“Kiều Kiều, tóc con lại dài rồi.”
Trong khi gội đầu cho bé con nhà mình, Hắc Ly đã nhận xét như vậy. Hai mẹ con đã ăn tối xong, bây giờ thì đang cùng nhau ngâm bồn tắm rửa.
“Có muốn mẹ đưa con đi cắt tóc không?” Bà mẹ nào đó đưa ra gợi ý.
“Hông.” Tiểu Kiều Kiều phồng má lắc đầu, lập tức từ chối lời đề nghị của mẹ: “Tóc dài xinh hơn. Con muốn nuôi tóc dài để mẹ cột cho con.”
“Mẹ thấy tóc ngắn cũng xinh mà.” Hắc Ly vẫn chưa chịu từ bỏ. Cô tiếp tục thuyết phục bé con: “Với lại cắt tóc ngắn cho mát, gội đầu cũng tiện nữa.”
Nhưng Tiểu Kiều Kiều chẳng buồn đáp, chỉ lặng lẽ chơi với mẹ con nhà vịt cao su của bé. Cô nhóc chính là như thế. Nếu mà bị bắt làm một điều không thích thì sẽ chọn cách im lặng chống đối. Cũng chẳng biết học ở đâu cái tính này nữa?
“Chà…con không muốn thì thôi vậy.”
Hắc Ly cuối cùng chỉ đành nhận thua. Con bé bướng bỉnh, cô lại chẳng nỡ ép buộc nó.
“Mẹ ơi.” Hồi lâu sau, Tiểu Kiều Kiều bỗng cất tiếng gọi.
“Sao thế?” Hắc Ly vừa đáp vừa dùng vòi hoa sen gội sạch bọt xà phòng trên đầu con gái.
“Em bé trông có đáng yêu không mẹ? Em bé mà chiều nay mẹ gặp ấy.” Bé con ngước mắt lên nhìn mẹ, hỏi nhỏ.
“Em bé à?” Hắc Ly lặp lại ý của cô nhóc. Nghĩ ngợi một hồi, cô khẽ mỉm cười: “Đáng yêu lắm. Trông nhỏ nhỏ xinh xinh y như con ngày trước vậy.”
“Thật ạ?” Tiểu Kiều Kiều có vẻ thích thú, giọng điệu tràn đầy hào hứng: “Mẹ ơi, con muốn gặp em bé. Khi nào mẹ dẫn con đi cùng xem em bé được không?”
“Được.”
Dù sao cũng chẳng biết đến bao giờ mới lại tới nhà chị Hồng tiếp, đồng ý với con nhóc chắc không vấn đề gì.
Xong, Hắc Ly bỗng nhớ về những chuyện chiều nay ở nhà chị Hồng. Cô để ý Trình Đế Uy cứ bế ẵm Tiểu Minh Triết mãi chẳng chán tay, hết cưng nựng rồi chơi đùa cùng cậu bé. Thực sự không ngờ tới hắn vậy mà lại thích trẻ con. Một mặt dịu dàng này, quả thật là lần đầu tiên cô được chứng kiến.
Hắc Ly lại nhìn xuống tiểu nha đầu đang trong lòng mình. Nếu biết bản thân có một cô con gái năm nay đã ba tuổi, chẳng biết Trình Đế Uy sẽ lộ ra biểu cảm gì đây nhỉ? Tiểu Kiều Kiều dễ thương, ngoan ngoãn như vậy. Chắc là hắn sẽ thích bé con lắm cho xem.
Nghĩ đến những viễn cảnh tươi đẹp, trong lòng Hắc Ly cũng có chút mong chờ.
[…]
“Và từ đó về sau, công chúa cùng hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”
Hắc Ly đọc đến dòng chữ cuối cùng trong cuốn truyện cổ tích. Cô rốt cuộc cũng không nhịn được mà đưa tay che miệng ngáp dài một tiếng. Cô nhóc bên cạnh còn chẳng biết đã ngủ từ bao giờ.
Đặt quyển truyện lên tủ đầu giường, Hắc Ly quay sang kê đầu Tiểu Kiều Kiều lên gối cho thật ngay ngắn rồi cẩn thận đắp chăn ngang người bé con. Xong xuôi đâu đó, cô mới cầm điện thoại dưới gối xem thử.
Để con gái có thể yên tĩnh nằm ngủ, bà mẹ trẻ thường chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Cũng may là không mấy ai nhắn tin hay gọi điện vào lúc tối muộn thế này, chỉ có duy nhất một tin nhắn của Lâm Nhã An về ngôi trường mẫu giáo mà cô sẽ cho Tiểu Kiều Kiều theo học trong thời gian sắp tới.
[Vấn đề này con sẽ nghiên cứu sau.]
Hắc Ly phản hồi lại tin nhắn. Nhưng cô đoán muộn thế này rồi, chắc mẹ cũng đã đi nghỉ từ lâu.
[Em vẫn còn chưa ngủ sao?]
Đang định thoát Messenger, một tin nhắn khác lại được gửi đến cho Hắc Ly. Trước đây chưa từng nhận được mấy tin nhắn kiểu vậy, cô vội vàng kiểm tra người gửi.
Thế mà lại là Trình Đế Uy.
Lúc chiều đồng ý cùng hắn trao đổi số điện thoại và kết bạn trên mạng xã hội, không nghĩ đến buổi tối đã…
Trong lòng như đang có một chú nai nhảy loạn. Đôi môi Hắc Ly bất giác hiện lên nụ cười dịu dàng, thâm tâm cũng vô thức cảm thấy ngọt ngào. Thế nhưng cô vẫn trả lời đầy “bình tĩnh”.
[Chẳng phải anh cũng chưa ngủ à?]
[Anh đang ở bar.]
Rất nhanh liền có tin nhắn từ bên kia, kèm theo là một tấm ảnh chụp ly whiskey được đặt trên quầy. Ý tứ chính là, tạm thời chưa thể ngủ.
Gương mặt Hắc Ly thoáng lộ vẻ trầm tư. Hồi lâu sau, cô lại tiếp tục chat với người bên kia.
[Anh chú ý uống ít rượu thôi. Nếu có thể thì tốt nhất đừng tự lái xe về.]
Điều này hoàn toàn xuất phát từ những lo lắng trong lòng Hắc Ly. Bản tính Trình Đế Uy vốn chơi bời, tuy không phải kẻ nghiện rượu nhưng nếu đi bar chắc chắn sẽ uống rượu. Đã thế, giả sử hắn đột nhiên nhất thời cao hứng thì y như rằng là sẽ quá chén.
Nhớ khoảng thời gian hai người hẹn hò, có những đêm Trình Đế Uy đến tìm cô mà cả người nồng nặc mùi rượu. Cơ thể chứa cồn còn lái xe, nguy hiểm chết đi được.
Cũng may, tính cách ông anh họ Trình nào đó so với bốn năm trước thì đã bớt ngang ngược hơn nhiều. Vợ dặn uống ít là anh liền “Ok em!”, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh.
Bây giờ Hắc Ly mới cảm thấy yên tâm. Đúng lúc, bên kia lại một tin nhắn gửi đến.
[Chúng ta có thể call không? Nói chuyện với anh một chút.]
[Sao thế? Có việc gì ư? *stick dấu hỏi to bự*]
[Không. Chỉ là muốn nghe tiếng của em.]
Hắc Ly: “….”
Câu trả lời ngoài dự đoán khiến cho Hắc Ly ngớ người trong giây lát. Và phải mất một lúc, cô mới có thể phản hồi tin nhắn.
[…Anh say rồi à?]
Hắc Ly nhắn lại. Cô cảm thấy Trình Đế Uy hình như đã uống hơi nhiều thì phải. Đang chat bình thường tự dưng hắn linh tinh cái gì thế?
[Đâu có. Nãy giờ còn chưa hết một ly.]
[Chỉ là anh nhớ…honey của anh!]
Honey???
Honey của anh… Em yêu của anh…
Nhận ra kẻ nào đó đang trêu chọc mình, Hắc Ly cảm thấy hai gò má thoáng chốc trở nên nóng bừng. Cái tên thối tha này, suốt ngày chỉ biết nói linh tinh.
Ai là em yêu của hắn chứ?