Ngày thứ năm mất tích
Các bạn có thể gọi tôi là Amy Vùng Ozark. Tôi đang ngồi thu lu trong Căn nhà Ẩn nấp (đã từng có cái tên nào thích hợp hơn thế không nhỉ?) và tôi ngồi im, quan sát những then cài và chốt cửa tôi đã đặt đúng vị trí có hiệu quả gì không.
Tôi vừa loại bỏ chính mình ra khỏi Nick, nhưng lại nghĩ về anh ta nhiều hơn bao giờ hết. Tối qua, lúc 10:04, chiếc điện thoại dùng tạm thời của tôi đã đổ chuông. (Phải rồi, Nick, anh không phải người duy nhất biết dùng mánh quen thuộc “điện thoại bí mật” đâu nhé.) Đó là công ty lắp đặt hệ thống báo động. Dĩ nhiên, tôi đã không nhấc máy, nhưng giờ thì tôi biết Nick đã lần tìm được đến nhà bố anh ta rồi. Câu đố thứ ba. Hai tuần trước khi biến mất, tôi đã đổi mã khóa và đặt số điện thoại bí mật của mình là số điện thoại liên lạc đầu tiên. Tôi có thể hình dung ra Nick, cầm trong tay câu đố của tôi, bước vào ngôi nhà đầy bụi của bố anh ta, căn nhà tồi tàn, và lóng ngóng nhập mã khóa báo động… rồi hết thời gian cho phép. Bíp bíp bíp! Số máy cầm tay của anh ta được đăng ký là số dự phòng nếu số của tôi không liên lạc được (và hiển nhiên là không liên lạc được với tôi rồi.)
Vậy nên anh ta sẽ ngắt báo động, và nói chuyện với người nào đó ở công ty, do đó việc anh ta đến nhà bố mình sau khi tôi mất tích sẽ được ghi lại. Một điểm thuận lợi cho kế hoạch. Điều này không khó để nhận ra, nhưng cũng không cần thiết phải dễ dàng nhận ra. Tôi đã để lại đủ chứng cứ để cảnh sát có cơ sở chống lại Nick: hiện trường được dàn dựng, vết máu được lau chùi, những hóa đơn tín dụng. Ngay cả một cơ quan cảnh sát yếu kém nhất cũng có thể phát hiện ra những vấn đề đó. Noelle sẽ sớm loan tin về việc tôi mang thai (nếu cô ta vẫn chưa làm vậy). Thế là đủ, đặc biệt là khi cảnh sát phát hiện ra ả Andie Có năng lực (có năng lực ngậm mút dương v*t theo yêu cầu) đó. Vậy là tất cả những chi tiết phụ ấy, chúng là phần thưởng khốn nạn dành cho anh ta. Như những quả mìn treo thú vị. Tôi rất thích một thực tế rằng tôi là một phụ nữ có những quả mìn treo.
Ellen Abbott cũng là một phần trong kế hoạch của tôi. Một chương trình thời sự trên truyền hình cáp về tội phạm lớn nhất cả nước. Tôi ngưỡng mộ Ellen Abbott, tôi rất thích cách cô ấy tỏ ra bảo vệ và che chở khi nói về những phụ nữ mất tích trong chương trình của mình, và cách cô ấy hùng hổ như con thú dữ một khi cô ấy túm đuôi được một đối tượng khả nghi, mà thường là gã chồng. Cô ấy là tiếng nói đại diện của nước Mỹ để đòi công bằng cho nữ giới. Đó là lý do tại sao tôi rất muốn cô ấy thực hiện câu chuyện của mình. Công chúng sẽ phải quay sang chống lại Nick. Có khả năng hình phạt dành cho anh ta sẽ là vào tù, để Nicky yêu dấu – kẻ đã dành quá nhiều thời gian bận tâm đến những người yêu mến anh ta – biết rằng anh ta bị cả thế gian này ghét bỏ. Hơn nữa, tôi cần Ellen để cập nhật tin tức về công tác điều tra. Cảnh sát đã tìm ra nhật ký của tôi chưa nhỉ? Bọn họ có biết gì về Andie không? Bọn họ đã phát hiện ra mức bảo hiểm đã được nâng lên chưa? Đây quả là phần khó khăn nhất: chờ đợi đám người ngu xuẩn đó tìm hiểu ra vấn đề.
Cứ mỗi một giờ đồng hồ tôi lại mở chiếc tivi trong căn nhà bé nhỏ của mình lên, háo hức chờ xem liệu Ellen đã có thêm tin tức gì về vụ của tôi chưa. Cô ấy hẳn phải quan tâm chứ, tôi không thấy lý do gì mà cô ấy có thể chối bỏ được. Tôi xinh đẹp, Nick đẹp trai, và tôi vốn là cảm hứng cho Amy Tuyệt vời cơ mà. Ngay trước buổi trưa, Ellen xuất hiện với vẻ giận dữ và hứa hẹn sẽ có một phóng sự đặc biệt. Tôi để nguyên màn hình và nhìn chằm chằm vào tivi: Nhanh lên nào, Ellen. Hoặc: Nhanh lên nào, Ellen. Chúng ta có điểm này chung đấy: Chúng ta đều là những con người bình thường và đều là những thực thể tồn tại. Amy và Amy, Ellen và Ellen.
Quảng cáo tampon, quảng cáo nước rửa bát, quảng cáo băng vệ sinh, rồi quảng cáo nước rửa kính Windex. Người ta nghĩ rằng tất cả những gì phụ nữ làm chỉ là lau dọn và có kinh nguyệt thôi sao.
Và cuối cùng! Tôi đây rồi! Lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng!
Tôi đã biết ngay từ giây phút Ellen xuất hiện với ánh mắt gườm gườm như Elvis, rằng chuyện sẽ hay ho. Một vài bức ảnh đẹp tuyệt vời của tôi, rồi đến bức ảnh cứng đờ của Nick với nụ cười ngoác miệng điên loạn kiểu yêu tôi chứ! của anh ta được chụp tại cuộc họp báo đầu tiên. Phần tin chính: Một cuộc tìm kiếm “người phụ nữ trẻ xinh đẹp với mọi thứ đều dành cho cô ấy” tại nhiều địa điểm khác nhau đã không mang lại kết quả nào. Phần tin chính: Nick đã tự làm khó cho mình. Vô tư chụp ảnh cùng một cô nàng trong thị trấn khi đang tìm kiếm tôi. Đây rõ ràng là điểm thu hút sự chú ý của Ellen, bởi cô ấy rất tức giận. Anh ta đây, Nick trong bộ dạng đáng yêu của mình, bộ dạng Tôi là người yêu dấu của mọi phụ nữ, khuôn mặt anh ta kề sát với khuôn mặt của một phụ nữ lạ hoắc, như thể bọn họ là những người bạn thân thiết trong vài giờ vui vẻ vậy.
Quả là một kẻ ngu xuẩn. Tôi rất thích.
Ellen Abbott đang phân tích một vấn đề rất sát thực tế đó là khoảng sân sau nhà tôi dẫn thẳng tới dòng sông Mississippi. Lúc đó tôi băn khoăn liệu thông tin đó có bị vỡ lở hay không – thông tin về lịch sử tìm kiếm trên máy tính của Nick. Tôi đã cẩn thận chèn thêm những nghiên cứu về các cửa cống và các con đập trên dòng Mississippi, cũng như tìm kiếm trên Google với cụm từ thả trôi trên sông Mississippi. Một cách diễn đạt rất chính xác. Điều đó có thể xảy ra lắm chứ – có thể, hoặc không, nhưng đã có tiền lệ – rằng dòng sông có khả năng cuốn trôi xác tôi ra biển. Quả thực tôi đã cảm thấy thương cho chính mình, khi hình dung thân xác mảnh dẻ, trần truồng, trắng bệch của tôi bập bềnh trên sóng nước, cả một đàn ốc sên bám trên một bên cẳng chân trần, tóc tôi trải ra dập dềnh như rong biển cho đến khi tôi tới giữa biển khơi và bị cuốn chìm xuống sâu xuống sâu xuống sâu tới đáy, da thịt tôi trương lên rồi rữa ra thành từng phần mềm rũ, dần dần tôi tan biến trong con nước như thể hòa nhập với màu xanh của biển, tới khi chỉ còn trơ lại khung xương.
Nhưng tôi là một người lãng mạn. Bởi trong đời thực, nếu Nick giết tôi, tôi cho rằng anh ta sẽ cuộn tròn thân xác tôi vào một chiếc túi rác rồi chở tôi đến một trong những bãi tập trung rác thải trong vòng bán kính sáu mươi dặm. Chỉ cần vứt bỏ tôi như thế. Anh ta thậm chí còn mang theo một vài thứ – như chiếc lò nướng bánh đã hỏng, chẳng đáng sửa đó, một đống những cuộn băng video cũ rích mà anh ta đã định vứt bỏ – cho tiện thể một chuyến đi.
Bản thân tôi cũng đang học cách sống tương đối hiệu quả. Một cô gái phải có quỹ chi tiêu khi mình chết. Tôi đã có thời gian để lập kế hoạch và để dành một ít tiền mặt: Tôi đã dành ra cho mình khoảng thời gian mười hai tháng dư dả để quyết định là sẽ biến mất và chuồn đi. Đó là lý do tại sao người ta lại bị bắt trong những vụ án giết người: Bọn họ không có tinh thần để chờ đợi. Tôi có mười nghìn hai trăm đô-la tiền mặt. Nếu tôi rút sạch từng ấy tiền trong một tháng, chắc chắn sẽ bị để ý. Nhưng tôi đã để dành tiền mặt bằng cách rút tiền từ thẻ tín dụng dưới tên của Nick – những chiếc thẻ sẽ khiến anh ta có vẻ như một gã phản bội tham lam – và tôi đã bòn rút thêm bốn nghìn tư đô-la từ tài khoản ngân hàng của chúng tôi trong nhiều tháng trời: chỉ rút khoảng hai trăm hoặc ba trăm đô-la thì sẽ chẳng hề bị chú ý. Tôi còn lấy trộm của Nick, móc túi của anh ta, một tờ hai mươi đô-la lúc này, một tờ mười đô-la lúc khác, cứ thong thả để dành – nó giống như bạn bỏ ống tiền tiết kiệm khoản tiền đáng lẽ mình sẽ mua một suất Starbucks vào buổi sáng vậy, và đến cuối năm bạn sẽ có được một nghìn rưỡi đô-la. Tôi còn lấy trộm tiền từ chiếc bình đựng tiền boa mỗi khi đến Quán Bar nữa. Tôi chắc chắn Nick sẽ đổ cho Go, và Go thì đổ cho Nick, nhưng chẳng ai trong số bọn họ nói gì bởi bọn họ cảm thông với nhau lắm.
Nhưng tôi rất thận trọng với tiền bạc, đó là quan điểm của tôi. Tôi có đủ tiền để trang trải cho đến khi tôi tự giết mình. Tôi sẽ trốn tránh đủ lâu để chứng kiến Lance Nicholas Dunne trở thành một kẻ bị ruồng bỏ trên toàn thế giới này, chứng kiến Nick bị tóm cổ, bị xét xử, rồi bị áp giải vào tù với vẻ hoang mang trong bộ áo liền quần màu cam và còng số tám. Chứng kiến cảnh Nick giãy giụa, ướt vã mồ hôi và chửi thề rằng anh ta vô tội nhưng vẫn bị kẹt tắc. Sau đó tôi sẽ du ngoạn dọc theo dòng sông về phía nam, nơi mà tôi sẽ hội ngộ thân xác của mình, một thân xác giả trôi nổi của một Amy khác ở Vịnh Mexico. Tôi sẽ đăng ký một chuyến du lịch biển với đồ uống có cồn – một thể loại giúp tôi ra xa khơi và rơi vào tận cùng sâu thẳm nhưng không bắt buộc phải xác minh. Tôi sẽ uống một bình lắc đá lạnh rượu gin thật lớn, kèm với những viên thuốc ngủ, và đợi khi không có ai để ý, tôi sẽ nhảy thật khẽ qua thành tàu, trong túi đựng đầy những viên đá Virginia Woolf. Điều đó cần phải có quyết tâm, để tự làm mình chết đuối, mà quyết tâm thì tôi luôn có thừa. Thể xác tôi có thể không bao giờ được tìm thấy, hoặc nó có thể nổi trên mặt nước vài tuần, vài tháng sau đó – đã thối rữa đến mức không thể xác định được thời điểm cái chết của tôi được nữa – và tôi sẽ để lại bằng chứng cuối cùng để đảm bảo rằng Nick sẽ bị áp giải đến thập đệm, chiếc bàn của nhà tù để bị tiêm thuốc độc và chết.
Tôi muốn chờ đợi và chứng kiến cái chết của anh ta, nhưng theo tình trạng hệ thống tư pháp của chúng ta thì có thể phải mất đến hàng năm trời, mà tôi vừa không có tiền, vừa không có sức chịu đựng đến khi đó. Tôi đã sẵn sàng trở về với các chị em Hy Vọng.
Tôi đã dùng sai mục đích một khoản nhỏ trong ngân quỹ của mình. Tôi đã tiêu khoảng năm trăm đô-la mua đồ trang hoàng cho căn nhà nhỏ của tôi – khăn trải giường loại tốt, một chiếc đèn ngủ đẹp, các loại khăn mặt nhưng chúng không thể bền mãi trong vài năm giặt tẩy được. Nhưng tôi cố chấp nhận những gì tôi có được. Cách đây vài căn, có một người đàn ông lầm lì ít nói, một kẻ hippie khác người theo kiểu Gấu xám Adams, một thể loại thích sống ngoài trời theo kiểu “nhà trồng được” – để râu quai nón rậm, tay đeo những chiếc nhẫn ngọc lam, và có một cây đàn ghi-ta mà anh ta đã chơi ở khu phía sau căn nhà của mình được vài tối rồi. Theo như anh ta nói, thì tên anh ta là Jeff, cũng như tôi đã xưng danh là Lydia. Chúng tôi chỉ mỉm cười khi chạm mặt nhau, nhưng anh ta đã cho tôi cá. Đến giờ thì anh ta đã mang cá cho tôi vài lần rồi – cá vẫn có mùi tươi ngon nhưng đã được đánh vẩy và chặt bỏ đầu, rồi cho vào một chiếc túi đá lạnh to đưa cho tôi. “Cá tươi đây!” Anh ta vừa nói vừa gõ cửa, và nếu tôi không kịp ra mở cửa ngay, anh ta sẽ để lại chiếc túi trên bậu cửa và biến mất. Tôi chế biến cá bằng chiếc chảo kim loại mà tôi mua ở một siêu thị Wal-Mart khác, và không tệ lắm vì nó miễn phí mà.
“Tất cả chỗ cá đó anh bắt được ở đâu vậy?” Tôi hỏi anh ta.
“Ở nơi bắt được cá.” Anh ta nói.
Dorothy, người làm việc ở quầy lễ tân và bắt đầu thấy quý mến tôi, đã cho tôi cà chua trồng ở vườn của bà ấy. Tôi ăn cà chua có mùi của đất và ăn cá có mùi của hồ. Tôi nghĩ đế́n một năm sắp tới, Nick sẽ bị nhốt trong một nơi mà chỉ có thể ngửi thấy mùi tù túng. Các loại mùi nhân tạo: mùi chất tẩy, mùi giày cũ, mùi đồ ăn tinh bột, những tấm nệm cũ rích. Nỗi sợ hãi kinh khủng nhất của anh ta, cơn ác mộng của riêng anh ta: Anh ta thấy mình ở trong khám, nhận thấy mình chẳng làm gì sai trái nhưng không thể chứng minh được điều đó. Những cơn ác mộng của Nick lúc nào cũng là làm sai điều gì đó, bị cài bẫy, và là nạn nhân của những thế lực nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta
Anh ta luôn tỉnh giấc sau những giấc mơ như vậy, đi đi lại lại trong nhà, rồi mặc quần áo và đi ra ngoài, lang thang trên những con phố gần nhà, vào công viên – công viên ở Missouri, công viên ở New York – đến bất cứ nơi nào anh ta muốn. Anh ta là con người thích không khí ngoài trời, mặc dù không hẳn là một kiểu người hay hoạt động ngoài trời. Anh ta không phải người hay đi bộ, không phải người hay cắm trại, anh ta thậm chí còn không biết nhóm lửa thế nào. Anh ta sẽ không biết cách bắt cá và mang cá cho tôi. Nhưng anh ta thích quyền lựa chọn đó, anh ta thích sự lựa chọn đó. Anh ta muốn biết rằng mình có thể ra ngoài trời, ngay cả khi anh ta lựa chọn ngồi trên đi-văng và xem đấu võ tự do trong lồng kim loại suốt ba giờ đồng hồ.
Tôi khá băn khoăn về ả gái trẻ kia. Andie. Tôi đã tưởng cô ta chỉ có thể kéo dài được đúng ba ngày. Vậy mà cô ta vẫn chấp nhận chia sẻ chứ. Tôi biết cô ta thích chia sẻ bởi tôi là một trong số bạn bè của cô ta trên Facebook – tên của tôi đã được bịa ra (Madeleine Elter, ha!), còn ảnh đại diện được lấy trộm từ một cửa sổ quảng cáo cầm đồ (tóc vàng, cười tươi, vì được hưởng lợi từ lãi suất thấp kỷ lục mà). Bốn tháng trước, Madeleine đã ngẫu nhiên gửi đề nghị kết bạn cho Andie, và Andie thì, như một nàng cún con không may, đã đồng ý. Vậy nên tôi biết cô gái trẻ này khá rõ, cũng như tất cả đám bạn bè buôn dưa lê của cô ta, đều hay ngủ vặt, thích sữa chua Hy Lạp, thích rượu vang trắng, và rất thích chia sẻ những điều đó với nhau. Andie là một cô gái ngoan, theo nghĩa cô ta không đăng những bức ảnh mình “tiệc tùng” hay những lời nhắn gợi dục. Điều này hơi thất vọng. Tôi muốn khi cô ta bị phát hiện là bạn gái của Nick, đám truyền thông sẽ tìm được những bức ảnh cô ta uống rượu hay hôn bạn gái hoặc chụp ảnh mặc quần lót khoe mông, như thế sẽ dễ dàng để quy chụp cô ta là một kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình hơn.
Kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình. Chuyện gia đình tôi đang rối bời chứ không đến nỗi bị tan nát khi cô ta lần đầu tiên hôn chồng tôi, rồi thò tay vào quần anh ta hay lên giường với anh ta. Đón thứ của quý của anh ta đưa vào miệng mình, mút từ đầu đến tận cuối để anh ta có cảm giác mình cực kỳ lớn khi cô ta bị sặc. Đón thứ của quý đó đưa vào mông mình, sâu thật là sâu. Đón những tia tinh dịch bắn ra lên mặt và lên hai nụ hoa mình, rồi liếm sạch, ngon. Đón, đúng nghĩa là đón. Loại như cô ta sẽ làm vậy. Bọn họ đã ở bên nhau hơn một năm trời. Mọi kỳ nghỉ. Tôi đã kiểm tra các bản kê thẻ tín dụng của Nick (những bản kê thật) để xem anh ta đã tặng cô ta quà gì cho Giáng sinh, nhưng anh ta thận trọng một cách bất ngờ. Tôi tự hỏi không biết cảm giác khi là một người đàn bà mà món quà Giáng sinh của mình được mua bằng tiền mặt thì sẽ thế nào. Làm một cô gái không có cam kết văn bản gì đồng nghĩa với việc là một cô gái không phải gọi thợ sửa ống nước hay nghe những lời phàn nàn về công việc, hoặc nhắc đi nhắc lại chuyện anh ta phải đi mua thứ thức ăn đáng ghét đó cho mèo.
Tôi muốn cô ta phải đau khổ. Tôi cần 1) Noelle cho ai đó biết về việc tôi mang thai, 2) Cảnh sát tìm thấy cuốn nhật ký, 3) Andie kể với ai đó về chuyện ngoại tình. Tôi cho là mình đã đánh đồng cô ta – rằng một cô gái mà ngày nào cũng năm lần đăng các tin cập nhật về cuộc sống của mình cho bất cứ ai xem thì thực sự chẳng hiểu bí mật là gì cả. Thỉnh thoảng cô ta có đưa ra một vài lời bình luận qua loa về chồng tôi trên mạng:
Hôm nay đã gặp Mr. Hấp dẫn.
(Ồ, kể đi!)
(Khi nào bọn tớ được gặp tay sát gái vậy?)
(Bridget thích điều này!)
Một nụ hôn của anh chàng trong mơ đã khiến mọi thứ trở nên tuyệt vời hơn bao nhiêu.
(Quá chuẩn!)
(Khi nào bọn tớ được anh chàng Trong mơ đây?!)
(Bridget thích điều này!)
Nhưng cô ta tỏ ra kín tiếng một cách đáng ngạc nhiên so với một cô gái ở lứa tuổi của mình. Một cô gái ngoan (dành cho một thằng khốn). Tôi có thể hình dung cô ta, khuôn mặt hình trái tim nghiêng sang một bên, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Em chỉ muốn anh biết em đứng về phía anh, Nick ạ. Em ở đây là vì anh. Có khi cô ta còn nướng bánh quy cho anh ta nữa ấy chứ.
Máy quay của Ellen Abbott quét một lượt tổng thể Trung tâm Tình nguyện, trông có vẻ tồi tàn. Một phóng viên đang nói về việc tôi mất tích đã “làm náo động thị trấn nhỏ bé này” như thế nào, và phía sau cô ta, tôi có thể thấy một chiếc bàn với cả dãy những nồi thịt hầm và bánh ngọt tự làm để tặng cho Nicky tội nghiệp. Ngay đến lúc này rồi mà tên khốn đó vẫn có đàn bà chăm sóc cho hắn. Những mụ đàn bà liều lĩnh làm ô uế cả buổi khai mạc. Một người đàn ông đẹp trai và không có chỗ dựa – được rồi, có thể anh ta đã giết vợ mình, nhưng chúng ta đâu có biết điều đó. Chẳng có gì đảm bảo. Chỉ biết hiện giờ có một người đàn ông để nấu cho anh ta ăn là hài lòng lắm rồi, những người đàn bà đã trên dưới bốn mươi đó mang tâm trạng như thể vừa đạp xe của mình qua cửa nhà một anh chàng dễ thương vậy.
Bọn họ đang chiếu lại bức ảnh chụp bằng điện thoại mà Nick cười toe toét đó. Tôi có thể hình dung được mụ đàn bà dâm đãng trong thị trấn đó đang ở trong căn bếp cô đơn và lung linh của mình – một căn bếp lộng lẫy được trang hoàng bằng tiền chu cấp sau ly hôn – vừa nhào trộn vừa nướng bánh trong khi vẫn nói chuyện trong tưởng tượng với Nick: Không, thực ra tôi bốn mươi ba rồi. Không, tôi thực mà! Không, làm gì có đàn ông nào vây quanh tôi đâu, thực sự không có chuyện ấy, đám đàn ông trong thị trấn này không thú vị đến thế, phần lớn là vậy…
Tôi đã nổi cơn ghen với người đàn bà đó khi dám kề má sát mặt chồng tôi như thế. Cô ta trông xinh đẹp hơn tôi hiện giờ. Tôi ăn mấy thanh kẹo chocolate Hershey và nằm nổi trên mặt hồ bơi hàng giờ dưới ánh nắng bỏng rát, chất clo đã biến da tôi sang màu như da hải cẩu vậy. Tôi rám nắng, điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra – chí ít thì cũng không phải một làn da rám nắng đen xỉn. Một làn da rám nắng là làn da bị tổn thương, và không ai thích một cô gái với những nếp nhăn cả, tôi đã mất cả đời mình để giữ da căng mịn bằng kem chống nắng. Nhưng tôi đã để mình đen hơn một chút trước khi tôi biến mất, và giờ thì, mới được có năm ngày mà tôi đã trở nên ngăm đen rồi. “Đen như tam thất vậy!” Bà Dorothy, người quản lý khu này đã thốt lên. “Cháu đen như một củ tam thất vậy, cô gái ạ!” Bà ấy vui vẻ nói khi tôi bước vào để thanh toán tiền thuê phòng cho tuần tiếp theo bằng tiền mặt.
Tôi có làn da nâu, mái tóc ngắn bấm vành màu lông chuột, và đeo cặp kính kiểu cô nàng trí thức. Vài tháng trước khi mất tích, tôi đã tăng khoảng sáu cân – tôi che chắn mình rất kỹ bằng những chiếc váy suông rộng mùa hè, để gã chồng lơ đễnh của tôi không chú ý – và kể từ đó đến giờ tôi đã tăng thêm một cân nữa rồi. Trong vài tháng đó, tôi đã thận trọng để không xuất hiện trong bất cứ bức ảnh nào, vậy nên người ta sẽ chỉ biết đến một Amy mảnh dẻ và trắng bệch mà thôi. Tôi hoàn toàn không còn như vậy nữa. Đôi khi tôi có thể cảm thấy cơ mông của mình lắc lư khi tôi bước đi. Mông mẩy nẩy tanh tách, có phải người xưa thường nói vậy không nhỉ? Chưa bao giờ tôi như thế này. Cơ thể tôi đã từng là một thể thống nhất đẹp hoàn hảo, mọi đường nét đều chuẩn mực, mọi thứ đều cân đối. Nhưng tôi không thấy nhớ nó. Tôi không thấy nhớ những gã đàn ông để mắt đến mình. Thật thoải mái khi bước vào một cửa hàng tiện ích và bước ngay ra ngoài mà không có ai trên phố trong chiếc sơ-mi kẻ không tay liếc nhìn theo khi tôi rời đi, rồi tỏ thái độ chán ghét đàn bà khi gầm gừ điều gì đó, nghe như thể một tiếng ợ hơi sau khi ăn món khoai tây chiên phô-mai kiểu Mexico vậy.
Giờ thì không còn ai thô lỗ với tôi nữa, nhưng cũng chẳng có ai đối tốt với tôi. Không có ai cố gây ấn tượng, một cách thái quá, một cách thực sự, không còn như thế nữa.
Tôi là một Amy hoàn toàn trái ngược.