Dường như việc Song Luân Kiệt chỉa thẳng súng vào đầu Mạc Tử Khiêm cũng chẳng thể khiến anh ta nao núng.
Vẫn cái thái độ ung dung đó, anh ta cười khẩy
“Ra là cậu à?”
“Anh họ à, trách cũng không thể trách tôi được. Có trách thì trách anh gây thù với quá nhiều người. Tôi thật sự cũng là lực bất tòng tâm rồi.” Song Kiệt Luân cũng chịu khó đáp trả lại.
Giờ đây cậu ta khác hẳn cái dáng vẻ thiếu niên mặt trời khi nãy, đúng là con người mà.
“Cô Lăng đúng không? Nếu cô đồng ý đứng về phía chúng tôi, tôi sẽ tha cho cô để rời đi.” Song Kiệt Luân lúc này cũng vô cùng còn nhân tính quay người thỉnh cầu ý kiến của cô.
Mặt cô không bày tỏ cảm xúc nhưng trong lòng lại tính toán đủ đường.
“Cứ bắt bọn tôi lại hết. Con nhóc này cùng với tôi là đồng bọn của thằng kia.” Lúc này Sầm Tiến đứng kế bên sợ thế trận chưa đủ loạn nên cũng lên tiếng.
“Cậu Sầm quả là anh minh. Được, bắt hết người lại.” Song Kiệt Luân khẽ cười.
Vốn định chống trả giãy giụa một tí, nhưng cậu ta lại lấy ra một chiếc điều khiển, nói chính xác chính là cái điều khiển mấy quả bom dưới chân.
Nghĩ đến cái viễn cảnh chỉ cần nó bùm một phát thì cả đám chắc chắn sẽ đi chầu ông bà ngay.
Thế thì xin hỏi bọn họ còn có cách nào để chống trả đây?
Ba người dù không tình nguyện cũng phải đưa tay chịu trói.
“Kiệt Luân, cậu làm thế, lão già nhà cậu biết không?” Mạc Tử Khiêm trước khi đi quay đầu lên tiếng hỏi.
“Anh không cần quản nhiều thế.”
(…)
Lúc bọn họ tỉnh dậy thì đã thấy cảm đám bị nhốt cùng chung một căn phòng tối.
Cả Sầm Tiến và Mạc Tử Khiêm đều bị xích lại. Chỉ riêng Lăng Tiêu Nhiên vẫn còn được tự do.
“Sao bọn chúng lại không còng đầu cô lại thế?” Sầm Tiến lúc này nhìn thấy cô vẫn tự do thì cũng khó hiểu lên tiếng.
“Tôi vô năng, hoàn toàn không có tác dụng. Bọn họ coi tôi là một bình hoa cũng đúng mà.” Lăng Tiêu Nhiên cười khẩy.
“Sao nào, thoát ra không?” Cô xoay người nhìn Mạc Tử Khiêm phía sau. Đôi mắt đỏ thẫm lúc này sáng rực trong căn phòng tối làm tăng thêm vẻ nguy hiểm.
Anh ta như một con sói ngoan đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình sa lưới.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Bọn chúng áp giải vào đây một cô gái trẻ, quăng chung vào phòng bọn họ rồi rời đi.
Dường như bọn chúng vô cùng tin tưởng vào cái chổ quái quỷ này, nếu không sao cho thể nhốt tù nhân vào một phòng mà không hề cảnh giác như thế chứ.
Người con gái đó lòm còm bò dậy. Nhìn thấy cô ấy, Lăng Tiêu Nhiên bội phần kinh ngạc.
“Nguyệt Dao, ai lại có gan đụng đến chị vậy?” Lăng Tiêu Nhiên mở lời làm chấn động cả phòng giam.
“Nhiên à? Con mẹ nó chị cùng với Lạc Hi đang thư giản tắm nắng trên bãi biển liền có một đám người đuổi tới. Lạc Hi chạy được rồi nhưng chị lại phải bị nhét vào đây.” Mộc Nguyệt Dao vừa nói vừa căm phẫn.
Lăng Tiêu Nhiên có chút căm nín, nhất thời không biết nên bình luận thế nào.
Hai người đàn ông bên cạnh dường như đã hiểu ra một chút vấn đề. Cô gái này có thể chính là một trong “năm nữ siêu anh hùng” trong truyền thuyết.
Bỗng một người đàn ông xuất hiện trước mặt bọn họ. Chỉ là không phải là một người xa lạ, là Andrew.
“Hai cô thông cảm. Mọi người không chịu hợp tác nên bọn tôi chỉ còn cách làm thế này. Các vị khác sẽ nhanh chóng được tập hợp lại, mọi người nên nhanh chóng nghĩ cách đàm phán với lão đại.” Người đàn ông ngoại quốc này dường như hoàn toàn biến dạng. Từ lời nói có thể cảm nhận được sự ác ý.
Mộc Nguyệt Dao sớm đã nghe bọn họ báo tình hình trước. Việc Thương Vũ rời khỏi tổ chức đó cũng chính là một dấu chấm hết cho cuộc đời tự do tự tại của bọn họ.
Chỉ là Mộc Nguyệt Dao không trách cô ấy. Dù sao đứa em gái đó vẫn còn nhỏ mà phải chống chịu mọi thứ, làm nhiều chuyện như vậy vì bọn họ. Một đứa như cô thật sự có quyền được lên tiếng sao?
Trước lúc rời đi, Andrew lên tiếng bảo người cũng cần phải còng Mộc Nguyệt Dao lại nhưng chẳng hề đá động gì đến cô Lăng.
Xem ra chẳng phải vì vấn đề giới tính mà bọn họ thật sự coi cô là một đứa vô năng rồi.
Bọn họ rời đi, Lăng Tiêu Nhiên liền lặng lẽ rúc vào lòng của Mộc Nguyệt Dao.
“Bé cưng không cần buồn, em phải mạnh mẽ lên, em không có vô năng.” Mộc Nguyệt Dao dù nói vậy nhưng vẫn không thể ngừng cười được.
Có lẽ những năm tháng lúc nhỏ, Lăng Tiêu Nhiên chính là một đứa vô năng thật sự.
Ai cũng tìm ra được thiên phú của chính bản thân mình. Duy chỉ có mình cô dù học cái gì cũng tàm tạm, không hề đặc biệt nổi trỗi cái gì cả.
Thế nhưng chỉ có bọn họ mới biết, cô em út này chính là một thiên tài. Vốn dĩ không thể tìm ra thiên phú của mình là do cô có quá nhiều thiên phú đi!
“Mạc Tử Khiêm, anh nói xem người của anh có phát hiện ra rồi đến đây không?” Sầm Tiến lên tiếng hỏi.
“Không biết, phải xem hôm nay tôi ra ngoài có xem lịch không đã.”
Bỗng nhiên nhớ một điều gì đó. Lăng Tiêu Nhiên bật dậy hỏi.
“Mọi người có ai có điện thoại hay cái gì đại loại thế không?”
“Trong túi áo tôi.” Dù không biết cô ấy muốn làm gì nhưng Mạc Tử Khiêm vẫn tình nguyện giao nộp.
Đừng thắc mắc tại sao bị bắt vẫn còn có thể giữ điện thoại trong người. Bởi đây là thiết kế đặc biệt, siêu nhỏ cũng như vô cùng dễ che giấu.
Lăng Tiêu Nhiên đi tới, bấm một dãy số gọi đi. Đầu dây bên kia vừa bắt máy cô liền nói hai chữ “Chạy đi”
Sớm muộn gì chổ ở của bọn họ cũng sẽ bị lộ, không sớm thì muộn cả Thương Vũ và Cung Kiều Hân cũng sẽ gặp nguy hiểm. Phải báo trước cho bọn họ một tiếng.
(…)
Lúc này ở ngoại ô thành phố. Cung Kiều Hân và Thương Vũ đang lo lắng cho Lăng Tiêu Nhiên sao mãi vẫn chưa thấy về. Vừa nghe điện thoại được hai chữ chạy đi thì ngoài cổng vang lên một tiếng động lớn.
Một đám người áo đen cầm súng đang khẩn trương phá cửa mà chạy vào nhà. Cả hai vừa nắm bắt được tình huống này trong lòng liền kêu một tiếng
“Thảm rồi.”