Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 35: Nick Dunne



Ngày thứ tám mất tích

Khi mặt trời ló rạng, tôi chườm một viên đá lạnh trên má mình. Đã hàng tiếng đồng hồ rồi mà tôi vẫn cảm thấy đau: hai vết lằn nhỏ như vết dập ghim trên mặt. Tôi đã không chạy theo Andie – như thế còn mạo hiểm hơn là cơn giận dữ tột cùng của cô ấy – nên rốt cuộc tôi đã gọi điện. Chỉ có tiếng hộp thư thoại đáp lại.

Kiềm chế, lúc này phải kiềm chế.

“Andie, anh vô cùng xin lỗi, anh không biết phải làm gì, anh không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Hãy tha thứ cho anh đi. Làm ơn mà.”

Đáng lẽ tôi không nên để lại lời nhắn, rồi tôi nghĩ: Cô ấy có thể còn lưu hàng trăm những lời nhắn khác của tôi, theo như tôi biết. Lạy Chúa lòng lành, nếu cô ấy mở một loạt những lời nhắn vô cùng gợi dục, tục tĩu, và ướt át đó… bất cứ người đàn bà bị tổn thương nào cũng có thể cho tôi vào tù chỉ bởi những lời lẽ ấy. Một mặt ai cũng biết tôi là một kẻ phản bội, mặt khác được nghe giọng nói trầm vang sang sảng của một thầy giáo như tôi đang nói với một cô sinh viên trẻ về thứ to và cứng như của tôi…

Tôi đỏ mặt dưới ánh bình minh. Viên đá đã tan hết.

Tôi ngồi trên thềm trước nhà Go, cứ mười phút một lại bắt đầu gọi điện cho Andie, nhưng chẳng ích gì. Tôi đang mất ngủ, đầu căng như dây đàn, thì thấy Boney ngoặt xe ở lối vào. Lúc đó là 6:12 sáng. Tôi không nói một lời nào khi cô ta bước về phía tôi với hai chiếc cốc nhựa Styrofoam cầm trên tay.

“Chào, Nick. Tôi mua cho anh ly cà phê. Chỉ ghé qua để xem anh thế nào thôi.”

“Tôi đoán vậy.”

“Tôi hiểu có lẽ anh đang choáng váng. Trước tin vợ mình mang thai.” Cô ta thể hiện một thao tác phức tạp khi rót hai phần kem vào ly cà phê của tôi, theo đúng cách mà tôi vẫn uống, rồi đưa nó cho tôi. “Có chuyện gì thế?” Cô ta vừa hỏi vừa chỉ vào má tôi.

“Ý cô là sao?”

“Ý tôi là, Nick, mặt của anh bị làm sao vậy? Có một vết đỏ lớn…” Cô ta ngả người vào gần hơn, đỡ lấy cằm tôi. “Trông như một vết cắn ấy.”

“Chắc bị phát ban. Tôi thường bị phát ban mỗi khi căng thẳng.”

“Mm-hmmm.” Cô ta khuấy ly cà phê của mình. “Anh biết là tôi đứng về phía anh, phải không, Nick?”

“Biết.”

“Tôi nói thật đấy. Thực lòng. Tôi ước gì anh có thể tin tôi. Tôi chỉ… Tôi muốn nói rằng tôi không thể giúp anh được nếu anh không tin tôi. Tôi biết là nghe có vẻ như lời của cảnh sát đang nói vậy, nhưng đó là sự thật.”

Chúng tôi ngồi đấy trong bầu không khí im lặng lạ lùng kiểu bạn bè, nhâm nhi cà phê.

“Vì vậy tôi muốn anh biết trước khi anh nghe được từ đâu đó.” Cô ta rạng rỡ nói. “Chúng tôi đã tìm được xắc tay của Amy.”

“Cái gì?”

“Đúng vậy đấy, không còn tiền, nhưng còn căn cước và điện thoại di động. Ở Hannibal chứ không phải nơi nào khác. Trên bờ sông, về phía nam khu vực neo đậu tàu thủy. Suy đoán của chúng tôi là: Có ai đó muốn làm ra vẻ như chiếc xắc đã bị nghi phạm ném xuống sông trên đường ra khỏi thị trấn, chuẩn bị qua cầu để sang địa phận của Illinois.”

“Làm ra vẻ ư?”

“Nó không chìm hẳn. Và vẫn còn dấu vân tay ở phía trên cùng, gần khóa kéo. Đôi khi dấu vân tay không bị mất đi ngay cả khi ở trong nước, nhưng… tôi để anh tự tìm hiểu về vấn đề khoa học đó, tôi sẽ chỉ nói rằng, giả thuyết là chiếc xắc có vẻ như được ném trên bờ để chắc chắn rằng nó sẽ được phát hiện.”

“Có vẻ như cô cho tôi biết thông tin này là có lý do thì phải.” Tôi nói.

“Dấu vân tay chúng tôi tìm được là của anh, Nick ạ. Điều đó không có gì là điên rồ cả – đàn ông lúc nào chẳng cầm ví của vợ mình được. Nhưng…” Cô ta bật cười như thể vừa có một sáng kiến vĩ đại nào đó. “Tôi buộc phải hỏi: Gần đây anh không đến Hannibal đấy chứ, phải không?”

Cô ta nói với giọng điềm tĩnh một cách tự nhiên. Tôi thoáng nghĩ trong đầu: Một cảnh sát ngầm đã trốn ở đâu đấy dưới gầm xe của tôi, và đã rời bỏ vị trí đó vào buổi sáng tôi đi Hannibal chăng.

“Chính xác là tại sao tôi phải đến Hannibal để ném bỏ chiếc xắc tay của vợ mình vậy?”

“Cứ cho là anh đã giết vợ anh đi, và anh đã dàn dựng hiện trường ở nhà mình, cố đánh lạc hướng chúng tôi rằng một kẻ khác đã tấn công vợ anh. Nhưng sau đó anh nhận ra chúng tôi đang nghi ngờ anh, nên anh đã dựng nên chi tiết khác để chúng tôi lại chuyển hướng sang một kẻ lạ. Đó là giả thuyết. Nhưng tại thời điểm này, một số đồng nghiệp của tôi khẳng định chắc chắn anh đã làm vậy, và bọn họ sẽ đưa ra mọi giả thuyết để lý giải vấn đề này. Vậy nên hãy để tôi giúp anh: Gần đây anh có đến Hannibal không?”

Tôi lắc đầu. “Cô cần phải nói chuyện với luật sư của tôi. Tanner Bolt.”

“Tanner Bolt? Anh có chắc đó là cách anh muốn không, Nick? Tôi có cảm giác là cho đến giờ, chúng tôi đã khá công bằng và cởi mở với anh. Bolt, anh ta… Anh ta là người vạn bất đắc dĩ lắm mới phải viện đến. Chỉ có những kẻ tội lỗi mới cần nhờ cậy đến anh ta thôi.”

“Ồ, tôi rõ ràng là nghi phạm hàng đầu của cô còn gì, Rhonda. Tôi phải bảo vệ mình thôi.”

“Hãy cùng nhau nói chuyện khi nào anh ta vào cuộc, được chứ? Phải làm rõ vấn đề này.”

“Tất nhiên rồi – đó là kế hoạch của chúng tôi.”

“Một người đàn ông với một kế hoạch.” Boney nói. “Tôi mong chờ điều đó đấy.” Cô ta đứng lên, và khi bước đi khỏi, cô ta nói với lại: “Loại dầu từ vỏ cây phỉ rất tốt để chữa phát ban đấy.”

Một giờ sau đó, tiếng chuông cửa reo, Tanner Bolt xuất hiện trong bộ vest màu xanh lam nhạt, và có điều gì đó khiến tôi suy nghĩ rằng đấy là bộ đồ mà anh ta sẽ diện khi anh ta di chuyển “xuống phía Nam.” Anh ta đang quan sát kỹ khu vực xung quanh, mắt dán vào những chiếc ô-tô đậu trên đường vào nhà, rồi lại quay sang đánh giá ngôi nhà. Về mặt nào đó, anh ta khiến tôi nhớ đến gia đình Elliott – lúc nào cũng xem xét và phân tích. Một bộ não không có nút ngắt điện.

“Hãy chỉ cho tôi xem.” Tanner nói trước khi tôi cất lời chào anh ta. “Chỉ cho tôi căn lều ở hướng nào – không cần đi cùng tôi, và đừng có đến gần nó thêm lần nào nữa. Sau đó anh phải nói cho tôi biết mọi sự việc.”

Chúng tôi ngồi xuống bên chiếc bàn bếp – tôi, Tanner, và Go vừa mới ngủ dậy, còn đang uống vội tách cà phê đầu tiên. Tôi trải tất cả các câu đố của Amy ra như thể tôi là một người bói bài tarot vậy.

Tanner ngả về phía tôi, gân cổ lại. “Được rồi, Nick, trình bày lý do đi.” Anh ta nói. “Vợ anh đã sắp đặt tất cả những chuyện này. Hãy lý giải xem!” Anh ta trỏ thẳng ngón tay của mình lên mặt bàn. “Bởi tôi sẽ không tiếp tục làm việc với thám tử của mình nếu quả thực câu chuyện điên rồ này là có thật. Trừ phi anh thuyết phục được tôi. Trừ phi nó có lý.”

Tôi hít một hơi thật sâu và tập trung suy nghĩ của mình. Tôi luôn viết tốt hơn là nói. “Trước khi chúng ta bắt đầu…” Tôi nói. “…anh phải hiểu một điểm mấu chốt về Amy: Cô ta vô cùng thông minh. Đầu óc cô ta lúc nào cũng bận rộn, không bao giờ chỉ hoạt động ở một mức độ hết. Cô ta giống như một khu khai quật khảo cổ học vô cùng tận vậy: Anh nghĩ là mình đã đào tới tầng cuối cùng rồi, nhưng sau đó anh bổ cuốc xuống một lần nữa, và anh lại phát hiện ra cả một địa tầng mới phía dưới. Cả một mê cung những đường hầm và hốc lỗ không đáy.”

“Được rồi.” Tanner nói. “Vậy thì…”

“Điều thứ hai mà anh cần biết về Amy, đó là cô ta rất chuẩn mực. Cô ta là một trong số những kẻ không bao giờ sai, cô ta rất thích dạy dỗ và trừng phạt người khác.”

“Biết rồi, được rồi, vậy thì…”

“Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện, một câu chuyện ngắn gọn thôi. Khoảng ba năm trước, chúng tôi lái xe đến Massachusetts. Chuyến đi rất tệ, giao thông khiến người ta phát điên, và một gã lái xe tải đã giơ ngón tay thối về phía Amy – cô ta đã không để gã đó vào làn của mình – và rồi hắn dừng xe và chặn đường cô ta. Không có gì nguy hiểm cả, nhưng giây phút đó thực sự rất đáng sợ. Anh biết những thông tin chỉ dẫn ở phía sau các xe tải rồi đấy: Tôi lái xe như thế nào? Cô ta đã bắt tôi gọi theo số đó và cho họ biết số biển đăng ký của chiếc xe. Tôi tưởng thế là xong. Nào ngờ hai tháng sau – hai tháng sau – khi tôi vào phòng ngủ thì thấy Amy đang nói chuyện điện thoại và nhắc lại số biển xe đó. Cô ta dựng lên toàn bộ câu chuyện, rằng mình đang đi đường cùng đứa con hai tuổi, và tay lái xe kia đã gần như chèn cô ta ra khỏi làn đường. Cô ta nói đây là cuộc gọi lần thứ tư rồi. Cô ta thậm chí còn tìm hiểu về các tuyến đường của công ty vận tải này nên có thể lựa chọn chính xác đoạn đường cao tốc mà suýt nữa cô ta đã gặp tai nạn giả đó. Cô ta nghĩ đến tất cả mọi thứ. Cô ta thực sự rất hãnh diện. Cô ta phải khiến cho gã đó bị sa thải thì mới thôi.”

“Chúa ơi, Nick.” Go lẩm bẩm.

“Quả là một… câu chuyện bổ ích, Nick ạ.” Tanner nói.

“Chỉ là một ví dụ thôi.”

“Vậy, giờ thì, giúp tôi kết nối tất cả những sự việc này với nhau đi.” Anh ta nói. “Amy phát hiện ra anh đang phản bội. Cô ấy giả chết. Cô ấy dàn dựng nơi được coi là hiện trường vụ án một cách khả nghi, đủ để người ta phải cân nhắc. Vậy là cô ấy trả đũa anh bằng những hóa đơn tín dụng, hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, và hiện trạng của thiên đường nhỏ bé dành cho đàn ông ở sân sau nhà ngoài kia…”

“Cô ta đã khơi mào cuộc cãi vã với tôi vào đêm trước khi cô ta mất tích, và còn cố tình đứng gần bên cửa sổ đang mở để cho hàng xóm có thể nghe tiếng.”

“Cãi vã về chuyện gì?”

“Tôi là một thằng khốn ích kỷ. Về cơ bản, đó là chuyện cơm bữa. Điều mà hàng xóm của chúng tôi không nghe được – chỉ bởi Amy không muốn cho hàng xóm nghe được – đó là cô ta sau đấy đã xin lỗi tôi. Ý tôi là, tôi nhớ mình đã bất ngờ, bởi đó là lần làm lành nhanh nhất của chúng tôi. Đến sáng hôm sau cô ta còn quái đản hơn nữa khi làm bánh kếp cho tôi, để chuộc lỗi vì đã to tiếng. Tôi lại thấy cô ta đứng bên bếp, liếm đường trên ngón tay cái, rồi ngân nga hát, và tôi đã hình dung chính tôi, bước đến bên cô ta và giật mạnh cô ta cho đến khi…”

“Thôi được rồi, còn trò truy tìm kho báu thì sao?” Tanner nói. “Giả thuyết ở đây là gì vậy?”

Mỗi một câu đố đều đang được mở ra trên bàn. Tanner cầm lên một vài trong số chúng rồi thả xuống.

“Chúng chỉ là những phần thưởng khốn nạn dành cho tôi.” Tôi nói. “Tin tôi đi, tôi rất hiểu vợ mình. Cô ta biết mình sẽ phải chơi trò truy tìm khó báu, nếu không câu chuyện sẽ có vẻ rất đáng ngờ. Thế nên cô ta đã làm vậy, và lẽ dĩ nhiên nó có đến mười tám ý nghĩa khác nhau. Hãy xem câu đố đầu tiên này.”

Hình dung em là học trò của anh

Một thầy giáo đẹp trai và từng trải

Tâm trí em chẳng còn thấy e ngại (có màng chi cả thể xác của em!)

Nếu em là học trò của anh, đâu cần những bông hoa phải hiện diện

Có lẽ chỉ cần một cuộc hẹn, chút bông đùa trong giờ làm việc của anh

Vậy hãy nhanh, bắt đầu nhé, xin anh

Em sẽ dạy anh vài điều lần này đấy.

“Đó hoàn toàn là Amy. Tôi đọc câu đố này và nghĩ: Ồ, vợ mình đang tán tỉnh mình. Nhưng không. Thực tế là cô ta đang nhắc đến nơi… tôi ngoại tình với Andie. Khốn nạn thân tôi lần thứ nhất. Thế nên tôi đã đến đó, phòng làm việc của tôi, cùng với Gilpin, và thứ gì đang chờ đợi tôi vậy? Một đôi quần lót phụ nữ. Thậm chí còn không gần với kích cỡ của Amy nữa kia – đám cảnh sát đã liên tục hỏi mọi người xem Amy mặc cỡ số mấy, vậy mà tôi đã không hiểu ra nguyên do tại sao.”

“Nhưng Amy không thể nào biết được Gilpin sẽ đến đó cùng anh.” Tanner cau mày.

“Chỉ là một dự đoán may mắn khốn kiếp.” Go chen ngang. “Câu đố Thứ nhất là một phần của hiện trường vụ án thực sự – vậy nên cảnh sát sẽ biết về nó – và chị ta đã viết rõ giờ làm việc ở ngay đây rồi. Việc bọn họ sẽ đến đó là hoàn toàn logic, dù có hay không có Nick.”

“Vậy thì những chiếc quần lót đó là của ai?” Tanner hỏi. Go nhăn mũi khi nghe từ quần lót.

“Ai mà biết được?” Tôi đáp. “Tôi cho là của Andie, nhưng… có lẽ Amy đã mua chúng. Điểm mấu chốt là chúng không thuộc cỡ của Amy. Chúng khiến bất cứ ai đều phải cho rằng có chuyện gì đó không đứng đắn đã diễn ra trong phòng làm việc của tôi, với một ai đấy mà không phải vợ tôi. Khốn nạn thân tôi lần thứ hai.”

“Vậy nếu như cảnh sát không đến nơi làm việc cùng anh thì sao?” Tanner hỏi. “Hoặc không ai để ý đến những chiếc quần lót kia?”

“Cô ta chẳng bận tâm, Tanner ạ! Đây là trò săn tìm kho báu, chỉ là một trò tiêu khiển của cô ta mà thôi. Cô ta không cần nó. Cô ta làm quá lên chỉ để chắc chắn rằng có đến hàng triệu những manh mối nhỏ nhặt khốn kiếp đang ở ngoài kia. Một lần nữa, anh phải hiểu vợ tôi: Cô ta là một kiểu người vô cùng thận trọng và bất chấp tất cả.”

“Được rồi. Câu đố Thứ hai.” Tanner nói.

Hãy hình dung em điên cuồng vì anh

Tương lai em dù ra sao vẫn say anh chếnh choáng

Anh đưa em đến để nghe anh bầu bạn

Những cuộc phiêu lưu thời niên thiếu của anh: chiếc mũ không chóp, chiếc quần jeans không lành

Chỉ có chúng mình, mặc kệ những kẻ khác

Một nụ hôn vụng trộm… vờ như duyên mình đã tạc.

“Đó là Hannibal.” Tôi nói. “Amy và tôi đã đến đó chơi một lần, nên tôi hiểu nội dung của nó là như vậy, nhưng đây cũng là một địa điểm khác mà tôi đã… quan hệ với Andie.”

“Và anh đã không nhận thấy lời cảnh báo ấy?” Tanner hỏi.

“Chưa, vẫn chưa, tôi đã quá mộng mơ về những lời nhắn nhủ Amy viết cho tôi. Chúa ơi, cô ta biết tôi hờ hững. Cô ta biết chính xác điều mà tôi muốn nghe. Anh thật tài giỏi. Anh thật hài hước. Và mới đáng mua vui cho cô ta làm sao khi cô ta biết rằng mình vẫn có thể bỡn cợt với suy nghĩ của tôi như vậy. Ngay cả khi đã xa cách. Ý tôi là, tôi đã… Chúa ơi, quả thực tôi đã thấy yêu cô ta trở lại.”

Cổ họng tôi thắt nghẹn lại trong giây lát. Câu chuyện ngu ngốc về đứa bé nửa trần truồng kinh dị đó, con của Insley, bạn cô ta. Amy hiểu đấy là điều mà tôi yêu nhất về cả hai chúng tôi khi tôi còn cảm thấy yêu cuộc sống của cả hai: không phải những thời khắc quan trọng, không phải những giây phút Lãng mạn với chữ L được viết hoa, mà là những câu chuyện đùa nho nhỏ bí mật giữa chúng tôi. Giờ thì cô ta lợi dụng tất cả những điều đó để chống lại tôi.

“Và anh biết gì không?” Tôi nói. “Bọn họ vừa tìm được chiếc xắc tay của Amy ở Hannibal. Tôi dám chắc đến cùng là sẽ có ai đó nhận ra tôi ở đấy. Chết tiệt, tôi đã mua vé đi tour bằng thẻ tín dụng của mình. Vậy là một lần nữa, chứng cứ là đây, và Amy đã bảo đảm rằng tôi có liên quan đến nó.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không ai tìm thấy chiếc xắc đó?” Tanner hỏi.

“Chẳng thành vấn đề.” Go nói. “Chị ta chỉ muốn Nick phải chạy vòng quanh, để mua vui cho mình thôi. Tôi chắc chắn chị ta rất vui vì biết đó là một chuyến đi mang đầy mặc cảm tội lỗi thế nào đối với Nick khi phải đọc những lời nhắn nhủ yêu thương kia, trong khi anh ấy biết rằng mình đã phản bội và chị ta thì mất tích.”

Tôi đã cố không nhăn mặt khi phải nghe giọng điệu khinh miệt của con bé: phản bội.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Gilpin đã đi cùng Nick tới Hannibal?” Tanner vẫn tiếp tục hỏi. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu lúc nào Gilpin cũng có mặt bên cạnh Nick, và anh ta biết rằng ở thời điểm ấy Nick đã không ném chiếc xắc tay đó?”

“Amy hiểu tôi đủ rõ để biết rằng tôi sẽ cắt đuôi Gilpin. Cô ta biết tôi sẽ không muốn một người lạ quan sát tôi đọc những thứ này để tìm hiểu phản ứng của tôi.”

“Thật ư? Làm sao anh biết được điều đó?”

“Chỉ là tôi hiểu vậy.” Tôi nhún vai. Tôi hiểu, tôi hiểu mà.

“Câu đố Thứ ba.” Tôi vừa nói vừa đẩy nó vào tay Tanner.

Có thể anh thấy có lỗi khi đưa em đến đây

Phải thú nhận rằng em cảm thấy có phần kỳ quặc

Nhưng dường như chúng ta không có nhiều lựa chọn

Chúng ta quyết định: Mình sẽ ở lại đây.

Hãy mang tình yêu của chúng ta tới ngôi nhà màu nâu nhỏ xinh này

Cho em chút thiện nguyện nào, hỡi chồng yêu nóng bỏng!

“Thấy không, tôi đã hiểu sai, khi nghĩ rằng đưa em đến đây có nghĩa là Carthage, nhưng một lần nữa, cô ta lại ám chỉ đến ngôi nhà của bố tôi, và…”

“Lại là một địa điểm khác mà anh đã đè ngửa cái cô Andie đó ra chứ gì.” Tanner nói. Rồi anh ta quay sang em gái tôi. “Xin lỗi vì đã nói tục.”

Go khẽ xua tay ra hiệu không vấn đề gì.

Tanner nói tiếp: “Thế này, Nick ạ. Trong phòng làm việc của anh, nơi mà anh đã làm tình với Andie, có quần lót phụ nữ là chứng cứ buộc tội anh, ở Hannibal, nơi anh đã làm tình với Andie, có chiếc xắc tay của Amy là chứng cứ buộc tội anh, ở căn lều gỗ, cũng là nơi anh làm tình với Andie, có cả một gia tài được mua bằng thẻ tín dụng bí mật là chứng cứ buộc tội anh.”

“Phải, đúng vậy. Vâng, điều đó đúng.”

“Vậy thì có thứ gì ở nhà bố anh?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.