Đi theo Vân Nguyệt không được bao lâu, Khải Minh cùng Thiên Hoa liền đã đến một vùng hoang vắng ở phía bắc thành đảo.
Nhìn ở phía xa, hắn thấy được một ngôi nhà trúc nhỏ, phía bên cạnh nhà trúc là một rừng cây và một hồ nước vô cùng yên tĩnh.
“Sư phụ, con đã về rồi!” Vân Nguyệt sau khi đến gần nhà trúc, thì liền mừng rỡ chạy vào trong.
“Nguyệt nhi, con đã trở về rồi à, khụ,…. khụ,…!” Thanh âm yếu ớt vang lên từ trong nhà trúc.
Khải Minh cũng không chần chừ, liền bước theo vào nhà trúc.
Vừa bước vào bên trong nhà trúc, đập vào mắt hắn là một nơi được xem là,…. à, một nơi được xem là vô cùng bề bộn, nào là linh dược, linh thảo, dược dịch, đan lô, đan phương,…. ở khắp nơi, nhưng tất cả cũng chỉ là những phế phẩm, trông y như là một cái bãi rác vậy.
“À, xin lỗi, chỗ của ta hơi bề bộn.” Vân Nguyệt tỏ vẻ xấu hổ nói.
“Không sao, sư phụ nàng đâu!” Khải Minh cười đáp lại, nhẹ nhàng hỏi.
Vân Nguyệt không nói gì, đi vào một gian phòng nhỏ được che lại bởi một màn vải màu xanh ngọc, Khải Minh liền hiểu, hắn cũng bước theo.
Sau bức màn vải ấy, là một nữ nhân trung niên, dáng người tuy gầy gò, nhưng nhìn qua cũng vô cùng xinh đẹp, làn da có hơi nhợt nhạt, khuôn mặt thì trắng bệt, nhưng đều đó không làm mất đi sự mị hoặc của nàng.
Khải Minh không nhiều lời, thời gian của hắn sau này sẽ rất là bận rộn, cho nên hắn phải nhanh chóng tranh thủ thời gian, hắn liền xuất ra Phục Linh Hồn, đưa cho Linh Hoa Tiên Tử.
“Đây là Phục Linh Hồn, một loại đan dược chuyên chữa trị hồn phách, linh hồn, hãy mau dùng nó đi!” Khải Minh nhìn Linh Hoa Tiên Tử, nói.
Linh Hoa Tiên Tử lúc đầu còn không tin Khải Minh cho lắm, nhưng sau khi nhìn thấy viên đan dược trên tay Khải Minh, thì giọng bắt đầu run run, nàng nói.
“Đan,…. đan dược cửu phẩm, ngang ngửa với đan dược hoàng cấp!”
“Đại, đại giới này quá lớn,… thiếu hiệp, ngài muốn trao đổi cái gì sao?” Linh Hoa Tiên Tử nghi hoặc hỏi, trên đời này không ai cho không ai cái gì đâu, cho nên nàng nghĩ là Khải Minh đây là có một mục đích khác.
Thật sự đúng là chả ai cho không ai cái gì đâu, Khải Minh đây chả phải là làm nhiệm vụ rồi nhận phần thưởng đó sao?
“À,……. ta muốn biết vị trí, chỗ ở, nơi chốn hiện tại của tên đảo chủ,…. chỉ vậy thôi!” Khải Minh nghĩ ngợi một chút liền nói ra.
Hắn có linh cảm là bà cô trước mắt này biết chỗ của tên đảo chủ, nên mới hỏi chỗ ở của hắn.
“Không cần phải lo đâu, ta là đi tìm hắn để giải độc cho hắn, ta biết hắn bị trúng độc,….. Diệt Tà Đan!” Khải Minh thấy ánh mắt do dự của nàng, thì liền giải thích, hắn còn nói ra cả tên độc đan.
Sau khi nghe lời nói của Khải Minh, Linh Hoa Tiên Tử đầu tiên là sững sờ, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng liền cảnh giác.
Chuyện bị trúng độc, đã trải qua hàng ngàn năm, chỉ những kẻ lưu lạc như các nàng mới biết được, thế nhưng tại sao tên thiếu niên trước mắt này lại biết rõ điều này, chuyện này không tầm thường.
Vân Nguyệt đứng ở một bên thì ngây ngốc, nàng vẫn không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, tại sao bọn họ nói gì mình đều không hiểu, cái gì mà đảo chủ, rồi Diệt Tà Đan gì nữa.
Khải Minh nhìn thấy Linh Hoa Tiên Tử như thế thì liền lắc đầu, thật là, đi làm người tốt cũng dễ dàng bị nghi ngờ nữa.
Hắn liền đi ra ngoài, gọi Thiên Hoa đang đứng ở bên ngoài vào đây.
Hắn nghĩ rằng, chả phải mấy bà cô này cùng một vị sư phụ hay sao, đừng nói là không biết nhau à nha.
Sau khi Khải Minh đưa Thiên Hoa vào, khi cả hai nàng gặp nhau, đầu tiên là sững sờ, sau đó là vui mừng, một cảm xúc thân thiết khó tả phát ra từ hai người.
Tỷ muội lâu ngày gặp lại, đương nhiên là có rất nhiều chuyện cần nói với nhau, vì thế Linh Hoa không ngần ngại gì, nói ra chỗ ở của tên đảo chủ cho Khải Minh, rồi sau đó liền đuổi Khải Minh ra ngoài, các nàng tiếp tục hàn huyên trò chuyện.
Vân Nguyệt thấy sư phụ mình vui mừng như vậy, cũng vui mừng lây theo.
Khải Minh bực bội vì bỗng dưng bị đuổi đi, nhưng hắn cũng đành phải rời khỏi, đi đến nơi của tên đảo chủ đang ở.
Do tò mò, nên hắn cũng biết là tại sao Vân Nguyệt được xưng là thánh nữ, bởi vì nàng có linh căn thánh cấp, Hồng Hoàng Thánh Linh hộ thể, cũng bởi vì vậy, nàng mới được Linh Hoa Tiên Tử nhìn trúng.
Đảo Chủ Đảo Luân Hồi, Lăng Thiên Thánh Đế, ở tại một động phủ trên một hòn đảo nhỏ ngoài khơi xa, cách đảo Luân Hồi cũng không xa lắm.
Khải Minh lên chiếc Siêu xe biến thái của mình, bay một vèo đến chỗ của tên đảo chủ.
Đến đúng nơi mà Linh Hoa Tiên Tử đã chỉ cho hắn, hắn chỉ thấy phía dưới là một hòn đảo nhỏ, tầm khoảng một kilomet vuông, ở giữa có một đống đất nhỏ, trong đống đất đó lại có một động phủ, trong động phủ đó lại có một người.
“Nhìn qua nhìn lại, sao ta thấy vẫn giống cái “Mồ” hơn là cái động phủ thế?” Khải Minh nhìn đống đất ở dưới, nói.
Khải Minh đang định đáp xuống, thì âm thanh hệ thống vang lên.
Chi tiết nhiệm vụ: Ký chủ không biết là dùng cách nào, chỉ cần khiến đảo chủ đảo Luân Hồi tức giận, là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ hoàn thành: Nhận được một nghìn viên đan dược Đồ cảnh, năm trăm viên đan dược Võ cảnh, hai trăm viên đan dược Sĩ cảnh, một trăm viên đan dược Sư cảnh.
Nhiệm vụ thất bại: Không rõ trừng phạt như thế nào?>
“Lại là cái nhiệm vụ chơi đùa với tính mạng này, hay thật a, ta cứ tưởng đã thoát rồi.” Khải Minh khóc không ra nước mắt.
“Thôi đành vậy,…. ” Nói rồi Khải Minh cất đi chiếc Siêu Xe, hắn gọi chiếc máy bay chiến đấu ra, sau đó điều khiển, và……. oanh tạc hòn đảo nhỏ này.
Vô số tên lửa không đối đất, súng máy,… hắn nã lên cái hòn đảo nhỏ vô tội này, hòn đảo này do chịu những lực công kích mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát sau liền một nữa hòn đảo đã bị chìm trong biển nước.
“Tên điên nào gây rối ở đây hả?” Bất thình lình, một giọng nói phẫn nộ, từ bên trong đống đất kia truyền ra.
Khải Minh sau khi nghe tiếng quát kia, thì liền giật mình, hắn biết hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ, là do hệ thống vừa thông báo, cho nên hắn lập tức ngưng công kích lại, hắn biết, nếu hắn còn tiếp tục, hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Đừng đùa với mấy lão quái a!
Về phần tiếng quát kia, thì chính là từ trong miệng của đảo chủ đảo Luân Hồi, Lăng Thiên Thánh Đế phát ra, phải biết, hắn sắp một lần nữa Luân Hồi, cho nên đang tĩnh tâm, đều dưỡng cơ thể, và tập trung sức mạnh vào Tuyệt Tình Thiên Linh Ngọc, nhưng bất chợt, không rõ từ đâu, vô số tiếng động được phát ra, sau đó là mặt đất chấn động, hắn liền tức giận.
Hắn tức giận cũng là chuyện bình thường, dù gì hắn đã ở đây hơn hai trăm năm rồi, chưa từng có ai dám làm phiền hắn, cũng có biết được đâu mà làm phiền, nhưng tự dưng hôm nay lại có kẻ không muốn sống, chí ít khởi công làm cầu đường, thì phải hỏi chủ nhà người ta một tiếng chứ.
Hắn tức giận lao ra, khi đến nơi, hắn chỉ thấy một tiểu tử có cảnh giới chỉ Tu Chân giả thôi mà đã cố ý gây chuyện với hắn, đây là chán sống rồi.
Khải Minh nhìn Lăng Thiên Thánh Đế, khuôn mặt cười cười, từ tốn nói.
“Chào đảo chủ, ông giao ra Tuyệt Tình Thiên Linh Ngọc, ta đưa cho ngươi thuốc giải Diệt Tà Đan!”
(Trảm diệt Thần – Ma, quét sạch Vũ Trụ)