Hệ Thống Quỷ Đạo Chi Chủ

Chương 12: Quỷ nhãn



Mặc dù không biết môn võ kỹ này hệ thống đưa cho sẽ là cấp bậc gì. Nhưng theo ý nghĩ của hắn, có lẽ cũng sẽ không tệ lắm. Ít nhất là có đỡ hơn không.

Cho nên, nhiệm vụ Sử thi này, hắn làm định rồi.

Đem thông báo nhiệm vụ đóng lại, Lăng Phàm tiếp tục mở ra bảng thuộc tính.

– -Thông tin:

*Tên: Lăng Phàm.

*‎Tu vi: Toái thể tầng 1. ( 0/200) +

*Thân phận: Quỷ tu.

*‎Nhân vật thiết lập: Biến thái, hội chứng rối loạn nhân cách, thị huyết.

*Công pháp: Khống Hồn Quyết tầng 1. ( Oán khí +1/s)

*‎Điểm oán khí: 14580.

*‎Ác niệm giá trị: 306.

*‎Rút thưởng: Phàm cấp ( 100 Ác niệm giá trị.).

Làm xong nhiệm vụ, Lăng Phàm được thưởng thêm 200 Ác niệm giá trị. Mà giết chết Hạ Đồng, lại nhận được 106 Ác niệm giá trị, việc này khiến hắn có chút khó hiểu:”Hệ thống, ta giết loại trà xanh biểu như Hạ Đồng cư nhiên cũng sẽ có Ác niệm giá trị?”

[ Đây là nhân chi thường tình mà thôi. Bất kể ký chủ giết chết một sinh linh nào trên thế gian này, đều sẽ nhận được Ác niệm giá trị. Cho dù là một con kiến, hay một đại ma đầu.]

[ Lý do là, khi bị ký chủ giết chết, bản thân những sinh linh này sẽ cho rằng ký chủ chính là ác nhân. Những người thân cận với sinh linh này, cũng đều sẽ cho rằng là vậy.]

[ Cho nên nói, thế gian này không có chân chính người tốt, cũng không có chân chính thánh nhân. Hành động mà đại đa số người cảm thấy là đúng, là chính nghĩa, nhưng một số người cũng sẽ không cho rằng là vậy. Đối với bọn họ, hành động chính nghĩa này, cũng cùng ác ma đòi mạng không có gì khác nhau.]

Được hệ thống giải thích, Lăng Phàm đã hiểu được. Vì vậy, hắn lập tức đem vấn đề này ném sang một bên. Bắt đầu chú ý vào chỗ rút thưởng.
Theo như hệ thống quy định, thì một lần rút thưởng Thanh đồng cấp liền phải tiêu hao 100 Ác niệm giá trị. Vì vậy, Lăng Phàm nói.

“Rút thưởng 3 lần Thanh đồng cấp.”

[ Đinh, rút thưởng thành công.]

[ Rút ra Vương giả cấp vật phẩm: Quỷ nhãn.]

Nhìn thấy Vương giả cấp mấy chữ này, Lăng Phàm không khỏi sửng sốt. Thứ này là gì a?

Ba lần rút thưởng, 300 Ác niệm giá trị chỉ rút ra duy nhất một cái vật phẩm này.

Tiếc rằng không xem được thông tin của nó, cho nên Lăng Phàm chỉ có thể nhấn vào mục “tiếp nhận”.

Đợi một lát, Lăng Phàm cũng không có cảm giác gì cả. Bởi vì “thần kinh đau đớn” của hắn đã sớm bị tê liệt.

Cho nên, Lăng Phàm liền chạy đến trước gương, kỹ càng quan sát đôi mắt của mình.

Đôi mắt hắn lúc này đã trở nên vô cùng quỷ dị. Đồng tử đen như mực không có một tia ánh sáng, lại giống như vực sâu không đáy, âm u tăm tối.

Hơi nheo mắt lại, Lăng Phàm không khỏi suy tư, rốt cuộc là dùng để làm gì?

Cuối cùng, thử nghiệm vài lần, Lăng Phàm cũng chỉ có thể bỏ cuộc. Xem ra, tác dụng của đôi Quỷ nhãn này còn phải đợi hắn tự hành tìm tòi rồi.

Vì vậy, Lăng Phàm liền để chuyện này sang một bên.

Mặc dù Điểm oán khí của hắn đã đủ để tăng tu vi, nhưng hắn cũng không gấp. Bởi vì trước hết, hắn phải chứa đầy nội tình của bản thân đã.

Nếu nội tình chưa đầy mà đã vội thăng cấp, sẽ dễ dàng dẫn tới căn cơ bất ổn. Cũng không làm được vô địch cùng giai, hoặc là vượt cấp giết địch. Giống như một con hổ giấy, chỉ nhìn được mà không dùng được.

Kiếp trước, hắn cũng là nhờ đánh bậy đánh bạ lấp đầy nội tình, cho nên về sau mới có thể một người một đao đánh ngang Tiên Ma vô địch thủ như vậy.

Kế tiếp, Lăng Phàm quyết định sẽ ra ngoài tìm hiểu một chút tin tức ở hiện tại. Dù sao cũng đã trải qua hơn 200 năm…

Về phần Lâm Hạo Phàm, bởi vì từ trước đến nay không đọc được mấy quyển sách, cũng không có rời Lâm phủ được bao nhiêu lần. Cho nên, hắn đối với mấy chuyện thiên hạ đại thế như thế này, cũng không hiểu biết nhiều cho lắm.

Vì vậy, Lăng Phàm chỉ có thể tự lực cánh sinh, tự mình đi nghe ngóng.

Lăng Phàm mở cửa phòng ra, liếc mắt nhìn bên ngoài.

Quả nhiên, Hạ Tây đã sớm không thấy bóng dáng. Mà ở chỗ gốc cây quế, cũng có vết tích đào lấp rất mới. Xem ra, thi thể đã được chôn xong rồi.

Mà một cái liếc mắt này, cũng khiến cho Lăng Phàm biết được một chút tác dụng của Quỷ nhãn…
Hắn giống như, có thể nhìn thấy được nơi Âm khí hội tụ.

Giống như xung quanh tiểu viện này, bởi vì đêm qua hắn tu luyện, nên Âm khí ở nơi đây cũng đã bị hấp thụ không còn mấy.

Nhưng ở chỗ gốc cây quế, lại có một luồng Âm khí nồng nặc đang lượn lờ.

Nếu có người hỏi Lăng Phàm, trên đời này có quỷ hay không. Thì hắn sẽ nói cho bọn họ, làm người không nên quá mức mê tín, phải tin tưởng vào khoa học hiện đại a! Trên đời này làm gì có quỷ kia chứ!

Người sau khi chết đi, linh hồn sẽ tiêu tan, chỉ còn sót lại một tia tử khí và oán khí. Chúng kết hợp lại với nhau, tạo ra âm khí.

Đại lượng Âm khí, cùng với một số điều kiện tự nhiên, sẽ hình thành Oán linh.

Oán linh không có thực thể, cũng không có linh trí. Chúng hung tàn, khát máu, ưa thích hù doạ và cắn nuốt linh hồn người sống.

Mà Lăng Phàm tạo ra “quỷ”, trên cơ bản là có cùng gốc gác với Oán linh.

Vì vậy, chỉ có “quỷ” do hắn tạo ra, thì mới có thể được gọi là “quỷ” mà thôi.

**Cảm ơn luvuorelse đã ủng hộ TLT cho Nhóc nhé! Hôm nay sẽ bạo chương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.