“200 năm trước đây, Chiến thần Lăng Phàm duy ngã độc tôn. Thân cao bảy thuớc, đẹp như tiên như ma, tay cầm trường đao Thanh Phong Chiếu Nguyên Nhận, hắc bào tung bay trong gió, như Ma thần giáng thế…”
“Đinh Ma Tiêu năm ấy, mây đen đầy trời, quỷ khí thao thiên. 2000 Tu sĩ Nhân Ma hai tộc, 10 vị Chân Thần, đồng thời cùng vây công hắn. Hắn lúc đó chỉ lạnh lùng liếc nhìn, một chiêu A Tì Địa Ngục trong Địa Ngục Nhiếp Hồn Đao vừa chém ra, quỷ khí bay khắp trời, tu sĩ chết như gặt lúa, không người có thể đỡ được một đao.”
“Hai bên đánh nhau ba ngày ba đêm, giao chiến hơn ngàn vạn hiệp, đất trời thất sắc, thiên địa phảng phất muốn bị san bằng.”
“Cuối cùng, Chiến thần Lăng Phàm bại bởi mười vị Chân Thần. Sau lại biết rõ bản thân không còn đường trốn chạy, cho nên liền quay đầu nhảy vào vực thẳm Vô Giang.”
Bên trong trà lâu, một vị thuyết thư tiên sinh mặt mũi đoan chính đang không ngừng huơ tay múa chân, nói đến nước bọt văng tung tóe, giảng lại chuyện xưa trên đỉnh Ma Tiêu 200 năm về trước.
Ở một góc vắng vẻ trong tửu lâu, có một vị thiếu niên bộ dạng anh tuấn như thế gia công tử đang ngồi đó. Hắn rót một ly trà, mi mắt rũ xuống, che giấu đi vẻ chế giễu trong mắt.
Hắn cứ nghĩ, sau khi bản thân chết, thì cái tên “Lăng Phàm” này sẽ trở thành cấm danh, bị người người quên lãng. Nhưng không ngờ rằng, bọn họ cũng không có làm vậy, trái lại còn để tên của hắn lưu truyền khắp thiên hạ.
Hắn biết được ý đồ của bọn họ. Bọn họ muốn để cho hắn trở thành tồn tại bình thường trong lòng mỗi người. Để mọi người không còn đối với hắn sinh lòng kinh sợ quá mức.
Bởi vì bọn họ cũng biết được, thứ gì càng cấm, thì sẽ càng khiến người e ngại, truy lùng.
Nhưng là, tuy nói bọn họ không cấm, nhưng cũng không có nghĩa là không đổi trắng thay đen. Dù sao, lịch sử luôn là từ kẻ thắng đến viết. Hắn thua, nên kết quả này cũng có thể hiểu được.
Bọn họ chỉ nói rằng đám người bọn họ hợp lực đánh bại hắn. Nhưng cũng không có đề cập đến việc hắn đã trúng phải độc thủ của bọn họ.
“Triệu Âm Kỳ tự bạo, hơn 2000 đại năng giả đều táng thân nơi đây. Mười đại Chân Thần bị thương nặng, đỉnh Ma Tiêu triệt để mất đi sinh cơ, bị Âm khí ăn mòn, quanh năm Âm khí lượn lờ.”
“Cùng lúc với Lăng Phàm tự tử, hơn ngàn vạn tu sĩ trên khắp đại lục lấy ngũ đại Thần tông làm đầu, bắt đầu xuất chinh khảo phạt Quỷ giới.”
“Đứng đầu trong Tứ đại Quỷ vương – Quỷ hầu Liên Kính bị Quân Thiên Tiên đế, Nhất Chân đại sư, Đạm Niên Tiên tôn, Sở Ma chủ, Hắc Diệp Ma tôn liên thủ đánh bại, lại dùng Thiên Khải tháp đem nó trấn áp.”
Mới đầu, nghe tin Quỷ giới bị công phá, Lăng Phàm ngay cả một chút biểu lộ cũng không có.
Nhưng là, khi nghe thấy Liên Kính bị trấn áp trong Thiên Khải tháp. Con ngươi âm u như mực của Lăng Phàm đột nhiên lại khẽ siết chặt, rung động liên miên.
Trước kia, hắn tạo ra Quỷ giới, cũng chỉ là hứng thú nhất thời, sinh tâm hùng bá thiên hạ mà thôi.
Nhưng về sau, theo thực lực của hắn ngày càng tăng mạnh. Hắn mới phát hiện ra được, Quỷ giới đã sớm không phải là trợ giúp của hắn nữa. Sự phát triển của nó không còn theo kịp lực lượng mà hắn sở hữu. Nó đã trở thành gánh nặng trên vai, níu lấy bước chân của hắn.
Cho nên, đối với Lăng Phàm tới nói, cho dù Quỷ giới bị người tận diệt, hắn cũng sẽ không dao động mảy may.
Thế nhưng, Liên Kính không giống. Trong thế gian này, hắn có thể không tin tưởng thiên hạ, không tin tưởng bản thân, nhưng nhất định sẽ tin tưởng Liên Kính.
Liên Kính nguyên danh là gì, Lăng Phàm đã không còn nhớ nổi nữa.
Năm đó, hắn vừa mới tu luyện Khống Hồn Quyết không lâu, vừa vặn là tầng 3.
Hắn cần đại lượng linh hồn để thử sức luyện chế quỷ hồn. Cho nên liền tiện tay diệt đi một cái huyện nhỏ. Mà cả nhà của Liên Kính, cũng là bị hắn giết chết.
Lúc đó, Liên Kính chỉ mới có vài tháng tuổi. Bởi vì bộ dạng đáng yêu, khả nhân, nên bị Lăng Phàm giữ lại bên người.
Có thể nói, Liên Kính là do Lăng Phàm một tay nuôi lớn, xem như nhi tử của bản thân mình.
Hắn dạy cho Liên Kính Quỷ Bí Liên Tâm Quyết, mà đứa nhỏ này cũng không làm cho hắn thất vọng, quả thật chính là tuyệt thế thiên tài.
Liên Kính không chỉ có tư chất tốt, mà đặc biệt hơn còn rất là cần cù chăm chỉ. Dưới ánh mắt của hắn, từng chút một lớn lên thành một cái thiếu niên phong thần tuấn lãng.
Thiếu niên 16 tuổi năm ấy, hắn nói với y hết thảy mọi việc. Nói cho y biết, cả nhà của y đều là bị hắn giết chết.
Lúc đó, Liên Kính trầm mặc không nói một lời. Không có nổi giận, cũng không có chất vấn hắn.
Tu tiên giả, trời sinh tính tình đạm bạc, nhất là Quỷ tu như bọn họ. Tu luyện Âm khí càng lâu, đầu óc sẽ càng ngày càng trở nên bất bình thường, so với tu luyện Ma công lại phải đáng sợ hơn rất trăm ngàn lần.
Từ đó về sau, Liên Kính không hề đề cập đến việc hôm đó nữa, phảng phất như đã quên mất.
Nhưng Lăng Phàm biết, đứa nhỏ này không có quên đi, chỉ là lựa chọn lảng tránh mà thôi.
Cuối cùng, dưới sự cưỡng ép muốn Liên Kính đối mặt hiện thực của Lăng Phàm. Y dùng một kiếm cắt đứt cổ, tự tán đi hồn phách của mình.
Hắn dùng mọi cách giữ lại linh hồn của Liên Kính, nhưng chỉ giữ được 2 hồn 7 phách không trọn vẹn.
Hắn phiêu bạc hơn 500 năm, đem Khống Hồn Quyết tu luyện đến tầng 8, có thể giúp người khởi tử hồi sinh. Nhưng chỉ duy nhất không cứu được Liên Kính.
Cuối cùng, hắn ở trong một tòa thần mộ lấy được Thời gian bản nguyên, có thể giúp người trở nên bất tử bất diệt.
Hắn kéo ra một phần hồn phách của mình dung hợp với Thời gian bản nguyên. Dùng nó đem Liên Kính hồi sinh trở lại.
Từ phương diện nào đó đến nói, hai người bọn họ chính là có cùng linh hồn, tâm linh tương thông.
Còn nhớ, rất nhiều người khi nghe thấy cố sự này của hắn, đều sẽ không nhịn được giễu cợt, khinh bỉ. Căn bản không tin được một cái ma quỷ như hắn cư nhiên sẽ làm ra những hành động ngu xuẩn như vậy.
Nhưng bọn họ không hiểu, Lăng Phàm hắn bởi vì tu luyện Khống Hồn quyết quá lâu, linh hồn đã sớm bị Âm khí ăn mòn. Nên vạn kiếp đều đã chú định sẽ không bao giờ có con được.
Mà Liên Kính, chính là hài tử của hắn. Là bảo bối do hắn tự thân nuôi dạy.
Đó cũng là lý do vì sao hắn thà rằng để Liên Kính hận hắn, cũng không muốn lừa y cả đời.
Từ trong quá khứ tỉnh lại, Lăng Phàm liền thả lỏng tâm tình, con ngươi trong chốc lát lại biến về tĩnh lặng như cũ.
Hắn biết rõ, dù bản thân có chết 100 lần đi nữa, thì Liên Kính vẫn sẽ có thể yên ổn mà sống.
Bởi vì trong linh hồn của Liên Kính có dung hợp Thời gian bản nguyên, có thể đạt thành bất tử bất diệt. Đám tạp nham kia căn bản không thể giết chết y được. Cũng vì thế nên mới đem y phong ấn lại.
Cho nên trước mắt, Liên Kính cũng xem như là rất an toàn. Điều mà hắn cần làm, chỉ là khôi phục lại thực lực, đem Liên Kính từ trong Thiên Khải tháp cứu ra.
**Nếu các ngươi hỏi Đại Đại có ưu điểm gì. Thì ta sẽ nói cho các ngươi biết, chính là phụ tính đặc biệt nặng a.