Nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần để có thời gian thích nghi với chênh lệch múi giờ. Đầu tuần, Hắc Ly lại phải lao vào mớ công việc đang chực chờ. Chuyện đầu tiên cần làm chính là mở họp báo với truyền thông. Bởi vì lần này cô không đơn giản là về nước phát triển sự nghiệp mà đồng thời còn đảm nhận chức vụ giám đốc của Davis Models tại chi nhánh Hong Kong.
Nói thêm một chút về Davis Models, thì đây chính là tập đoàn người mẫu mà Hắc Ly đã kí hợp đồng vào ba năm trước. Davis Models chuyên về mảng quản lý, đào tạo người mẫu và cung cấp người mẫu cho các show diễn thời trang. Nắm trong tay hơn 600 người mẫu, với trụ sở tại Los Angeles cùng các chi nhánh khác nhau ở 36 quốc gia, nơi này được xem như là một trong những tập đoàn người mẫu lớn nhất thế giới.
Lúc này, Hắc Ly đang ngồi trong văn phòng giám đốc. Trên bàn làm việc của cô đặt thêm một chiếc laptop màu bạc. Không phải đang làm việc, chỉ là thực hiện một cuộc gọi trực tuyến với ngài chủ tịch của tập đoàn ~ Simon Davis.
Simon Davis là một người đàn ông gốc Âu chính hiệu, da trắng tóc vàng mắt xanh. Khuôn mặt điển trai mang vẻ lãng tử rất dễ cuốn hút các cô gái.
“Buổi sáng tốt lành, Irina.”
Simon Davis dường như cũng đang ở phòng làm việc của mình, qua màn hình laptop còn thấy tủ sách sau lưng. Anh ấy tựa người vào ghế, tươi cười chào hỏi Hắc Ly.
“Chào buổi tối, anh Simon.”
Hắc Ly dùng tiếng Anh để đáp lại lời Simon Davis. Cô thuận tay cầm lấy cốc cà phê sữa trên bàn, từ từ nhâm nhi một chút, khẽ mỉm cười: “Nếu em nhớ không lầm thì ở Los Angeles lúc này cũng phải hơn sáu giờ tối. Sao anh vẫn còn ở công ty vậy?”
Cách nói chuyện giữa Hắc Ly và Simon Davis có vẻ khá thân thiết, dường như không giống cách giao tiếp thông thường giữa người lãnh đạo và nhân viên. Thực ra cũng đúng thôi. Bởi người thầy đã tạo nên thành công cho Hắc Ly trong làng thời trang quốc tế ~ siêu mẫu đình đám Lucy Ross, chính là vợ yêu của Simon Davis.
Vì lẽ đó, Simon Davis và Hắc Ly nghiễm nhiên trở thành bạn bè. Thậm chí thỉnh thoảng rảnh rỗi, cô còn dẫn Kiều Kiều sang nhà chơi với cô bé Elisa, con gái của anh ấy và sư phụ.
“Ở công ty còn chút việc cần anh phải giải quyết luôn.”
Simon Davis không giấu gì Hắc Ly, nói ra lí do tại sao bản thân vẫn chưa về nhà. Xong, anh ấy liền chuyển sang chuyện khác: “Vậy…buổi họp báo hôm nay ở bên đó thế nào?”
“Diễn ra khá thuận lợi ạ.” Hắc Ly đặt tách cà phê xuống bàn, trả lời rất ngắn gọn.
“Thế thì tốt.”
Simon Davis có vẻ hài lòng. Ngay sau đó, ngữ điệu của anh ấy trở nên nghiêm túc hơn: “Tuy chi nhánh này được thành lập ở Hong Kong đã hai năm nay, nhưng sự phát triển của nó chưa đủ để khiến anh vừa ý. Irina, e là khoảng thời gian tới em sẽ hơi vất vả một chút đấy.”
“Không sao đâu.” Hắc Ly tựa lưng vào ghế. Cô dịu dàng mỉm cười: “Nếu em đã ngồi vào cái ghế giám đốc, đương nhiên sẽ phải có trách nhiệm đến cùng với mọi thứ.”
Mặc dù ban đầu Hắc Ly đồng ý tiếp nhận vị trí này, thực chất là xuất phát từ việc có thể ổn định tài chính mà không phải thường xuyên rời xa bé con Kiều Kiều. Nhưng với toàn bộ kinh nghiệm tích luỹ khi còn làm việc ở nước ngoài, cô chắc chắn bản thân sẽ đảm đương được công ty.
Lời khẳng định chắc nịch của Hắc Ly khiến cho Simon Davis không khỏi cảm thấy yên tâm đôi phần. Thực ra làm việc với nhau trong thời gian dài, anh ấy cũng biết năng lực của cô nằm ở mức nào. Hoàn toàn tin rằng cô có thể làm tốt, vậy nên Simon Davis mới nhân dịp Hắc Ly trở về Hong Kong để đưa thêm cho cô một công việc nữa.
“Mà này Irina, hôm qua Lili đã buồn lắm đấy. Vì con bé nghe tin Kiều Kiều sẽ không thể đến tham dự tiệc sinh nhật của con bé vào ngày mai.”
Elisa cùng Kiều Kiều chênh lệch hai tuổi. Nhưng hai cô bé có chung nhiều sở thích, nên thường xuyên chơi cùng với nhau. Kiều Kiều vô cùng thích chị gái tóc vàng. Mà Elisa cũng rất yêu quý cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh. Chẳng trách khi biết được Kiều Kiều không thể đến dự sinh nhật mình, Elisa lại buồn…
Cốc! Cốc! Cốc!
“Irina, em rảnh không? Anh vào được chứ?”
Tiếng gõ cửa đột ngột cùng giọng nói của người quản lý nối tiếp vang lên bên ngoài hoàn toàn cắt ngang dòng suy nghĩ đang dở của nàng siêu mẫu.
“Hiện tại em có chút chuyện. Có lẽ chúng ta phải tạm dừng ở đây thôi.” Hắc Ly vội quay qua nói Simon Davis. Cô muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi trực tuyến: “Nhưng tối mai em sẽ bảo Kiều Kiều gọi video cho Elisa. À còn nữa, hãy gửi lời chúc mừng sinh nhật của em tới Lili bé bỏng nhé.”
“Tất nhiên rồi.” Simon Davis gật đầu: “Thế nhé, gặp lại em sau.”
“Bye anh.”
Cuộc gọi kết thúc. Lúc này, người ở bên ngoài mới đẩy cửa bước vào.
“Tìm em có việc gì sao?” Hắc Ly chống tay dưới cắm. Cô nhìn Tư Bách Niên đang đi đến gần mình, cười cười hỏi.
Bây giờ Tư Bách Niên đã ở ngay trước bàn làm việc. Anh chống hai tay lên mặt bàn, cúi đầu sát lại gần Hắc Ly: “Cũng không có gì quá quan trọng cả. Chỉ là muốn thông báo với em rằng, đã tìm được trợ lý cho em rồi.”
Hai người lúc này hoàn toàn là mặt đối mặt, đồng thời nhìn thẳng vào mắt đối phương. Hơn nữa khoảng cách lại rất gần, có lẽ chỉ hơn mười phân. Im lặng mất mấy giây…
“Thế à?” Hắc Ly đột nhiên ngả người ra ghế, chủ động kéo xa khoảng cách với Tư Bách Niên: “Gọi tới cho em xem thử nào.”
Bởi vì cô quyết định về nước vĩnh viễn, cho nên hai nữ trợ lý từng làm việc khi còn ở bên đó không thể theo cùng. Họ không muốn xa gia đình. Vạn bất đắc dĩ, chỉ đành để Tư Bách Niên tìm một trợ lý mới.
Tư Bách Niên làm theo lời Hắc Ly. Anh liền đi ra ngoài gọi cô gái mình vừa mới lựa chọn. Không quá nửa phút sau, cô ấy đã đứng ngay trước bàn làm việc của nàng siêu mẫu.
Hắc Ly tạm rời tầm mắt khỏi màn hình laptop, ngẩng đầu nhìn lên cô gái trước mặt. Xem nào, vóc người nhỏ nhắn, tóc dài cột cao thành đuôi ngựa. Gương mặt xinh xắn ưa nhìn, style ăn mặc cũng khá trẻ trung năng động.
“Ngồi đi em gái.” Đánh giá sơ qua một lượt xong xuôi, Hắc Ly mới dịu dàng cất lời. Đồng thời ra hiệu cho cô gái ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc.
Cô đan hai tay vào nhau rồi để trên mặt bàn, chậm rãi đặt ra câu hỏi đầu tiên: “Em gái, tên em là gì?”
“Trình Tiếu Vi ạ.”
Trình Tiếu Vi dè dặt trả lời. Vẻ mặt căng thẳng. Giọng điệu cũng hơi mất tự nhiên. Dường như cô gái nhỏ đang sợ nếu bản thân ăn nói mất điểm sẽ chọc cho vị tổ tông ở đối diện cảm thấy mất hứng, liền không được nhận công việc này nữa.
Nhưng tiếc là…