Biên soạn: Đức Uy –
– —
“Lăng Miểu, em nói xem xử trí bọn họ như thế nào?” Nhiếp Vô Danh nhìn Lăng Miểu, cười nói.
“Tùy anh.” Lăng Miểu mặt không cảm xúc đáp.
“Giết nhé?” Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút hỏi.
“Ừm.” Lăng Miểu gật đầu.
“Chờ chút… Anh mới vừa nói anh gọi là Vô Danh?” Thần Hư Đạo Nhân vội vàng hỏi.
“Ông nội Vô Danh đây, đi không thay tên ngồi không đổi họ!” Nhiếp Vô Danh cười nói.
“Anh… không phải là họ Nhiếp đấy chứ?” Thần Hư Đạo Nhân tiếp tục hỏi.
Thần Hư Đạo Nhân vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu đều kinh ngạc. Thần Hư Đạo Nhân này làm thế nào biết được?
“Làm sao cậu biết họ của tôi?” Thần sắc Nhiếp Vô Danh hơi có chút hiếu kỳ.
“Con bà nó! Anh con mịa nó thật đúng là họ Nhiếp sao, không phải là trùng hợp chứ!” Thần Hư Đạo Nhân còn kinh ngạc hơn cả Nhiếp Vô Danh.
Còn không đợi Nhiếp Vô Danh tiếp tục nói gì, Thần Hư Đạo Nhân lại tiếp lời: “Anh đừng nói với tôi, anh là Nhiếp Vô Danh của Nhiếp gia… Vân Thành…. Độc Lập 12 Châu!”
“Con bà nó, như vậy mà cậu cũng biết? Cậu điều tra tôi?” Nhiếp Vô Danh sửng sốt thấy rõ.
“Thần côn chết bầm, cậu biết hắn?” Bị Nhiếp Vô Danh ép trên mặt đất, Nhất Chi Hoa vội vàng hỏi.
“Đội trưởng, thật là anh sao, tôi còn tưởng rằng anh chết rồi chứ!” Thần Hư Đạo Nhân ôm bắp đùi Nhiếp Vô Danh.
“Bớt ở chỗ này làm quen với tôi đi! Đội trưởng gì chứ, tôi cũng chưa từng gặp cậu.” Nhiếp Vô Danh nói.
“Tôi là… Đầu Trọc! Năm đó ở Độc Lập Châu, tôi còn là đội viên của Thương đội Vô Danh đấy! Thương đội chúng ta chỉ có hai người chúng ta, anh là đội trưởng, tôi là đội viên, anh quên rồi sao?” Thần Hư Đạo Nhân mặt đầy kích động.
“Hể?” Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức nhìn lấy Thần Hư Đạo Nhân: “Cậu là đầu trọc?”
“Đúng vậy, tôi là đầu trọc! Khi còn bé anh còn lừa gạt tiền tôi nhớ không? Anh nói coi như là nộp học phí, để cho tôi đi theo anh, gia nhập Thương đội Vô Danh, sau này cùng nhau kiếm nhiều tiền, dẫn tôi nhậu nhẹt!” Thần Hư Đạo Nhân gật đầu liên tục.
“Tôi nhổ vào, thật đúng là cái tên khốn kiếp nhà cậu!” Nhiếp Vô Danh một tay nhấc bổng Thần Hư Đạo Nhân lên: “Sau đó cậu liền chạy tới Nhiếp gia, mách với mẹ tôi, tôi lừa tiền cậu! Mẹ và cha tôi liên thủ, song kiếm hợp bích tẩn tôi một trận…”
“Hả? Có loại chuyện này sao? Làm sao tôi lại không biết? Không có, tuyệt đối không có.” Thần Hư Đạo Nhân liền vội vàng lắc đầu: “A… tôi đoán là một số người khác bị anh lừa đi mách lẻo, tôi tuyệt đối không có.”
“Đánh rắm, mẹ tôi nói là một thằng nhóc đầu trọc, mắt mũi láo liên, vừa tố cáo với bà ấy, vừa liếm nước mũi, không phải là cậu thì là ai? Cậu khi còn bé con mịa nó ưa thích liếm nước mũi nhất!” Nhiếp Vô Danh nói.
Thần Hư Đạo Nhân: “…”
Nhất Chi Hoa: “Thần côn chết bầm, cậu lại có khẩu vị mặn như vậy?!”
“Đội trưởng… Hảo hán không đề cập lại chuyện năm xưa! Sau đó không gặp lại anh nữa, tôi còn tưởng rằng anh bị mẹ đánh chết rồi cơ đấy!” Thần Hư Đạo Nhân thở dài nói: “Vốn là dự định theo anh học làm ăn, kết quả anh không còn, tôi chỉ có thể học võ… Hiện tại làm công cho người ta. Gần đây rất thiếu tiền, nên làm lính đánh thuê cho Triệu Diệp Triêu. Xin anh ngàn vạn lần chớ đi tìm Triệu Diệp Triêu, hắn đã sớm bày thiên la địa võng, chờ các người chui vào!”
“Thần côn chết bằm, làm sao lại phản bội nhanh như vậy!” Nhất Chi Hoa cả kinh nói.
“Nói nhảm, chúng tôi chơi với nhau từ lúc còn nghịch bùn.” Nhiếp Vô Danh liếc mắt nhìn Nhất Chi Hoa.
Nhất Chi Hoa: “…”
Nhiếp Vô Danh nhìn Thần Hư Đạo Nhân: “Làm lính đánh thuê làm gì, sau này đi theo tôi, hiệu buôn Vô Danh của tôi sau này tất nhiên sẽ hiển lộ tài năng, thay thế Thẩm gia…”
“Đội trưởng, tôi tin anh! Với sự vô sỉ của anh, tuyệt đối không có vấn đề, chúng ta phải hoàn thành lời hẹn lúc trước! Ăn ngon mặc đẹp, để cho Thẩm gia bưng trà dâng nước cho chúng ta. Tổ yến vi cá, ăn một chén đổ một chén!” Thần Hư Đạo Nhân gật đầu liên tục.
“Đầu trọc, cậu nói đúng, vẫn là cậu hiểu tôi!” Nhiếp Vô Danh nói.
“Đội trưởng, vốn khởi nghiệp của anh có bao nhiêu?” Thần Hư Đạo Nhân hiếu kỳ hỏi.
“Trước mắt chưa có.” Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút đáp.
Thần Hư Đạo Nhân: “…”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!