Lăng Tiêu Nhiên cảm nhận rõ mồn một cái ánh nhìn sắc bén đang dán lên người mình.
“Sao đấy?” Nhìn thấy người bên cạnh có chút cứng đờ. Mạc Tử Khiêm cũng rất thuận miệng mà hỏi thăm.
“Không có gì.”
Buổi tiệc dần dần được bắt đầu. Đám người tìm đến Mạc Tử Khiêm ngày càng nhiều, Lăng Tiêu Nhiên liền viện một cái cớ nhảm nhí mà chuồn đi ăn bánh ngọt.
Dù sao nơi thương trường đó cũng chẳng có chổ cho một đứa như cô.
Vừa nhìn liền biết một đám đó toàn là lũ nịnh hót. Ai không biết Mạc Tử Khiêm không bao giờ đụng tay vào mấy việc kinh doanh chữ số đó, đúng là thấy sang bắt quàng làm họ mà.
“Nhiên, sao em lại ở đây?” Sầm Tiến bước lại chỗ Lăng Tiêu Nhiên đang ngồi mà ung dung ngồi xuống kế bên.
“Chị ba không có ở đây. Anh cất cái bộ mặt thánh thiện đó đi.” Lăng Tiêu Nhiên nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đưa ra cái thái độ thánh thiện đó liền cảm thấy không quên mà lên tiếng vạch trần.
“Vừa nhìn liền biết cô ấy không có ở đây. Nhóc con, tôi đây là mang thiện chí đến để trò chuyện.” Sầm Tiến đen mặt đáp.
Nhắc đến chuyện giữa anh ta và tiểu hồ ly nhà mình liền cảm thấy không vui vẻ gì. Năm đó chưa kịp nói gì liền bị chặn miệng bằng mấy cái suy nghĩ không ra gì đó.
Cuối cùng bây giờ chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè. Mà con mẹ nó, thậm chí bây giờ còn tệ hơn bạn bè. Cô ấy sắp thành vợ người ta rồi còn gì.
“Không có nhu cầu tiếp chuyện. Cậu Sầm, tôi không rãnh.” Lăng Tiêu Nhiên lập tức đứng lên.
Cô không muốn đôi co với tên này. Đám đàn ông kia đúng là không ra gì. Từ tên họ Lục đến vị Sầm thiếu gia kia, không lẽ được đúc từ một khuôn ra à?
Mạc Tử Khiêm bên này nhìn thấy vị mỹ nữ nhà mình khinh thường tên họ Sầm kia liền cười tươi rói. Mẹ nó, cái cảm giác này quả là thành tựu mà.
Sầm Tiến ngồi đó mà vẻ mặt sớm đã đen thui. Nếu không phải con nhóc đó có thể giúp cho quan hệ tình cảm của hắn đi lên thì có chết anh ta cũng không thèm ngồi xuống tiếp chuyện đâu.
Lăng Tiêu Nhiên vừa đi được vài bước liền nhìn thấy Mạc Cẩn Nhạc đang đứng cách cô mấy bước chân. Thân âu phục trắng nhìn cô chầm chầm.
Thầm kêu một tiếng thảm rồi. Lăng Tiêu Nhiên ngay làm tức quay người trở lại ngồi ngay bên cạnh Sầm Tiến.
“Cô Lăng không lại chào hỏi chồng cũ à?” Mối quan hệ ba người này dường như vẫn chưa hết hot, Sầm Tiến thấy thế liền trêu chọc.
“Cậu Sầm nói nhiều như vậy chẳng trách không tìm được bạn gái nhỉ?”
(…)
Bữa tiệc gần kết thúc, Song Kiệt Luân hớt hải chạy lại phía của Mạc Tử Khiêm mà nhỏ giọng nói gì đó.
Sau đó liền thấy Mạc Tử Khiêm vẻ mặt nghiêm trọng đi ra ngoài. Lăng Tiêu Nhiên thấy không ổn cũng đuổi theo ngay sau đó.
Ra đến sân sau biệt thự, bọn họ liền thấy một đống bom sớm đã được chuẩn bị sẵn và đang được hẹn giờ sắp nổ.
Mạc Tử Khiêm nhíu mày đứng đó không lên tiếng. Lúc Lăng Tiêu Nhiên và Sầm Tiến đuổi ra thấy cảnh tượng này cũng bất ngờ không kém.
“Đống này mà bùm một phát hẳn là kinh điển lắm.” Sầm Tiến sợ không khí chưa đủ loạn liền lên tiếng bình luận.
“Anh im miệng đâu ai nói anh câm.” Lăng Tiêu Nhiên giờ đây cũng lên tiếng.
“Không cần hoảng, tìm dụng cụ phá bom đến đây.” Mạc Tử Khiêm thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Anh họ, anh phá thật à?” Song Kiệt Luân có chút ngạc nhiên, dù biết ông anh mình đa năng nhưng đến cả bom cũng biết phá thì quả là đáng kinh ngạc.
“Không lẽ là cậu sao?”
“Anh có được không thế?” Lăng Tiêu Nhiên lúc này cũng lên tiếng. Thật ra chỉ cần đối phương bảo không được, cô có thể là người phá. Một vài quả bom này vốn dĩ chẳng là gì.
“Đợi khi lên giường rồi tôi sẽ cho em biết tôi được hay không.” Mạc Tử Khiêm cười giễu cợt.
Mạc Tử Khiêm thật sự một mình phá giải mấy quả bom liên tiếp. Chỉ là lúc bấy giờ, anh ta chậm lại một bước rồi lên tiếng.
“Cậu Sầm, anh phá bom được không?” Mạc Tử Khiêm lên tiếng.
Sầm Tiến lúc này biết có gì đó không ổn liền chú ý vào người Mạc Tử Khiêm. Quả nhiên dưới chân anh ta đã đạp một quả bom khác.
Không hổ danh là một vị lão đại của một tổ chức có tiếng, Sầm Tiến đã nhanh chóng xử lí quả bom bị Mặc Tử Khiêm vô tình đạp trúng.
Lúc này, từ đằng xa, viên đạn với vận tốc cực đại nhanh chóng bắn đến trước người Mạc Tử Khiêm.
“Ngồi xuống” Lăng Tiêu Nhiên cảm nhận được nguy hiểm liền lên tiếng hét lớn.
Mạc Tử Khiêm và Sầm Tiến vốn đã được huấn luyện nên thân thủ vô cùng nhanh lẹ, vừa nghe tiếng đã ngồi xuống.
Lúc này Brendan cũng xuất hiện ở phía cổng sau. Khi nhìn thấy tên đàn ông này, Lăng Tiêu Nhiên mới thật sự cảm nhận được câu “bám dai như đỉa” mà.
“Brendan, ai là người ra lệnh cho cậu?” Nhìn thấy mình đã bị bao vây bởi một đám áo đen, Sầm Tiến cười khẩy lên tiếng.
Thế giới ngầm ai cũng biết. Brendan từ đầu đến cuối chỉ là một tên chó săn không hơn không kém. Nếu không có chỉ thị thì anh ta sẽ không thực hiện.
Bây giờ cũng vậy, nhất định người ra lệnh cho đám người bọn họ cũng đang ở đây.
Dường như không đợi Sầm Tiến và bọn họ đoán mò quá lâu, Song Kiệt Luân đã đưa thẳng súng hướng về phía Mạc Tử Khiêm. Cuộc chiến hào môn dường như đã bắt đầu.