“Tưởng ta bịp hả? Đừng lo. Chúng ta đang tìm một cây phối hợp hoàn hảo nằm đâu đây trong đám đũa này. Ta đang tự hỏi, à phải, sao chúng ta lại không thử một sự kết hợp khác thường. Cây nhựa ruồi và lông phượng, dài hai tất chín. Đẹp và dễ uốn nắn.”
Cụ Ollivanders đưa một chiếc đũa phép cho Harry, cậu cầm trên tay thật lâu cũng không vẫy hay làm bất cứ hành động nào. Mọi người nghi hoặc, người bán đũa phép là người đầu tiên lên tiếng.
“Sao vậy? Không thích hợp với cậu?” Cụ Ollivanders nghiên đầu, tầm mắt già nua đặt lên bàn tay tinh xảo đang cầm chiếc đũa phép.
“Không.” Từ ngữ thoát ra khỏi môi, Harry vẫy cây đũa phép, Một chuỗi những tia sáng lấp lánh màu vàng đỏ bắn ra từ đầu đũa y như pháo hoa, tạo thành những điểm sáng nhảy múa trên tường. Cụ Ollivanders vui mừng kêu lên.
“Thật sự kì lạ… Ôi Merlin! Nó thật kì lạ làm sao! Ôi ôi….”
“Xin hỏi cái gì kì lạ ạ?” Draco đứng phía sau, nhìn những hành động từ nảy giờ xảy ra. Cậu chàng có cảm giác, một điều gì đó?
“Ta nhớ mọi cây đũa của ta bán ra, từng cây đũa một. Ngẫu nhiên làm sao, một con phượng đã cho ta chiếc lông của nó và cũng chính nó, ta đã tạo thành cây đũa mà cậu đang cầm. Chỉ là một điều, nó đã cho ta thêm một chiếc lông, chỉ một chiếc. Rất kỳ lạ, nhưng đúng là chiếc lông phượng trong cây đũa của cậu, chính là anh em của chiếc lông làm nên cây đũa đã để sẹo trên trán của cậu Herry Potter đây.” Ánh mắt cụ Ollivanders chuyển từ Harry sang tới Herry Potter đang đứng gần đó.
Bị nhắc tên, Herry giật mình ngơ ngác. Bất giác lấy tay sờ lên vết sẹo hình tia chớ trên trán mình. Bầu không khí bỗng chóng im lặng, không một ai nói điều gì.
“Xin lỗi, cụ Ollivanders. Tôi nghĩ cây đũa phép này không hợp với mình.” Harry từ tốn đặt lại chiếc đũa phép trên quầy, đôi mắt xanh lục nhìn vào đôi mắt già nua của người bán đũa phép.
Cụ Ollivanders thoáng chóc kinh ngạc, tay sờ sờ chùm râu trắng bạc. Giọng điệu không mang chút tức giận nào nhưng lại hiếu kì một cách kì lạ.
“Vì sao cậu lại nghĩ như vậy? Nên biết đũa phép chọn phù thuỷ chứ không phải phù thuỷ chọn đũa phép.”
“Chỉ là không thích hợp thôi…. Dựa theo lời nói lúc nảy của cụ, tôi nghĩ, còn có một người hợp hơn tôi đối với cây đũa phép này.” Harry chậm rãi sảy bước theo hướng gần cánh cửa ra vào, đứng trước mặt Herry Potter.
“Tôi nghĩ cây đũa phép này hợp với cậu hơn tôi.” Đưa chiếc đũa phép xuống dưới tầm mắt của Herry Potter, giọng nói nhẹ nhàng lại mang thập phần lạnh lùng trong đó.
“Này! Cậu đang làm gì vậy!” Ron Weasley tóc đỏ đứng bên cạnh khi thấy Harry bước tới và đưa cây đũa phép cho Herry, không hiểu vì sao, cậu lại có cảm giác người nọ như đang bố thí.
Khẽ liếc mắt sang đứa con út trai nhà Weasley, tầm mắt vẫn không có gì thay đổi. Lạnh lùng lại tĩnh lặng.
Nhận thấy người nọ không có ý muốn tiếp chuyện với mình, cậu chàng tóc đỏ trong lòng tức giận. Muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ngẫm nghĩ lại, nếu chiếc đũa phép đó đã đưa đến cho cậu bạn thì không cần thiết phải tốn thời gian thử.
“Cậu chắc chứ? Nếu cậu đưa cây đũa phép cho tôi, cậu sẽ khó khăn tìm cho mình một cây đũa phép thích hợp.”
Herry Potter lưỡng lự, không giám nhận cây đũa phép đã đưa tới.
“Tôi chắc chắn.”
Chỉ ba từ có thể hiểu được người nọ không mấy quan tâm đến chiếc đũa phép đang cần trên tay. Herry vươn tay nhận chiếc đũa phép Harry đưa tới.
Một luồng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay. Herry vẫy nhẹ cây đũa phép. Ánh sáng thần kì từ đũa phép bắn ra. Một vệt sáng màu dỏ chảy dài nhảy múa xung quanh, lượn quanh người cậu chàng tóc đen. Khi đã vòng được vài vòng, vệt sáng từ từ kết lại toạ thành một con phượng hoàng đỏ. Một tiếng như tiếng hót của loài phượng hoàng.
“Ôi! Thật tuyệt vời, cậu Potter!”
Cụ Ollivanders như hét lên vui sướng. Những người ở đó chứng kiến một màng cũng không khỏi kinh ngạc, tiếng vang của phượng hoàng, một loài tượng trưng cho sự tái sinh, mạnh mẽ.
“Cảm ơn cậu đã đưa cây đũa phép cho tôi.” Herry Potter mỉm cười tươi sáng, Harry gật đầu rồi xoay người đi lại tới nhóm người Draco.
Ở đó, nhóm người Draco không lấy làm lạ cũng không có câu hỏi nào, bọn họ chỉ lấy một chút hiếu kì nhỏ. Bên kia, Ron Weasley và Sirius Black đang rất vui mừng không thôi, trên gương mặt cả hai hiện lên hết sức chân thành. Lily Potter cũng cười vui mừng khi cậu con trai tìm thấy cây đũa phép cho bản thân, ánh mắt cô lướt qua phía Harry. Đôi mắt xanh lục nhìn chằm.
“Như vậy, đứa nhỏ. Hiện tại cậu chưa tìm được cây đũa phép cho mình, có muốn vào trong tự lựa cho mình không?”
Cụ Ollivanders thấy tất cả những thành viên nhỏ đã có cho mình cây đũa phép nhưng chỉ riêng cậu bé tóc đen uốn xoăn dài này lại chưa có. Harry suy nghĩ một chút, gật đầu, bước vào bên trong.
Bên trong là những chiếc kệ được xếp đầy ấp chảy thẳng từ trên tầng cao xuống phía mặt đất, xếp chồng lên nhau rất khó để xem được một cây đũa phép nào. Harry chậm rãi tiếng vào, đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp được nhắm lại, màu đen khi bao chùm không xuất hiện một chút tia sáng nào. Cậu bước từ từ, cảm nhận những luồng phép thuật xung quanh của các cây đũa phép.
Những luồng phép thuật như đang nhảy múa, từng vệt sáng mà các cây đũa phép phát ra chảy dài. Chúng nó như sợi dây chỉ uốn lượn, kết nối vào nhau. Từng bước chân của Harry như một điều gì đó thần kì khiến cho vệt sáng phép thuật lượn quanh cậu.
Đi được lúc lâu, Harry cảm nhận được một luồng sóng ma thuật mạnh mẽ, lôi cuốn cậu tìm đến. Rẽ sang bên trái, đi tới cái nơi hấp dẫn sự thu hút của cậu.
Khí tức mang sự âm u, lạnh lẽo của đêm tối lại xen lẫn luồng khí ấm áp của ánh sáng chiếu rọi. Nhấc tay đật lên luồng sáng màu xám tro, đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp lần nữa mở ra. Mắt thấy tay đặt lên một chiếc hộp đen tuyền, cậu với lấy.
Cầm trên tay là chiếc hộp gỗ đen tuyền khác biệt với những loại khác, trên mặt gỗ đã bám dính rất nhiều bụi bẩn. Harry phủi phủi cho nó sạch một chút rồi nhấc chân bước ra khỏi nơi được đặt những chiếc đũa phép kì diệu.
“Ra rồi sao? Ồ, thật bất ngờ!”
Cụ Ollivanders người đầu tiên thấy Harry đi ra. Đôi mắt già nua nhanh nhẹn lướt xuống dưới bàn tay trắng tinh xảo đang cầm một chiếc hộp gỗ đen duy nhất trong tiệm. Người bán đũa phép rất dễ dàng nhận ra cây đũa trong hộp là gi.
“Thưa cụ Ollivanders, tôi nhận thấy chiếc hộp này hấp dẫn sự chú ý của mình.”
Harry bước ra, trên tay là chiếc hộp gỗ, cậu đi tới trước người bán đũa phép, nâng tay lên.
“Cậu chính là người vĩ đại!”
Một câu nói của cụ Ollivanders rất dễ dàng nhận được sự thu hút của đông đảo ánh mắt, có người nhíu mày, có người lại hiếu kì nhưng quẳng đi quẳng lại là những con người tò mò.
“Xin cậu hãy mở chiếc hộp ra.”
Nghe theo lời cụ Ollivanders, Harry mở chiếc hộp gỗ đen ra. Chiếc hộp được hé mở, đập ngay vào mắt chính là cây đũa phép màu xanh đen trong vô cùng thanh lịch, lớp nền màu đỏ được bao bọc xung quanh làm tâng lên sự đẹp đẽ và sang trọng của chiếc đũa. Harry nhấc cây đũa trên tay, cậu kỹ càng quan sát. Trên thân như một bức hoạ được khắc rõ nét, những đường vân uốn lượn thật giống một con rắn thích thú với món đồ chơi!
“Rất đẹp phải không?”
Cụ Ollivanders nháy mắt, khuông mặt có chút ngẩn cao lên tựa như đang tự hào một điều gì đó?
“Vâng, rất đẹp.”
Harry gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi tầm mắt. Cây đũa phép này, chính là người bạn đồng hành của cậu đời trước! Cậu kiêu ngạo khi một lần nữa thấy nó!
“Không ai có thể cưỡng lại sức hút của cây đũa phép này, ngay cả chính ta cũng vậy.” Cụ Ollivanders nhắm mắt như đang nhớ lại một điều gì đó trong quá khứ mà cụ từng trải, “Nó chính là cây đũa phép gia truyền của chúng ta từ rất lâu về trước, cái thời mà những nhà sáng lập Hogwarts vẫn còn. Nó đã được chính tay ông cố của ta làm ra trước khi đời sau thừa kế gia nghiệp! Nó cũng là cây đũa phép cuối cùng và duy nhất chưa được bán ra cho tới hiện tại…” Dừng lại một chút, đôi mắt già nua nhìn về hướng Harry mang theo ý cười “Và cậu chính là người nó đã lựa chọn, một sự đại biểu tương lai sau này nhất định là kẻ vĩ đại! Chưa từng nó một người nào được nó chấp nhận! Ngay cả chính ngài Salazar Slytherin, một Bậc Thầy Pháp Thuật trong bốn nhà sáng lập Hogwarts cũng từng bị cây đũa phép này từ chối!”
Từng chữ của cụ Ollivanders vang lên, những người đang có mặt ở đó không thể nào không bất ngờ. Ngay cả Salazar Slytherin mà cũng từ chối? Vậy cây đũa phép này mạnh tới mức nào? Tất cả đều lâm vào suy nghĩ riêng của bản thân. Có điều, bên nhóm người Draco thì đang cực kì vui sướng.
Ai lại không vui khi gặp người mình xem là thần thánh, là tính ngưởng được kêu vĩnh đại cơ chứ? Sẽ chẳng có một ai kêu như thế cả! Nếu có kẻ kêu như vậy thì trong lòng hắn nhất định đang kìm chế!
“Hừ, cái gì vĩ đại cơ chứ? Chỉ toàn một lũ Tử Thần Thực Tử thôi!” Ron Weasley hừ giọng, giọng điệu ganh ghét.
“Ồ không, cậu Weasley. Đũa phép chọn phù thuỷ, tương tự như câu nói của ta, nếu cậu không chọn đúng cho mình một cây đũa phép thích hợp thì cậu chẳng bao giờ biết được cậu có thể lớn mạnh như thế nào. Và nếu ta không lầm, cây đũa phép cậu đang mang trên người vốn không thuộc về cậu mà thuộc về những người anh lớn của cậu.”
Cụ Ollivanders khẽ nhíu mày, đôi mắt già nua liếc nhìn Ron – tóc đỏ – Weasley khuôn mặt đỏ bừng hệt như tóc của cậu ta vậy. Vì bị nói trúng điểm, cậu chàng tóc đỏ không thể không câm lặng, nghiến răng, tay siết chặt mắt tức giận nhìn Harry.
“Thôi nào, Ron.”
Herry bên cạnh vỗ vai người bạn thân, thật là, sao hôm nay Ron lại lạ vậy? Tầm mắt chuyển sang hướng Harry, lúc nảy bé tóc đen kia đã đưa cây đũa phép cho cậu ta mà không cần phí phạm một chút thời gian nào. Vốn dĩ tính rời khỏi đây nhưng cậu ta lại hiếu kì, muốn xem thử cây đũa phép mà người nọ chọn lần nữa có hợp hay không. Và quả thật, nó không làm cậu ta thất vọng! Đó là một cây đũa phép trời sinh thích hợp với cậu bé kia! Chỉ cần nhìn sơ một lượt Herry Potter đã có thể nhận ra, không có ai có thể sánh bằng được với một trong cả hai!
“Xin hỏi, cây đũa phép này được làm bằng gì thưa cụ? Và lõi của cây đũa phép này là gì?” Asher rất nhanh đã lên tiếng muốn giải đáp thắc mắc.
“Thật xin lỗi vì làm cậu thất vọng, nhưng ta lại không biết loài cây mà ông cố ta đã dùng khi chế tạo ra cây đũa phép này là gì, mặc dù nó đã truyền lại từ rất nhiều đời.” Ánh mắt già nua của cụ Ollivanders hiện lên buồn bã, “Ta cũng càng không rõ lõi đũa phép trong đó là gì, nó chính là cây đũa phép khiến ta bất lực nhất trong bao nhiêu năm. Gia tộc ta, từ lâu rồi có truyền tai nhau về cây đũa phép cuối cùng của ông cố thời còn những nhà sáng lập. Lời truyền rằng, cây đũa phép được làm bằng gỗ của một loài cây ngàn năm trong thung lũng tinh tinh, một sinh vật vô cùng thần bí và rất không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta. Lõi cây đũa phép ta không rõ đúng hay không….” cụ Ollivanders lưỡng lự.
“Các ngươi đã từng nghe truyền thuyết về tinh linh đen chưa?”
“Có phải là vị tinh linh bóng tối trong số tất cả tin linh ánh sáng không, thưa cụ?” Lily Potter bất ngờ lên tiếng, ánh mắt mọi người rất nhanh dỗ dồn về người phụ nữ.
“Cô biết sao, cô Potter?” Cụ Ollivanders hơi ngạc nhiên.
“Vâng, tôi từng đọc một cuốn sách nói về các tinh linh trong thư viện gia tộc và trong đó có một chương ngắn nhắc đến tinh linh đen.” Lily Potter gật đầu, suy xét lời của mình một chút.
Herry Potter đứng kế bên mẹ mình không khỏi ngạc nhiên, trong thư viện gia tộc có sao? Cậu với tay giật tay áo Lily Potter, “Mẹ, tinh linh đen là như thế nào?”
“Tinh linh đen hay được gọi là tinh linh của bóng tối, là một tinh linh vô cùng mạnh, sinh ra được mệnh là kẻ đứng đầu nhưng người lại vô cùng khác biệt trong chúng tinh linh ánh sáng. Bởi vì khác biệt, nên bị các tinh linh ánh sáng ruồng bỏ, sự việc đó khiến người thất vọng không thôi. Và người yêu của tinh linh đen, tinh linh cây cối, đã ‘vô tình’ bị các tinh linh ánh sáng theo lệnh của Tinh Linh Vương mà giết chết, cũng chính vì điều đó đã dấy lên nổi hận thù sâu đậm. Người đã dần dần chìm vào trong chính bóng tối của mình, giết chết tất cả tinh linh, đó là một thảm sát rất kinh khủng và Merlin phải trực tiếp xuất hiện ngăn cản không cho tinh linh đen sát hại thêm một ai nữa. Cũng kể từ khi đó, truyền thuyết tinh linh và những lời nguyền, hậu quả sau đó được rất nhiều người truyền lại.” Severus Snape lên tiếng tóm tắt lại, ông cũng từng được đọc quyển sách đó khi đến dinh thự nhà Potter, Lily đã cho ông mượn.
“Vậy thì có liên quan gì đến cây đũa phép ạ?” Pansy thắc mắc, sự việc đó thì có gì liên quan đến cây đũa phép Harry đang cầm? Hay nói một cách khác, cái lõi được làm từ cây đũa phép đó liên quan đến tinh linh đen?
“Ta nghĩ một ít người đã nhận ra, đúng vậy. Cây đũa phép đứa nhỏ này đang cầm, theo những lời truyền tai nhau trong gia tộc ta thì nó có liên quan đến tinh linh đen. Và nói một cách rõ ràng hơn thì, làm từ sợi tim của người. Chỉ duy nhất một sợi được chính tay tinh linh đen đưa tới cho ông cố của ta. Người đã nói: ‘Kẻ được nó nhận là chủ nhân, chính là kẻ đứng đầu! Vinh quang cùng thời thế, chính hắn là kẻ nắm trong tay!’, đó chính là những gì ta được biết.”
Câu cuối cùng của cụ Ollivanders khiến cho tất cả mọi người im lặng, không biết bọn họ suy nghĩ điều gì nhưng chung quy có vài ánh mắt đã đặt lên người Harry. Cậu chẳng quan tâm đến mấy cái ánh mắt đó, đời trước cũng thế, đời này cũng thế, lời thoại của người bán đũa phép không hề thay đổi. Nếu như là đời trước, cậu tất nhiên sẽ ngơ ngác nhưng đã trải qua một đời làm sao có thể giống cơ chứ?
——————
2875 từ
10/02/2022