Hai người phải nhắn tin thêm một lúc nữa thì mới ngừng hẳn. Đương nhiên trước khi chào tạm biệt, Hắc Ly vẫn không quên nhắc nhở Trình Đế Uy phải chú ý uống ít rượu.
Cứ như một cô vợ đang lo lắng cho anh chồng nhà mình.
Trình Đế Uy nhìn lại đoạn tin nhắn giữa hai người, bên môi chẳng hề che giấu nụ cười nhu hòa. Hắn đã từng nghĩ nếu như bọn họ có duyên tái ngộ thì cũng rất khó để nói chuyện được với nhau. Thế nhưng ngoài tưởng tượng, Ly Ly lại không quá bài xích hắn. Thậm chí có chút gì đó thân thiết.
Điều này quả thật là dấu hiệu tốt. Đơn giản thì nó đã giúp khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút. Hay như cả sự quan tâm của Hắc Ly, ít nhất đã chứng minh trong lòng cô gái nhỏ vẫn còn chỗ cho hắn.
Trình Đế Uy đặt điện thoại xuống mặt bàn. Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân thực sự không có tiền đồ. Người ta mới chỉ trả lời tin nhắn mà đã sướng rơn thế này. Vậy con đường theo đuổi gian nan phía trước làm sao qua nổi đây?
“Có vẻ cậu đang khá cao hứng thì phải!”
Một giọng nói trầm trầm của đàn ông bất ngờ vang lên sau lưng Trình Đế Uy. Khi hắn nhìn sang, chỉ thấy Tư Bách Niên chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Vẻ mặt ung dung tự tại.
Trên gương mặt người đàn ông thoáng có vẻ sửng sốt. Nhưng rất nhanh, hắn lại mỉm cười, quay đầu ra hiệu cho nhân viên pha chế đứng ở sau quầy: “Kanve, cho anh bạn này một ly Old Fashioned giúp tôi nhé.”
“Được thôi.” Kanve ra dấu ok.
“Cậu vẫn nhớ loại đồ uống tôi thích à?” Tư Bách Niên dường như kinh ngạc trong giây lát. Rồi anh bỗng nhận ra bản thân đã hỏi một câu thừa thãi.
Cái tên ngồi cạnh anh, lúc nào cũng tỏ vẻ bất cần đời, mặc kệ chuyện thiên hạ. Thế nhưng lại âm thầm quan sát những điều xung quanh, dù chỉ là nhỏ nhặt nhất.
“Tôi chỉ sợ khẩu vị của cậu thay đổi.” Trình Đế Uy khẽ cười, rồi lại cần ly whisky lên nhấp môi.
“Đây, Cocktail Old Fashioned của anh bạn!”
Kanve rất nhanh đã pha xong một ly Cocktail Old Fashioned tiêu chuẩn. Anh ấy đẩy nó đến trước mặt Tư Bách Niên. Người đàn ông nói một tiếng “Cảm ơn!” với vị bartender, sau đó cũng cầm ly lên, uống một hớp nhỏ.
“Tôi đi gần mười năm mà nơi này chẳng thay đổi gì mấy nhỉ? Ngay cả hương vị đồ uống cũng vậy.” Tư Bách Niên quan sát xung quanh một lượt, xong bất giác cảm thán.
Trình Đế Uy không đáp, chỉ lặng lẽ dùng ngón tay vê trên miệng ly. Thế rồi hắn bỗng hỏi: “Niên, cậu có còn giận tôi không?”
“Giận cậu? Về chuyện gì?” Tư Bách Niên hiểu điều bạn thân đang nhắc đến. Nhưng anh cố tình lảng đi.
“Thì…À mà thôi, không có gì đâu.” Trình Đế Uy định nói, cuối cùng lại lựa chọn im lặng.
Âu Mạt!
Đó là quá khứ mà cả hắn lẫn Tư Bách Niên đều không muốn gợi tới. Phần do áy náy, lại càng vì chẳng biết nên đối mặt thế nào. Rốt cuộc hai người cũng chỉ yên tĩnh uống rượu.
“Cạch!”
Tư Bách Niên bất ngờ cầm ly của mình chạm vào ly của Trình Đế Uy. Tiếng động vang lên khiến hắn phải quay sang. Hai người lúc này gần như là mặt đối mặt.
“Tôi chỉ biết, cậu là bạn tôi.”
Dù sao mọi chuyện cũng đã là quá khứ. Hơn nữa việc đó hoàn toàn không phải lỗi của Trình Đế Uy. Anh chẳng có lí do gì để trách cứ cậu ta cả.
Nghe được lời này của Tư Bách Niên, trong lòng Trình Đế Uy cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao việc xảy ra với Âu Mạt chính là nguyên nhân khiến cậu bạn của hắn bỏ ra nước ngoài suốt chín năm. Mà hắn, có thể xem như là nguyên nhân gián tiếp.
“Cảm ơn cậu, Niên.”
“Cảm ơn gì chứ. Chúng ta trước giờ vẫn vậy, không phải sao?”
Tư Bách Niên không khỏi bật cười. Xong, anh lại bắt đầu nổi tính hóng hớt: “Mà tạm thời bỏ qua chuyện quá khứ cái đã, nói về cậu với Irina đi. Kể tôi nghe, quan hệ giữa hai người là gì vậy?”
“Tôi với Ly Ly ấy hả?” Trình Đế Uy hơi bất ngờ. Chủ yếu là vì hắn không nghĩ tới anh ấy sẽ hỏi về vấn đề này.
“Ly Ly?”
“À không, ý tôi là Irina.”
Ai đó vội vàng chữa lời. Mà Trình Đế Uy cũng không giấu giếm điều gì, vô cùng thật thà đáp: “Thực ra chúng tôi chẳng có quan hệ gì hết.”
“Thôi đi.” Tư Bách Niên còn lâu mới tin: “Mắt tôi đâu có mù.”
Ở bữa tiệc hôm đó, hai người quấn lấy nhau ôm hôn nồng nhiệt như thế. Bây giờ hắn lại bảo bọn họ không có quan hệ gì. Coi anh là đồ ngốc sao?
“Tôi đùa cậu làm gì.”
Ông bạn họ Trình dở khóc dở cười. Bạn trai chẳng phải, chồng cũng không luôn. Rõ ràng hắn cùng Hắc Ly chẳng hề có miếng liên quan nào cả. Không lẽ giờ lại nhận là người yêu cũ?
“Vậy à?” Tư Bách Niên híp mắt nhìn anh bạn nhà mình, nửa đùa nửa thật bảo: “Thế chắc cậu không ngại nếu tôi theo đuổi Irina chứ? Tôi thích cô ấy lâu rồi.”
“Tôi cấm!”
Quả nhiên, Trình Đế Uy ngay lập tức “xù lông”. Hắn quay ra lườm nguýt Tư Bách Niên: “Ai dạy cậu cái trò khoét vách tường nhà anh em thế hả?”
Ly Ly của hắn đi bốn năm mới trở về. Giờ mà bị tên này nẫng tay trên để chết hắn à?
Tư Bách Niên lại chỉ nhún vai dửng dưng. Vách tường thì vách tường, tưởng anh quan tâm chắc?
“Thôi được rồi. Thực ra cô ấy là người yêu cũ của tôi.”
Cuối cùng Trình Đế Uy vẫn phải bất đắc dĩ khai ra tình cảnh hiện tại. Để tên bạn thân biết mình đá con gái người ta, giờ thì cuống quýt theo đuổi lại. Xấu hổ chết mất!
“Chà, nói vậy là sau khi trải qua bao nhiêu bóng hồng, cậu đã biết yêu rồi ư?”
Tư Bách Niên khá bất ngờ đấy. Đơn giản vì anh không nghĩ tên bạn của mình cũng có ngày biết yêu đương.
“Tôi không thể yêu à?” Trình Đế Uy có vẻ không vui. Hắn cũng là con người, sống cũng cần tình yêu chứ.
“Haha, tôi chỉ là hơi kinh ngạc chút.”
Tư Bách Niên bật cười thành tiếng: “Nhưng mà Irina nhìn dịu dàng thế thôi, còn việc cậu theo đuổi được em ấy thì quả thật khá khó khăn. Huống hồ, đừng nghĩ chỉ có mình Trình Đế Uy cậu là người duy nhất muốn trở thành bạn trai của em ấy.”
“Tôi biết chứ.” Người đàn ông lắc đầu cười khổ, lại uống thêm một ngụm rượu nữa.
Mấy năm Hắc Ly ở nước ngoài phát triển sự nghiệp, Trình Đế Uy vẫn luôn theo dõi tất cả những tin tức về cô dù rằng nhỏ nhất. Chẳng riêng gì sự nghiệp, đời tư của cô cũng là thứ mà cánh nhà báo cũng cực kì quan tâm. Và đã có không ít những nguồn tin tiết lộ rằng Ly Ly của hắn được một số tài tử, thiếu gia hay cả tỷ phú trẻ bày tỏ lòng ái mộ.
Quả nhiên mất đi rồi mới biết giá trị của điều mà bản thân từng bỏ lỡ lớn đến mức nào.
“Cho nên tôi mới muốn cậu ‘giám sát’ vợ tương lai giúp tôi.” Trình Đế Uy chạm ly với Tư Bách Niên. Hắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Chà, liệu có thể xem như là cậu đang đi cửa sau không nhỉ?” Anh ấy nhướn mày hỏi.
“Đừng nói thế. Tôi chỉ đang tận dụng lợi thế của bản thân thôi.” Người nào đó rất không có liêm sỉ đáp lại.
Tư Bách Niên chỉ cười mà chẳng nói gì thêm. Anh cầm ly rượu trước mặt rồi uống liền một ngụm lớn.
Thực ra đối thủ mạnh nhất của Trình Đế Uy vốn chẳng phải mấy kẻ lắm tiền kia đâu. Muốn đến được với Irina, hắn phải vượt qua được “tiểu yêu” đó đã…