Biên soạn: Đức Uy –
– —
Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh bên cạnh, nhưng trong lòng thì âm thầm chửi thề.
Với sự lý giải của mình đối với Nhiếp Vô Danh, nói hắn không có tiền, chuyện này là không thể nào…
Không nói đến Nhiếp Vô Danh từ nhỏ đã tinh thông lừa gạt, chỉ riêng bản tính thích kiếm lời, một phân tiền có thể kiếm ra được mười khối tiền, coi như là tiết kiệm cũng có thể dư ra được cả mớ! Làm sao sẽ có thể không có tiền?
“Đội trưởng, anh không có tiền, nhất định có thứ khác đi?” Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, thử hỏi dò.
Nghe Thần Hư Đạo Nhân nói vậy, khóe miệng Nhiếp Vô Danh khẽ nhếch lên, mặt đầy tự tin: “Cậu nói vậy coi như cũng đúng!”
“Đội trưởng, rốt cuộc anh có cái gì?” Thần Hư Đạo Nhân lập tức tỉnh táo hẳn lên.
Sau một hồi yên lặng, lúc này Nhiếp Vô Danh mới nói: “Tôi có khát vọng.”
“Đội trưởng, anh nhìn xem lúc này trời đã không còn sớm nữa, chúng tôi còn có chút việc còn chưa xử lý xong… Như vậy đi, lần sau lại nói chuyện, lần sau tôi mời anh ăn cơm.” Thần Hư Đạo Nhân cười nói.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh liếc Thần Hư Đạo Nhân mấy lần: “Tôi hiểu rồi, cậu đang gợi ý tôi… mời cậu ăn cơm.”
Thần Hư Đạo Nhân: “…” Hắn đưa ra gợi ý lúc nào chứ?
“Gần đây có một thành phố.” Một bên, Lăng Miểu nhẹ giọng nói: “Đúng lúc tôi cũng có một số vấn đề muốn thỉnh giáo hai vị.”
“Mỹ nhân cũng đã mở lời, đi thôi!” Nhiếp Vô Danh một tay nhấc Nhất Chi Hoa lên.
“Ồ, cô ấy không phải là cô họ của anh sao?” Nhất Chi Hoa mặt đầy hiếu kỳ.
“Là cô họ tôi thì sao?” Nhiếp Vô Danh hỏi ngược.
“Là cô họ anh, anh không gọi cô ấy là cô họ, mà lại gọi là mỹ nhân?” Nhất Chi Hoa nói.
“Này, cô họ tôi không đẹp sao?” Nhiếp Vô Danh hỏi ngược lại.
“Đẹp thì có đẹp…”
“Vậy thì nói gì nữa!”
Nhất Chi Hoa: “…” Nói thì nói vậy, nhưng sao vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
…
Tới gần chạng vạng tối, mấy người cuối cùng cũng tới được thành phố ở gần đó.
“Nói đi, ăn cái gì, hôm nay tôi mời khách.” Nhiếp Vô Danh nói đầy hào khí.
“Đội trưởng, không bằng chúng ta đi ăn…”
Còn không đợi Thần Hư Đạo Nhân nói xong, Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên chỉ vào một quán ăn nhỏ ven đường: “Tôi mời các cậu ăn cơm chiên trứng được chứ? Mỗi người một quả trứng chiên, lại nói chủ tiệm cho một phần cơm thêm.”
Thần Hư Đạo Nhân: “…”
Nhất Chi Hoa đưa mắt liếc nhìn Nhiếp Vô Danh: “Anh cũng quá keo rồi đi! Coi như là chúng tôi đồng ý ăn cơm chiên trứng, mỹ nhân bên cạnh anh cũng chưa chắc muốn ăn đâu!”
“Cơm chiên trứng thì đã sao? Cô họ xinh đẹp của tôi chưa bao giờ kén ăn.” Nhiếp Vô Danh lạnh giọng cười một tiếng, chợt nhìn về phía Lăng Miểu: “Cô họ xinh đẹp, em muốn ăn cơm chiên trứng với dưa muối không?”
Nghe hỏi, Lăng Miểu lắc đầu một cái: “Bốn ngày liên tiếp anh cho em ăn cơm chiên trứng với dưa muối rồi, đổi khẩu vị một chút đi.”
Ăn cơm chiên trứng và dưa muối bốn ngày?
Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân trố mắt nhìn nhau, mặt đầy mộng bức.
“Hic, đội trưởng, không bằng chúng ta đi ăn món Âu đi, chi bằng để Nhất Chi Hoa mời.” Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Nhiếp Vô Danh đề xuất.
“Hả, cái gì?” Nhất Chi Hoa trợn to cặp mắt: “Dựa vào cái gì bắt tôi mời, các người chơi bùn lớn lên, thật vất vả nhiều năm như vậy mới gặp lại nhau! Để cho một người ngoài như tôi mời khách, các người có cần thể diện không? Có biết xấu hổ, ngại ngần hay không?”
“Cậu xem lại lời mình nói mà xem, đều là người trong giang hồ, không quan tâm những thứ lễ nghi phiền phức kia, chủ yếu là cao hứng, ai mời đều được! Tôi không thèm để ý.” Nhiếp Vô Danh cười nói.
“Tôi để ý!” Nhất Chi Hoa nói thẳng.
“Được rồi, để em mời khách.” Sau một hồi, Lăng Miểu lên tiếng nói.
“Đừng đùa, anh không mời nổi sao, không cần em mời đâu!” Nhiếp Vô Danh cau mày nói, sau đó liếc nhìn Thần Hư và Nhất Chi Hoa một cái, cười lạnh nói: “Hai người kia thật sự quá keo kiệt mà.”
Nhất Chi Hoa: “…”
Thần Hư Đạo Nhân: “…”
Rõ ràng là chính Nhiếp Vô Danh chủ động nói mời cơm, bây giờ lại nói hai người bọn họ keo?
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!