Tiếc là ngay khi Trình Tiếu Vi vừa nói ra tên mình, đầu mày Hắc Ly liền thoáng chau lại. Dường như cô không vui thật rồi.
“Chị Irina, chị…sao thế ạ?”
Nhìn biểu cảm của Hắc Ly như vậy, Trình Tiếu Vi hơi lo lắng, mở miệng dè dặt hỏi. Tâm trạng đồng thời cũng trở nên sốt sắng theo. Đừng bảo là cô ấy xúi quẩy, thực sự chọc cho vị trước mặt đây mất hứng đấy nhé? Nhưng rõ ràng cô ấy đã làm gì đâu, chỉ mới nói tên thôi mà.
Cũng may, câu hỏi của Trình Tiếu Vi vang lên khiến cho Hắc Ly hoàn hồn. Lúc này cô mới chợt nhận ra rằng đối diện vẫn còn có một người. Và mình, hình như đã dọa người ta sợ rồi.
“Không có gì đâu em.” Đầu mày thanh thoát chậm rãi giãn ra. Hắc Ly khẽ lắc đầu, nhẹ giọng chấn an Trình Tiếu Vi: “Chỉ là chị hơi bị nhạy cảm với mấy người mang họ Trình.”
“Thế thì tốt ạ.” Trình Tiếu Vi mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy an tâm đôi phần. Không phải cô ấy chọc cho người ta mất hứng thì tốt rồi.
“Em gái, em còn đang đi học à?” Hắc Ly tựa lưng vào ghế, cầm lấy cốc cà phê uống nốt rồi lại đặt ra câu hỏi thứ hai.
“Vâng. Em hiện tại đang là sinh viên năm ba của một trường đại học mỹ thuật ạ.” Trình Tiếu Vi trả lời, bộ dáng vô cùng thành thật.
“Ồ? Vậy đã từng có kinh nghiệm làm trợ lý bao giờ chưa?” Hắc Ly nghe xong lại hỏi tiếp.
Sinh viên đi làm trợ lý cho người nổi tiếng thì cô đã thấy nhiều rồi nên cũng chẳng lấy làm lạ. Chỉ là với những người không có kinh nghiệm từ trước, e rằng sẽ phải mất một khoảng thời gian để thích nghi.
Và quả đúng như cô nàng người mẫu suy đoán, Trình Tiếu Vi ngượng nghịu lắc đầu: “Trước giờ chưa từng làm. Đây là lần đầu tiên em muốn thử sức với công việc của trợ lý.”
Sự thật thà của em gái đối diện khiến cho Hắc Ly trong phút chốc rơi vào thế khó xử. Mặc dù mới chỉ về nước chưa đến năm ngày, tuy nhiên báo cáo công việc mà Tư Bách Niên đưa cho cô xem hôm chủ nhật thì lại nhiều tới không tưởng. Tuyển một trợ lý chưa từng có kinh nghiệm, cô rất sợ cô bé này sẽ làm chậm trễ thời gian của mình.
“Em gái, em thật sự muốn làm công việc này chứ?” Hắc Ly nghi hoặc nhìn cô ấy.
“Đương nhiên ạ.” Trình Tiếu Vi gật đầu.
Vẻ mặt Hắc Ly trở nên đắn đo, trong chốc lát chẳng biết nên làm thế nào. Tuy nhiên cô vẫn quyết định nói thẳng với cô bé đang chăm chú nhìn mình: “Làm trợ lý thì cũng được thôi. Nhưng có một vài điều em cần phải biết.”
“Tuy rằng chị không cần em phải như ‘bảo mẫu’ của chị, chỉ là công việc của chị trong thời gian này rất nhiều. Thậm chí một ngày sẽ phải di chuyển liên tục. Em gái, sinh viên đại học như em…chịu nổi không đấy?” Hắc Ly cẩn thận đưa mắt dò xét Trình Tiếu Vi.
“Nếu chị nhận em, em sẽ cố gắng hết sức ạ.” Cô bé thế mà lại đồng ý. Hơn nữa vẻ mặt còn vô cùng kiên định, như thể rất nghiêm túc với công việc sắp tới.
“Được rồi. Vậy bây giờ em về nghỉ ngơi đi. Ngày mai đến, quản lý Tư sẽ hướng dẫn cho em về những việc cần làm.”
Người ta đã quyết tâm thế, chẳng lẽ lại nỡ từ chối.
“Em cảm ơn chị!” Cô gái nhỏ có vẻ cực kì kích động: “Chị yên tâm. Em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Hắc Ly vẫn một vẻ hoà nhã, dịu dàng gật đầu. Xong, Trình Tiếu Vi liền kéo ghế đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“À này em gái.” Ngay khi cô ấy vừa chạm vào tay nắm cửa, giọng nói của Hắc Ly lại lần nữa vang lên.
“Dạ?” Trình Tiếu Vi nhìn về phía cô, vẻ mặt nghi hoặc.
Hắc Ly bỗng nhiên trở nên ngập ngừng. Cô lấy tay xoa nhẹ vào má, trong phút chốc dường như không biết nên nói thế nào: “Hỏi cái này thì có hơi vô duyên, nhưng chị và em từng gặp nhau bao giờ chưa nhỉ? Trông em…quen lắm.”
“Tất nhiên là chưa ạ.” Trình Tiếu Vi tươi cười đáp: “Đây là lần đầu tiên em có thể gặp được người nổi tiếng như chị đấy.”
“Ừ, vậy có lẽ là chị nhớ nhầm. Thôi, em mau về đi.”
[…]
Cánh cửa phòng làm việc khép lại ngay sau khi Trình Tiếu Vi rời đi. Đang lúc Hắc Ly định tiếp tục làm việc, điện thoại của cô đặt trên bàn bỗng rung lên.
Hắc Ly vẫn chăm chăm vào màn hình laptop, chỉ tiện tay cầm lấy chiếc điện thoại di động.
“Alo?”
“Alo alo cái mông cô ý. Về nước mấy ngày mà cũng chẳng thèm gọi điện báo cho tôi một tiếng. Vu An Nhiên, chẳng lẽ cô đã quên anh yêu của cô rồi ư? Đi bao nhiêu năm liền quên luôn người yêu thề non hẹn biển với cô rồi ư? Đồ tra nữ tệ bạc!”
Hắc Ly nghe mà nổi hết cả da gà, vội vàng đẩy điện thoại ra xa một chút. Cái chất giọng nheo nhéo chẳng giống ai cùng với cách nói chuyện khùng điên kiểu này ~ ngoại trừ đứa bạn thân tính cách như đàn ông của cô ~ Tống Sương Tinh thì còn ai nữa.
“Aiya bạn nhỏ Tiểu Tinh à, rõ ràng tôi thấy dì Tống tính tình vô cùng dịu dàng ôn nhu. Sao mà lại có thể sinh ra một cô con gái thỉnh thoảng lại như bị đứt dây thần kinh là bạn được nhỉ?”
Hắc Ly bật loa ngoài, cũng giở giọng đùa đùa theo Tống Sương Tinh.
“Cái đấy cậu phải đi hỏi mẹ tớ chứ!” Bạn nhỏ Tiểu Tinh không phục phản bác: “Tính cách tớ đẻ ra đã thế, làm sao người ta biết được là vì sao?”
Con bé này…
Lời đáp của Tống Sương Tinh khiến cho Hắc Ly không kìm được phải bật cười thành tiếng: “Vậy Sương Tinh yêu quý, cậu gọi tớ giữa giờ làm như thế này là có chuyện gì đây?”
“Cũng chẳng phải việc gì quan trọng. Chỉ là muốn hỏi cậu tối mai có rảnh không?”
“Rảnh. Làm sao?”
“Vậy mai hội họp cùng với tớ, Liên Hi và Nhã Điềm một chút đi. Bọn mình lâu rồi không gặp, nên có bữa cơm với nhau chứ!”