Nơi này là trung tâm chỉ huy tạm thời của cảnh sát, Chu Thao mang theo một đám cảnh sát hình sự bận rộn điều tra tất cả manh mối có liên quan giữa Phật Thủ và Bạc Cận Ngôn. Phương Thanh đứng trước bản đồ, nhíu mày, tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải cầm bút, luôn xuất thần. Trên tấm bản đồ được anh vẽ rất nhiều phương hướng. An Nham ngồi trước máy tính, lông mày thanh tú cũng nhíu lại. Cậu không ngừng tìm kiếm sóng điện, nhưng tiếc rằng sóng điện quá yếu, chỉ có thể xác định được phương hướng đại khái, chứ không thể nào định vị chính xác được.
Phương Thanh nhìn chằm chằm vào một góc trên bản đồ khá lâu, ném bút đi, quay đầu hỏi: “Cậu tiến triển thế nào rồi?”
An Nham xoay màn hình máy tính qua, chỉ tay: “Chỉ có thể xác định được hiện tại bọn họ ở vùng này. Lượng điện trong máy đọc của Cận Ngôn quá ít, sóng điện rất yếu. Xung quanh điều kiện internet không tốt, còn nhiều nhiễu sóng. Aiz, là tôi cân nhắc không chu toàn, đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên trang bị đầy máy phát sóng quanh người anh ấy.”
Phương Thanh mỉm cười: “Cũng không phải là không có thu hoạch. Tôi cũng kết luận hang ổ của Phật Thủ nằm ở vùng này, đồng nhất với kết quả giám sát của cậu.”
“Sao anh có thể kết luận được như vậy?”
Phương Thanh lấy từ trong người ra bản photocopy từ chỗ Chu Thao: “Cận Ngôn từng nói với đội trưởng Chu, đã có phần tài liệu này, cậu ta bỏ thêm chút thời gian có thể suy đoán ra hang ổ của Phật Thủ. Mấy năm gần đây mỗi tuyến đường Phật Thủ gây án, rút đi, dấu vết ẩn hiện; kết hợp với đường cái xung quanh, tình hình đường thuỷ và hoàn cảnh địa chất…Tôi hiểu lời của Cận Ngôn, nó giống như giải một phương trình đa nguyên phức tạp, đáp án phương trình chính là toạ độ hang ổ của Phật Thủ. Đây thực ra là vấn đề logic và xác suất. Tôi đem những điều kiện này đánh dấu lên bản đồ. Có thể thấy những năm này khu vực hoạt động trung tâm của Phật Thủ, lại thêm hoàn cảnh đường thuỷ phức tạp, chính là khu vực này.”
An Nham nói: “Nhưng mà vùng này trên bản đồ có mấy thị trấn xa xăm, đội trưởng Chu cũng đã phái người theo ba hướng thuỷ, bộ, không, bí mật điều tra, ngay cả một số thôn nhỏ cũng đi qua rồi, nhưng không phát hiện được tung tích Phật Thủ. Chỗ đó hoang vắng, ngoài mấy cái tính là thị trấn và thôn xóm thì gần như không có bóng người. Nếu bọn chúng trốn trên núi, chúng ta căn bản không có cách nào tìm được. Nếu tìm kiếm từng tấc đất một thì sẽ mất rất nhiều năm.”
Phương Thanh nói: “Không, một đám phần tử xấu không có khả năng trốn lâu ngày trong vùng núi sâu ngăn cách. Bọn chúng cũng phải sinh hoạt, ra ngoài, chơi gái, làm những hoạt động trái pháp luật. Ít nhất bọn chúng phải ở trong một thị trấn.”
Hai người im lặng một lúc, Phương Thanh lên tiếng: “Sherlock Holmes từng nói, loại trừ tất cả nhân tố không thể, kết quả còn lại cho dù khó tin thì cũng là đáp án. Này, tiểu tử, điều tra thêm xem vùng kia có bản đồ ngầm trong lòng đất không, hay là thị trấn nhỏ nào đó ngăn cách với thế giới bên ngoài? Cái này càng phù hợp với điều kiện lựa chọn hang ổ của Phật Thủ hơn.”
An Nham không hiểu liếc Phương Thanh, cuối cùng vẫn lại bắt tay tìm kiếm trên máy tính lần nữa.
Phương Thanh khẽ dựa vào ghế, từ từ thở hắt ra, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Hai người kia cứng cỏi chính trực hơn so với bất cứ ai, ai có thể chết chứ bọn họ thì không. Anh nhất định phải mang hai người họ trở về khu vực an toàn.
Điện thoại vang lên, anh liếc qua, bắt máy, khẽ cười nói mấy câu, giọng nói kia dịu dàng khiến lỗ tai An Nham cũng tê rần, nhưng Phương Thanh làm dáng vẻ đương nhiên, chả hề bận tâm đang làm việc nói lời yêu thương.
Một lát sau An Nham nhìn chằm chằm vào màn hình cũng mỉm cười. Người yêu đương quả nhiên không giống với cún độc thân. Vừa rồi, cậu lại nổi lên suy nghĩ muốn hôn Cố Bàng Bàng. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nhưng hai người đã hôn rất nhiều lần. Bạn gái của cậu cũng là quán quân cosplay, lực tấn công cũng mạnh. Có một lần hôn thêm mấy phút, cậu cũng đã không còn sức, cô lại mở đôi mắt nhỏ xinh đẹp nói: “Sức của em rất dài đấy…Chưa từng nín thở thua bất cứ ai.”
Cô gái ngốc, hôn môi cũng không phải trận đấu, thế mà còn phân cao thấp với cậu. Đuôi lông mày khoé mắt An Nham đều có ý cười, hai tay gõ lách cách trên bàn phím, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm của mình. Nhưng mà dù cậu là hacker siêu đỉnh, tìm được đáp án Phương Thanh muốn cũng là mất cả ngày.
Lúc hoàng hôn buông xuống.
“Tìm được rồi!” An Nham duỗi lưng, “Anh đoán trúng rồi, thật sự có một nơi như vậy.”
Phương Thanh lập tức nhích qua, thấy trên màn hình là tấm ảnh chụp của một toà thành nhỏ. Một nơi nào đó phía trên lưng chừng núi, là kiến trúc cũ kĩ từ nhiều đời trước. Trên tường còn dán báo đã ố vàng, nhiều nơi vô cùng rách nát.
“Trên mạng không có những tài liệu này, bên trong hệ thống công an cũng không có. Tôi hack vào hệ thống hồ sơ cũ mới tìm được những ảnh chụp cũ này. Nơi này gọi là Phác La. “An Nham nói, “Vốn là một thị trấn thượng du sông Kim Sa, những năm 50 thế kỉ trước bởi vì nhà địa chất học đưa ra có nguy hiểm lở đất, cho nên toàn bộ thị trấn đã dời đi, chỗ đó biến thành một toà thành bỏ hoang, thành phố chết. Hiện tại đã qua bảy mươi năm, nghe nói đã sớm không có người ở. Có khả năng là vì nguyên nhân chính trị, trong sách lịch sử địa lí cũng xoá bỏ Phác La. Cho nên đến đời chúng ta, thậm chí mấy người đời trước cũng không biết đến sự tồn tại của Phác La.”
“Anh không báo cáo cho đội trưởng Chu chỗ Tri Tử Châu này?” Giản Dao hỏi.
Triệu Khôn tựa vào ghế salon, cắn điếu thuốc, nói: “Không có. Thực ra đây mới là lần thứ hai tôi đến Tri Tử Châu, nếu không phải đầu năm nay có một đám hàng lớn, hơn nữa còn có ý định dọn nhà, Tống Khôn cũng sẽ không sống lâu dài ở đây. Nơi này gọi là Tri Tử Châu là do dân địa phương gọi, nhưng tôi không tra được địa danh này trên mạng hay bản đồ. Hai lần tới nơi này đều là trong đêm, đường thuỷ vô cùng phức tạp, không thể nhớ được. Hơn nữa Tống Khôn còn sắp xếp người thay phiên nhau lái thuyền, gã không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, sẽ không để cho một thuộc hạ biết quá nhiều bí mật.”
Bạc Cận Ngôn ngồi đối diện anh ta, suy nghĩ một lúc, hỏi: “Trong thị trấn này, ngoài thuộc hạ của Tống Khôn, còn có bao nhiêu người bình thường?”
“Trăm rưỡi, trăm sáu người.” Triệu Khôn đáp, “Cũng không biết sao thị trấn này biến thành như vậy, không có nước, không có điện, không có mạng. Dân địa phương tự cung tự cấp, ngăn cách với bên ngoài. Đường thuỷ duy nhất lại nằm trong tay Phật Thủ, thị trấn này cứ thế bị khống chế, hai bên bình yên vô sự, dường như đã lâu lắm rồi. Tống Khôn cũng là nhọc lòng mới tìm được nơi như vậy. A Hồng đi theo các anh từ đầu kia có thể đánh bậy đánh bạ đi đến đây cũng coi như là may mắn.”
Giản Dao mỉm cười: “Mạng của chúng tôi còn chưa đến đường cùng.” Nhìn về phía Bạc Cận Ngôn, phát hiện đôi mắt anh trầm tĩnh, Giản Dao hơi giật mình, mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ qua vấn đề gì, nhưng lại không nắm bắt được.
“Ngày cảnh sát tấn công, chúng ta phải bảo vệ tốt cho người dân.” Bạc Cận Ngôn nói.
Giản Dao và Triệu Khôn đều đồng ý.
Lúc này hoàng hôn đã buông xuống ngoài cửa sổ, Triệu Khôn nhìn xuyên qua khe hở tấm rèm, nói: “Tôi đi đến chỗ lão đại trước, tối hẳn hai người hãy qua.”
Đợi Triệu Khôn rời đi một lát, Bạc Cận Ngôn mới chống gậy, đeo kính râm, được Giản Dao dìu đi về phía toà nhà Tống Khôn ở. Là lúc ăn tối, cũng là thời gian bàn bạc công việc. Thăm dò thêm một ít tin tức mới có thể chiếm thêm thế chủ động. Bên đường lại thấy mấy người dân gánh nước đi qua. Nước thị trấn dùng đều là nước giếng, hai giếng tốt nhất đều là do Phật Thủ chiếm lấy, cũng phái người mỗi ngày gánh nước chia cho các anh em. Mỗi ngày hoàng hôn phủ xuống là lúc đưa nước.
“Khát sao?” Giản Dao hỏi.
Bạc Cận Ngôn lắc đầu. Vì thế Giản Dao nói: “Đợi về rồi em đun nước cho anh uống. Anh đừng học bọn họ uống nước lã. Hôm qua em thấy anh trực tiếp uống đấy.”
Bạc Cận Ngôn khẽ cười: “Tuân mệnh.”
Giản Dao cũng cười.
Không ngờ đi được nửa đường lại bị hai tên đàn em chặn lại: “Anh Xà, chị Xà, xảy ra chuyện rồi! Lão đại bảo hai người đến nhà Triệu Kiện ngay!”
Triệu Kiện là ai ư? Cũng là một mãnh tướng của Tống Khôn, mặc dù địa vị không cao bằng Ngũ La Hán, những năm gần đây bay lên rất nhanh, đi theo Tống Khôn nhiều năm, trong tay cũng nắm không ít việc làm ăn quan trọng của Phật Thủ. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vừa đi đến cửa nhà Triệu Kiện đã thấy vây quanh không ít người, vô cùng lộn xộn. Hơn nữa bọn họ còn ngửi thấy nồng nặc mùi máu tươi.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi vào, nhìn thấy Tống Khôn ngồi trong ghế sô pha phòng khách, vẻ mặt tái nhợt, đứng bên cạnh là Triệu Khôn và Tần Sinh.
“Lão đại, xảy ra chuyện gì?” Bạc Cận Ngôn hỏi.
Tống Khôn nói: “Tự xem đi.”
Bạc Cận Ngôn được Giản Dao dìu xuống, đi đến giữa cửa ra vào, đồng thời khẽ giật mình.
Máu đã chảy tới cửa rồi, cũng đã sớm khô. Một người ngồi bên giường, không có đầu. Cổ bị chém đứt, vô cùng dữ tợn. Đầu bị ném trong góc tường, có lẽ đã lăn qua mấy vòng trong vũng máu. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn từng gặp Triệu Kiện kia, nhận ra đúng là đầu của hắn.
Còn phía sau tường trên giường, trong ánh sáng âm u treo một chiếc mặt nạ, dưới mặt nạ là dòng chữ bằng máu: “Các người không giết được ta. J.”
Lạc khoản là “J”.
Trong căn phòng âm u, đầy máu, xa lạ đột nhiên xuất hiện vụ giết người, Giản Dao chỉ cảm thấy sự lạnh băng đảo quanh lòng mình. Cô hoàn toàn không nghĩ tới khi còn sống lại nhìn thấy chữ J này nữa. Bởi vì chữ viết kia không khác gì với chữ của sát thủ hồ điệp để lại khi giết Phùng Duyệt.
Trong đầu cô lập tức hiện lên rất nhiều suy nghĩ: Lạc Lang chưa chết? Không, cho dù Lạc Lang thực sự chưa chết thì hắn cũng tuyệt đối không có khả năng là một thành viên của sát thủ hồ điệp. Lạc Lang từng đánh lại đám sát thủ mặt nạ, ra sức liều mạng cứu cô. Anh ta đã từng cảnh báo bọn cô không thể đến khu hoạt hình. Cuộc đời anh ta đều trải qua trong áy náy và xiềng xích, đạo đức của anh ta thậm chí còn nặng nề hơn người bình thường. Anh ta hoàn toàn không phù hợp với bức hoạ sát thủ mặt nạ, càng không có khả năng ở chung với sát thủ mặt nạ.
Vậy tại sao chữ “J” lại xuất hiện?
Trong lòng Giản Dao đột nhiên ớn lanh: chẳng lẽ bọn họ nhầm rồi, ngay từ đầu người giết Phùng Duyệt cũng không phải là Lạc Lang? Sát thủ hồ điệp…không phải là Lạc Lang?