lại khóc, với cái tên Hannah trong tay mình.
Đó là việc rất đàn bà, chẳng phải vậy ư, chỉ vì một đêm của đám đàn ông mà làm to chuyện thành việc hôn nhân không chung thủy, điều mà sẽ hủy hoại cuộc hôn nhân của chúng tôi sao?
Tôi không biết mình phải làm gì đây. Tôi thấy mình giống như một mụ đàn bà chua ngoa hay la thét, hoặc một cái thảm chùi chân ngu ngốc – tôi không biết mình thuộc loại nào nữa. Tôi không muốn tức giận, tôi thậm chí còn không biết mình có nên tức giận hay không. Tôi nghĩ đến việc thuê phòng khách sạn và để cho anh ấy phải băn khoăn về tôi mà đổi khác đi.
Tôi ngồi im một chỗ trong vài phút, rồi hít một hơi thật sâu và chạy vào phòng ngủ nồng nặc hơi rượu. Khi tôi lên giường, anh ấy quay sang và vòng đôi cánh tay ôm lấy tôi, chôn khuôn mặt mình vào bên cổ tôi, và rồi cả hai chúng tôi nói cùng một lúc: “Anh/Em xin lỗi.”