Trời còn chưa sáng hẳn, toàn bộ thị trấn vẫn bao phủ trong sắc trời tối tăm mờ mịt, vô cùng yên tĩnh, như thể đêm trước chưa từng xảy ra chuyện gì. Tống Khôn dựa vào giường, lộ ra hơn nửa bả vai và cánh tay, một thuộc hạ hiểu sơ về y thuật đang cẩn thận băng bó cho gã. Vành mắt gã đỏ au, gân xanh nổi trên trán, ánh mắt loé lên, gã hỏi thuộc hạ: “Ôn Dung còn chưa trở lại sao?”
Thuộc hạ đáp: “Hôm qua bác sĩ Ôn đi lên núi chữa bệnh cho một đồng hương, tối nay mới có thể về.”
Tống Khôn hừ lạnh một tiếng. Tần Sinh bên cạnh mặt bị mảnh vỡ đâm vào, trên lưng cũng có vết thương, nhưng không nặng, rầu rĩ ngồi bên cạnh hút thuốc. Trong phòng vô cùng áp lực.
Bạc Cận Ngôn ngồi ở một chỗ khác, cũng đang hút thuốc lá. Kính râm loé lên ánh sáng, cả người lộ ra sự bình tĩnh và có sức sống. Triệu Khôn đứng cách mọi người xa nhất, không ngừng nhìn ra cửa sổ.
Tống Khôn hỏi: “Triệu Khôn, cậu nhìn gì thế?”
Triệu Khôn đáp: “Không có gì, suy nghĩ xem hiện tại tiểu tử A Thần đi đến đâu rồi.”
Trong tổ chức này, trước nay Triệu Khôn luôn là người nặng tình nghĩa nhất, nghe lời anh ta nói, trong lòng Tống Khôn tựa như bị dao cùn cắt. Từ nhỏ Trịnh Thần đã đi theo gã, trung thành và tận tâm, sao cứ thế mà không còn?
Đồng thời gã còn cảm giác được sự trống rỗng vô lực nào đó xông lên đầu. Cho dù đã bắt được kẻ nằm vùng, bỏ được mối hận trong lòng, nhưng cả đêm hao tổn hai đại tướng lại là sự thật, nhưng Cố An là cảnh sát, gã không hề tiếc chút nào, đổi lấy được Tiếu Diện Xà thành tâm thành ý.
Gã nói: “A Thần không có người thân, xử lý tốt hậu sự cho cậu ta.”
Mọi người đồng thời đáp: “Vâng.”
Tống Khôn nói tiếp: “Đã loại trừ được cảnh sát, hiện tại chỗ này xem như an toàn, nhưng chỉ sợ không được lâu dài. Phần tài liệu kia rơi vào trong tay cảnh sát, mặc dù không ghi rõ vị trí ở đây, nhưng tôi vẫn lo lắng. Mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức hai ngày, Tần Sinh, Triệu Khôn, A Xà còn chưa quen, các cậu dẫn cậu ta đi kiểm kê tất cả tài sản của mọi người, làm xong sớm kế hoạch ba ngày sau chúng ta rút lui rời đi.”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười hỏi: “Lão đại, đi nơi nào?”
Tống Khôn mỉm cười với anh: “Myanmar.”
“Họp” xong, Bạc Cận Ngôn quay lại ngôi nhà tạm thời kia. Vừa đẩy cửa ra, thấy Giản Dao dựa vào giường, nhìn ngoài cửa sổ, mây trôi bồng bềnh.
Anh tháo kính râm xuống, đặt trên bàn, cứ nhìn cô như vậy một lát, không hiểu sao tim đập nhanh hơn. Bởi vì không tìm được nguyên nhân, trong lòng anh thoáng khinh bỉ mình. Sau đó đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, giữ chặt tay cô.
Tối hôm qua, sau khi hạ gục Cố An thì có đàn em khác chạy đến, anh và Triệu Khôn lập tức đến chỗ Tống Khôn để tránh lòi đuôi, cho nên sau khi nhìn nhau, hai người cũng không kịp nói gì. Bạc Cận Ngôn lại đeo kính râm lên.
Bạc Cận Ngôn muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn lời. Giản Dao thấy sau khi anh đi vào một lúc lâu không nói lời nào thì ngẩng đầu, nhìn thấy hai gò má trắng như ngọc của anh hơi ửng đỏ. Trong lòng cô thở dài, nói: “Ngay cả em, anh cũng giấu?”
Bạc Cận Ngôn lập tức nói: “Không, Giản Dao, xin lỗi, anh cũng không phải là cố ý. Thực ra anh vốn không nghĩ tới em sẽ đến nhanh như vậy. Anh vốn định làm xong chuyện này sẽ quay về Bắc Kinh tìm em. Anh từng thề trước mộ Tử Ngộ, tuyệt đối không sớm mở mắt nhìn thế giới này…”
“Vậy sau đó thì sao?” Cô nói, “Tại sao không nói.”
Anh im lặng một lúc, đáp: “Anh đã từng cân nhắc. Việc này vô cùng nguy hiểm, nếu như em biết rõ mắt anh đã nhìn thấy ánh sáng, dù là ra vẻ nguỵ trang trong tiềm thức vẫn sẽ coi anh trở thành người bình thường, như vậy trong lời nói cử chỉ rất dễ dàng lộ ra chân tướng. Như vậy không an toàn đối với em.”
Giản Dao thoáng cười: “Đúng vậy, em quả thực không biết diễn như anh.”
Thấy cô mỉm cười, gánh nặng trong lòng Bạc Cận Ngôn được cởi bỏ, kéo tay cô đặt lên ngực: “Anh biết rõ, em từng nghi ngờ, nhưng lựa chọn không quan tâm, hoàn toàn tin tưởng anh. Em là người phụ nữ thông minh tốt nhất trên đời này, cảm ơn em, Giản Dao.”
Trong lòng Giản Dao vừa chua xót vừa mềm mại, cúi đầu xuống. Bạc Cận Ngôn ôm cô vào trong ngực, cô muốn tránh ra, lại bị anh ôm chặt hơn. Một lát sau, cô không cử động nữa, cứ thế tựa đầu trong lồng ngực anh.
Quả thật cô đã từng nghi ngờ rất nhiều lần.
Từ khi hai người gặp lại đến nay, trước mặt cô, Bạc Cận Ngôn biểu hiện ra sự nhạy cảm vượt quá người thường, luôn khiến cô nghi ngờ. Lần đuổi bắt Lạc Lang kia, anh từng ở cùng nghi phạm, sau đó kết luận hung thủ là Lạc Lang, cũng mơ hồ khiến cho Giản Dao có chút là lạ. Lần anh ám chỉ rõ ràng nhất có lẽ là đêm hai người ở trong thùng trôi trên nước. Anh nắm lấy tay cô, chạm vào mắt lông mi anh, lần đó Giản Dao suýt chút nữa khóc lên, muốn hỏi rõ tất cả những việc đã chia xa trong một năm này, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Cô sợ tất cả chỉ là do mình quá nhạy cảm, chạm vào nỗi đau của anh, hơn nữa lại nhận lấy sự thất vọng, nếu anh thực sự nhìn thấy thì sẽ nói cho cô biết.
Giản Dao gục đầu xuống, Bạc Cận Ngôn nhìn phần gáy trắng nõn của cô. Một lát sau, cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ hôn lên: “Đừng giận…Giản Dao của anh.”
Giản Dao của anh.
Bốn từ này khiến cho lòng người như lan tràn dòng nước ấm áp, Giản Dao thở dài: “Sao em cam lòng giận anh chứ? Quyết định của anh là đúng, nếu em biết rõ mắt anh đã trở lại bình thường, có tiềm thức này, thỉnh thoảng sẽ coi anh là người bình thường đối xử, bị sát thủ mặt nạ hay Phật Thủ phát hiện là nguy rồi. Hơn nữa chính vì “yếu thế” mới khiến cho sát thủ mặt nạ phớt lờ, có thể giết được hắn.” Cô quay đầu, hai tay nâng mặt anh lên, cuối cùng mỉm cười, nói: “Cận Ngôn của em, hiện tại biến thành “người đàn ông xấu” rồi, không ngờ có thể lừa gạt tất cả mọi người, chơi một ván lớn như vậy.”
Bạc Cận Ngôn mím môi: “Anh chỉ sử dụng tri thức tâm lý học của mình đánh cờ với bọn họ thôi. Anh vĩnh viễn không phải là người đàn ông xấu xa.”
Giản Dao nghe anh nói càng mềm lòng hơn, nhìn chằm chằm vào mắt anh. Đôi mắt trong suốt lợi hại như trước, còn mang theo sự lãnh đạm và kiêu ngạo chỉ anh mới có. Tuy nhiên không biết có phải do cảm giác của cô hay không, khi cô nhìn sâu vào trong đôi mắt kia dường như nhìn thấy sự dịu dàng thương xót.
“Đây là giác mạc của Tử Ngộ?” Cô khẽ hỏi.
Anh ừ một tiếng.
Cô cúi đầu qua, bắt đầu hôn môi, lông mày và mí mắt anh. Bạc Cận Ngôn khẽ cọ lấy mặt cô, triền miên một lúc, tình ý lan tràn trong khắp căn phòng âm u nhỏ hẹp. Một lát sau, nước mắt Giản Dao rơi xuống. Cô ôm đầu Bạc Cận Ngôn, để anh dựa vào ngực mình. Ngón tay vươn vào trong mái tóc ngắn mềm mại của anh, khẽ nói: “Cận Ngôn, anh chịu khổ rồi.”
Bạc Cận Ngôn không nói gì. Mặt anh vùi sâu trong ngực cô, từ từ hít thở.
Qua một lúc, Giản Dao cảm nhận được trong lồng ngực hơi ẩm ướt.