Đôi mắt xanh lục hờ hững nhìn người phụ nữ xa lạ, Harry không nghĩ mình lại gặp bọn họ nhanh như vậy. Nhận thấy ánh mắt kì lạ của cậu thiếu niên tóc đen, Lily Potter rối rắm.
*Leng Keng*
Tiếng cửa tiệm lần nữa mở ra, hai con người một tóc bạch kim và một tóc đen bước vào. Gương mặt không mấy xanh xao như những người lúc nảy bước vào trong. Người tóc đen nhíu mày, người còn lại thì cười nhẹ chào hỏi.
“Phu nhân, Potter.”
Narcissa Malfoy cười nhẹ, thực hiện lễ nghi quý tộc chào vài vị phụ huynh trong tiệm.
“Phu nhân, Malfoy.”
Tương tự với phu nhân Malfoy, Lily Potter cũng không kém cạnh. Thực hiện lễ nghi quý tộc đã dùng trong nhiều năm, khi xong, tầm mắt của cô để lên người vị Bậc Thầy Độc Dược.
“Dạo này cậu khoẻ chứ, Sev?”
“Mình khoẻ.” Severus gật đầu, giọng nói vốn lạnh lùng nay lại có chút nhu hoà khi gặp người phụ nữ tóc đỏ.
Hai người bước vào làm cho bầu không khí vốn ngột ngạt, dễ chịu hơn một chút. Đám nhỏ khi thấy hai vị trưởng bối nhà mình cũng liền thu lại sát khí đang phóng cho hai đứa nhỏ nhà Weasley và Potter.
“Mẹ, cha đỡ đầu.” Draco lên tiếng làm thu hút sự chú ý của hai trưởng bối nhà mình.
“Rồng nhỏ, đã xong chưa con?”
“Đã xong rồi, dì Narcissa. Con nghĩ chúng ta nên ra khỏi đây thôi, có vài thứ tạp chủng không đàng hoàng đang làm ô nhiễn bầu không khí của điện hạ.”
Theodore cùng Blaise bước từ căn phòng mà phu nhân Malkin đã vào lúc sớm, theo sau hai người là ba con gia tinh mang phù hiệu nhà Malfoy đang ôm một ‘núi’ đồ.
“Ồ, được thôi.” Narcissa gật nhẹ đầu, môi cong lên một chút, bà xoay người “Xin phép, phu nhân Potter.”
Dứt lời với phu nhân Potter, phu nhân Malfoy bước ra khỏi tiệm trong tầm mắt của những con người ở đó. Từ đầu tới cuối, đôi mắt xanh lam như mặt hồ nước trong xanh không đặt tới những vị phụ huynh đi cùng Lily Potter. Điều đó khiến cho bọn họ bực bội nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Đám nhỏ khi thấy vị trưởng bối phu nhân đi khỏi tiệm cũng không rảnh rỗi ở lại, theo bước chân từng người bước ra. Harry, Draco cùng Asher là ba người đi sau trước khi đi đi Draco không ngừng dùng ánh mắt khiêu khích Weasley và Potter. Trước kho ra khỏi hẳn, Harry nghiêng người nhìn vào trong.
“Khuyên các người một điều, quản tốt cái miệng lại nếu không…hậu quả sẽ không lường trước được đâu.”
Giọng nói nhẹ nhàng, trong veo nhưng lại vang lên âm thanh tựa như là một lời sắp giành cho ai đó trước khi bị kết liễu.
Câu nói kết thúc cũng là lúc Harry bước ra khỏi tiệm may trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin, để lại những con người không rõ việc gì.
“Cậu ta….thật kiêu ngạo!”
Tóc đỏ – Ron Weasley hét lên, gương mặt tàn nhan hiện lên vài vệt đỏ vì tức giận. Quả nhiên, một đám Tử Thần Thực Tử không bao giờ tốt!
“Thôi nào, Ron.”
Herry Potter nhẹ giọng như đang thì thào, cậu chán nản vì tính cách của thằng bạn mình. Người ta chỉ khuyên một chú, vậy mà lại nói người ta kiêu ngạo.
“Chú nghĩ Ron nói đúng đấy, Herry à. Giọng điệu cùng với cử chỉ hành động của chúng ta trong mắt cậu bé tóc đen kia không khác gì những kẻ ngu ngốc, chú có thể nhìn ra.” Con chó (?) to lớn màu đen bỗng biến thành một người đàn ông tuấn tú, đẹp trai có thể làm bao nhiêu cô gái mê mụi.
“Chân Nhồi Bông, chú đừng nghĩ xấu người ta như thế chứ?” Herry Potter dùng ánh mắt không tin tưởng bắn tới người đàn ông anh tuấn tóc đen.
“Ô không, Herry. Chú không thể nào nói sai được! Từ hồi còn học ở Hogwarts, chú chắn chắn với con, không có một ai có thể qua mặt được Black! Kể cả những Slytherin gian giá! Mặc dù chú không nhìn ra được sắc mặt của nhiều người trong Slytherin, nhưng điều đó đã nói lên rằng chú đã cực kì giỏi!”
“Hừ, tên chó ngốc nhà ngươi đừng có dùng cái suy nghĩ ngu ngốc bị biến dạng của ngươi đặt lên đứa nhỏ.” Severus Snape liếc nhìn, giọng điệu khinh thường.
“Ngươi đây là không thừa nhận ta nói đúng a? Rõ ràng Slytherin các người đều cùng một kiểu! Hiện tại không nói đứa trẻ kia, trong đầu ngươi cũng đang suy nghĩ như vậy đi!?” Sirius Black nghiến răng, đôi mắt xám bạc trừng Severus.
Severus Snape không mảy may quan tâm tới người đàn ông tóc đen, ông xoay người, hướng Lily Potter một cái gật đầu rồi rời đi. Lily hiểu ý, tươi cười nhìn vị Bậc Thầy Độc Dược rời khỏi tiệm.
–
Lạc bước trên nền đường vắng vẻ của Hẻm Xéo, nơi đây không phải con đường trung tâm đông đúc người qua lại. Xung quanh những cửa hàng hoặc nhà dân đóng kín, riêng lẻ chỉ có một cửa hàng nằm phía cuối con đường được mở.
Nhìn bề ngoài, có thể dễ dàng thấy cửa hàng này đã rất lâu đời và chưa từng tân trang lại từ rất lâu. Trên chiếc cửa không được lau chùi bám rất nhiều bụi bẩn treo một tấm bản hiệu khắc dòng chữ màu vàng “Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382”. Đây chính là địa điểm cuối cùng trong công cuộc mua đồ dùng học tập cho năm học mới. Dừng chân, chính là nơi bán đũa phép uy tín nhất giới pháp thuật nước Anh.
“Chúng ta thật sự phải vào cái nơi tồi tàn này sao? Có thể chuyển đi nơi khác được không?” Draco chán ghét ra mặt, giọng điệu không một chút khách khí nào. Ai nói cho nó biết, vì sao nơi bán đũa phép lại như một cái khu ổ chuột vậy?
“Không phải mình cậu đâu, Draco.” Pansy lên tiếng, khuôn mặt cũng không khác nào Draco thể hiện sự chán ghét của mình đối với căn tiệm cũ kĩ.
Không chỉ riêng hai người Draco và Pansy mà tất cả những bạn nhỏ ngoại trừ Harry và Asher, gương mặt chán ghét tương tự nhau. Có thể làm một bùa dọn dẹp, dẹp hết những bụi bẩn bám trong tiệm được không? Ngay cả tay nắm cửa cũng có thể rõ ràng thấy dính một mớ bụi chưa được lau chùi!
“Nếu các ngươi còn không nhanh chóng bước vào, ta sẽ không câu nệ mà đá các ngươi thẳng vào trong! Lúc đó xem thử các ngươi sẽ ra sao!”
Nghe được lời doạ nạt của Severus, đám nhỏ kinh hoàng, đá vào bên trong không phải cả người sẽ nhớp bẩn sao? Bọn họ sợ sệt nhanh chóng bước vào bên trong, không quan tâm đến tay nắm cử dính bụi bẩn hay gì khác.
Bước vào bên trong, đầu tiên là chiếc chuông cửa kêu leng keng. Tiếp theo là cảm nhận của tất cả đám nhỏ, vừa chật chội lại vừa trống trơn. Đúng! Trống trơn! Phía ngoài chỉ được đặt một chiếc bàn gỗ to che lắp cả thân người còn lại không có gì khác ngoài cái chuông để gọi người. Bên trong không có một bóng người ngoại trừ những con người vừa bước tới.
Tất cả phải đợi một lúc mới thấy có người xuất hiện, đó là một ông lão đầu tóc trắng bạc không được chải chuốt kỹ càng. Ông lão đi đến quầy bán, ánh mắt kì lạ.
“Giáo sư Snape, lâu rồi không gặp anh. Đũa phép của anh trong quá trình làm độc dược có xảy ra việc gì không?”
“Cảm ơn ông đã quan tâm, ông Ollivanders. Đũa phép của tôi không có việc gì.”
Ông Ollivanders gật đầu, đôi mắt chuyển dời sang những thành viên nhỏ tuổi đang đứng trong cửa tiệm của mình.
“Xin chào.”
Đôi mắt già nua lướt qua từng thành viên nhỏ trong tiệm, và ông dừng lại chỗ Harry đang đứng, kế bên là Draco và Asher. Ông nhìn chằm chằm vào cậu.
“À, phải, phải, phải rồi. Ta đã nghĩ là ta sẽ sớm gặp lại cậu, Herry Potter. Cậu có đôi mắt của mẹ cậu và cậu rất giống cha mình. Ta tưởng như chỉ mới ngày hôm qua khi ta gặp chính cha mẹ cậu trong chính tiệm này, mua đũa phép đầu tiên của mình. Hai người họ hớn hở, thích thú được cần trong tay đũa phép. Xem nào ta nhớ cây đũa của mẹ cậu làm bằng gỗ cây liễu, dài 12 Inch, thanh nhã. Một cây đũa đẹp thích hợp cho việc luyện bùa. Cha của cậu, ngược lại, thích một cây đũa phép bằng gỗ cây sao, dài 11 Inch. Uống dẻo được. Nhiều quyền lực hơn và xuất sắc hơn về khả năng biến hoá. Ừ, ta thấy cha của cậu xứng đáng với cây đũa phép đó. Thực ra thì chính cây đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép, đúng vậy…..” Cụ Ollivanders cứ nói luyên thuyên hình như không có ý định dừng lại.
“Xin lỗi, cụ Ollivanders. Tôi không phải Herry Potter mà cụ đang nói.” Harry âm trầm cắt ngang lời người bán đũa phép, giọng điệu của cậu không mảy may vui vẻ. Đôi mắt xanh lục tĩnh lặng nhìn thẳng về phía cụ ông Ollivanders.
Cụ Ollivanders thoát chóc giật mình, nét mặt có chút kinh ngạc.
“Xin lỗi cậu, ta cứ nghĩ là ta nhận đúng người.” Giọng điệu mang sự hối lỗi, đôi mắt già nua lại lướt qua một lượt trong những thành viên nhỏ tuổi “Vậy ai muốn lên thử đũa phép trước nào?”
Từng người bắt đầu bước lên lựa cho mình một chiếc đũa phép. Trong công cuộc lựa đũa phép phải nói là rất gian nan khi hầu như toàn bộ cửa tiệm đũa phép gần như bị phá huỷ một cách tàn tạ nhất, nhưng điều lại không kiến người bán đũa phép bận tâm. Mỗi lần thử chiếc đũa phép nào, ông ta lại cực kì rất vui sướng.
Người đầu tiên thử đũa phép chính là anh chàng da ngâm, phong lưu, Blaise Zabini. Tiếp đó là anh chàng không kém phần điểm trai, Theodore Nott. Sau hai chàng trai là hai cô gái trẻ xinh đẹp, Pansy Parkinson và Daphne Greengrass, theo sau là Draco Malfoy và cuối cùng là người tất cả mọi đang nóng lòng đợi chờ, Harry Peverell Slytherin.
Harry nhấc chân chưa tới nữa bước, cửa tiệm đũa phép mở ra. Chào mừng những con người mới nảy gặp mặt với nhau.
“Đúng là một ngày chẳng tốt lành chút nào.” Theodore chán nản thở dài, cậu bạn da ngâm bên cạnh đặt tay lên vai anh chàng vỗ vỗ.
“Hôm nay chắc chúng ta bước chân trái xuống giường!”
Nhóm người mới bước vào không nghe rõ lời của hai nói gì, chỉ thấy khuôn mặt của họ chán nản.
Ron Weasley chán ghét muốn lên tiếng nói điều gì đó đã bị ngăn cản trở lại bởi bàn tay đặt trên vay, sau đó, Lily Potter bước ra khỏi đoàn người, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi.
“Phu nhân Malfoy, chúng ta lại gặp rồi.”
“Thật có duyên, phu nhân Potter.” Narcissa gật nhẹ đầu, khoé môi cong lên tựa như một lời chào đáp trả. Ánh mắt bà liếc sang người tóc đen tuấn tú đi cùng nhóm người, “Lâu rồi không gặp, Sirius.”
“Vâng, đã lâu rồi không gặp chị, Narcissa.” Sirius bước lên chừng nửa bước để thấy rõ hơn.
“Lâu lắm rồi em không về nhà đấy, Sirius. Regulus rất lo lắng cho em.” Giọng nói hiền từ lại có chút nhung nhớ (?), đôi mắt xanh lam khẽ rung động.
“Nó sẽ tốt hơn nếu em không ở bên cạnh.” Một hồi im lặng, Sirius lên tiếng, ánh mắt có chút chán ghét khi trả lời.
Narcissa nhìn người em họ một lúc rồi quay mặt đi hướng khác, không nói một lời dư thừa nào nữa.
Lily Potter khi thấy ông cụ Ollivanders, tươi cười chào với ông.
“Cụ Ollivanders, đã lâu không gặp”
“Đã lâu không gặp cô Evans, à không, bây giờ đã trở thành phu nhân Potter.” Cụ Ollivanders gật đầu, bàn tay sờ sờ nhúm râu dưới cằm.
“Chúng tôi không phiền cụ khi tới mua đũa phép chứ?” Lily Potter dịu dàng cười nhẹ.
“Ồ không, vui lòng đợi một chút khi ta xong người bạn nhỏ cuối cùng này nhé.”
Lily Potter gật đầu, rồi lùi xuống để cho những vị khách đến trước thử đũa phép. Khi đã không thấy ai làm phiền, Harry bước lên.
“Cậu thuận tay nào, đứa nhỏ?”
“Tay phải, thưa cụ.”
Cụ Ollivanders lấy ra một cuộn dây thước đo, đo lên tay Harry. Kế tiếp cụ bước vào quầy để những cây đũa phép thần kì lấy ra một hộp trong đó.
“Đứa nhỏ, thử cái này xem. Gỗ sồi và gân rồng. Hai tất rưỡi, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên vẫy một cái.” Cụ Ollivanders đưa cây đũa cho Harry.
Nghe theo lời cụ, vẫy một cái *bùm* những món đồ ở trên cao đã tan nát từ lâu lúc này lại còn nát hơn bởi một sức ép nào đó gây nên. Nhóm người Weasley và Potter không khỏi giật mình khi nghe thấy âm thanh như một tiếng nổ, tất cả mọi người không trừ nhóm người Asher và Draco đồng loạt chảy một giọt mồ hôi cảm thương cho cái tiệm cũ nát. Chỉ có điều ông cụ bán đũa phép Ollivanders trong rất hưng phấn? Cụ nhanh chóng giựt cây đũa phép lại, rồi lấy một cây đũa khác đưa cho Harry.
“Thử cây này xem, gỗ thích và lông phượng, dài hai tất ba. Khá lợi hại.”
Harry lại vãy một cái đồ đạt bay tung tóe. Có một vài thứ bị gãy thành đôi hay bị xé rách đi. Chi
” Chà! Một vị khách vô cùng khó tính trong những vị khách khó tính! Thử cây này xem, gỗ mun và lông kỳ lân, dài hai tấc tám.”
Vẫn như cũ, Harry vẫy một cái, lần này có còn mạnh hơn lần trước khiến cho cánh cửa bước vào trong bị một lực nào đó là nó đẩy xa ra. Chiếc cửa sổ lúc này đã không còn mặt kính, khung cửa sổ cũng theo cánh cửa mà bay đi.
Một màng diễn ra trước mắt tất cả con người đang hiện diện ở đây, không hẹn mà run nhẹ bởi áp lực khi những đồ dùng bị đánh bay. Bọn họ liên tưởng, nếu như lần này đánh bay cửa thì có phải lần sau người bay theo nó chính là bọn họ? Uy lực lúc nảy vô cùng lớn, nó có thể giết hoặc làm bị thương được một tới hai người khổng lồ.
Mặc dù đã trải qua sự việc này một đời nhưng Harry vẫn không thể nào không ngừng lo lắng. Một mặc, chính là cửa tiệm đũa phép này, nó đã bị nhóm người Draco phá huỷ đến mức gần hết, thêm làn này của cậu nữa, như vậy cụ Ollivanders có thay cửa tiệm không nhỉ? Mặc khác, nếu như cứ thử hết đũa phép có ở đây thì cậu không chắc không chỉ mình cửa tiệm này bay đâu mà có khả năng là kéo theo ‘vài’ cái nữa! Harry không thể nào tiếp tục thử từng cây đũa phép như vậy được, nó sẽ khá tốn sức mặc cho điều đó tiêu chỉ một ít ma lực bên trong người nhưng cũng làm cho người khác mệt mỏi. Cuối cùng, cậu còn có hẹn với Voldemort nha! Cậu không thể nào về trễ vì tốn thời gian cho những điều vô ích thế này được!
——————
2761 từ
09/02/2022