Lâm Hải Thiên trên đường về nhà, cố gắng khống chế tâm tình vui vẻ của mình.
Vừa lái xe vừa nghĩ, ôm thỏ con thật thích, nhưng cơ thể em ấy gầy quá, phải ăn nhiều mới được.
Hàn Tiểu Anh bên kia cũng kích động không kém, từ tối đến giờ cứ đứng ngồi không yên, nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.
Ngài Lâm chỉ tiện tay giúp đỡ, mày cứ làm như nhặt được vàng không bằng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn mặt đỏ tim đập.
Hần Tiểu Anh mãi gần bốn giờ sáng mới ngủ được, tinh thần có chút uể oải đến trường.
“Đồ đáng yêu hôm nay sao thế? Tối qua làm việc quá độ à?” Vũ Đông Đông khoác vai Hàn Tiẻu Anh cùng cậu đi tới canteen trường.
“Không phải, chỉ là không ngủ được thôi.” Hàn Tiểu Anh lười biếng trả lời.
Vũ Đông Đông nổi ý xấu, trêu trọc: “Hay tương tư em nào nên mới không ngủ được~”
Bị đồ vô duyên nói trúng tim đen, Hàn Tiểu Anh thoáng đỏ mặt, chột dạ: “Tôi nào có như cậu.”
“Tôi làm sao? Hả?” Vũ Đông Đông lên cơn, bám tay Hàn Tiểu Anh gặng hỏi cho bằng được.
“Tôi mới không nói cho cậu.” Hàn Tiểu Anh làm bộ xa cách, bước đi nhanh bỏ lại đồ vô duyên đằng sau.
“Cục cưng, chờ tôi.” Vũ Đông Đông hét to.
Thật sự ngày hôm nay Hàn Tiểu Anh học không vào, người thì ngồi trong lớp mà tâm hôn đã bay tận chín tầng mây.
Cậu cứ nhớ đến cái đụng chạm gần gũi kia của hai người lại đỏ mặt.
Lúc chiều Vũ Đông Đông rủ Hàn Tiểu Anh đi ăn cơm, cậu nhẹ nhàng từ chối bảo rằng hôm nay cần đến chỗ làm sớm, hôm khác sẽ ăn cùng cậu chàng.
Khoảng tầm mười giờ hơn, Hàn Tiểu Anh đmag dọn dẹp quầy rượu thì quản lí bảo cậu mang đồ đến phòng 401.
Cậu gật đầu đáp dạ rồi theo tờ giấy ghi chú, tìm loại rượu khách yêu cầu, sau đó một đường đi lên phòng.
Trong phòng có bốn người, ba người kia thì cậu không biết nhưng người đang ngồi ở ghế đơn kia lại không thể quen thuộc hơn.
Là Lâm Hải Thiên, còn kia chắc là bạn bè của ngài ấy.
Hàn Tiểu Anh khom lưng chào mọi người rồi đặt đồ xuống, sau đó xin phép được giới thiệu về loại rượu này.
“Thưa quý khách, đây là rượu Cagnac, một trong những loại rượu đầu tiên của Pháp là cũng là một trong những loại rượu ngon nhất ở chỗ chúng tôi.
Rượu Cognac được chế biến và lưu trữ khi mùa nho bắt đầu và kết thúc….” Giọng Hàn Tiểu Anh vô cùng mềm mại, ông chủ đã dặn dò cậu phải học thuộc gần như tất cả loại rượu trong hầm, những lúc đưa đồ cho khách thì giới thiệu với họ.
Xung quanh im lặng, ánh đèn vàng đỏ chiếu khắp phòng, chỉ có cậu thiếu niên nghiêm túc đang nhẹ giọng lên tiếng.
Lâm Hải Thiên im lặng chăm chú nhìn thỏ con, cậu được bộ đồng phục bao sát cơ thể, dáng người thon dài, vòng eo mảnh mai, đôi chân thẳng tắp.
Lâm Hải Thiên liếc nhìn cặp mông của thỏ con, hình như có chút nóng.
Sau khi Hàn Tiểu Anh giới thiệu xong, bầu không khí đang yên lạnh bỗng dưng bị phá tan.
Cảnh Tuấn nhìn Hàn Tiểu Anh ý bảo cậu khui rượu, Bùi Chiểu bên kia thì bịt mồm không biết cười cái gì, bên cạnh ai cũng có các cô gái ngồi bên phục vụ.
Anh nói em thưa vô cùng ái muội.
Còn Lâm Hải Thiên vẫn ngồi một mình nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Cách đó không xa là Giang Nhiên, cậu ta theo mấy người này đến đây.
Bằng tuổi và học cùng trường cấp ba với Hàn Tiểu Anh, nhưng lại không nhận ra cậu.
Xong xuôi công việc, Hàn Tiểu Anh xin phép rời đi thì Cảnh Tuấn tay ôm mỹ nhân lên tiếng: “Này cậu gì ơi, đúng, cậu đấy, quay lại đây.” Hắn ta vẫy tay gọi Hàn Tiểu Anh lại.
“Không biết ngài có sai bảo gì?” Hàn Tiểu Anh trịnh trọng đáp lại.
Bầu không khí lần nữa rời vào im lặng, Hàn Tiểu Anh vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi.
Cảnh Tuấn cùng Bùi Chiểu liếc mắt liền hiểu ý nhau, anh một câu tôi một câu.
“Chẳng phải đây là kiểu mà Lâm tổng thích sao!” Cảnh Tuấn cười xấu xa.
“Cậu bé, qua bên kia hầu hạ Lâm tổng đi.” Bùi Chiểu phụ hoạ.
Suốt từ nãy đến giờ, Lâm Hải Thiên vẫn luôn không lên tiếng, hắn ngồi im quan sát thỏ con.
Nhìn vẻ lúng túng kia đi, cũng quá đáng yêu rồi.
Lâm Hải Thiên miệng không cười nhưng trong thâm tâm lại cười muốn nổ họng.
Hàn Tiểu Anh lúng túng, hai tay xoắn hết lại với nhau.
Làm việc ở đây lâu, kiểu người nào cũng từng gặp qua, cậu nào không hiểu ý mấy lời này.
Hàn Tiểu Anh liếc nhìn Lâm Hải Thiên, thấy người kia vẫn im lặng.
“Cậu ta không nói gì tức là đồng ý đấy, nhanh qua với Lâm tổng đi bé con.” Cảnh Tuấn và Bùi Chiểu cùng nhau đồng thanh lên tiếng.
Hàn Tiểu Anh bắt đầu sốt ruột, cậu đưa mắt cầu cứu Lâm Hải Thiên nhưng hắn vẫn cứ trưng ra bộ mặt mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm cậu.
“Thưa ngài, chuyện…!chuyện này…” Hàn Tiểu Anh lo lắng.
“Lâm Hải Thiên, thu lại cái biểu cảm đó đi, cậu doạ người ta không dám đến gần rồi kìa.” Cảnh Tuấn và Bùi Chiều chỉ biết bày trò.
Nhìn ánh mắt anh bạn của mình đang thèm nhỏ dãi mà cứ làm như mình là phật sống.
Cả hai đều bịt mồm cười lớn.
Hàn Tiểu Anh do dự, bước chân có chút nặng nề tiến lại gần Lâm Hải Thiên.
Ghế hắn ngồi là ghế đơn, cậu nếu ngồi thì ngồi ở đâu bây giờ, Hàn Tiểu Anh vò đầu bứt tóc.
“Ngồi xuống đùi cậu ta ấy.” Cảnh Tuấn muốn xem xem hổ đói Lâm Hải Thiên có thể nhịn đến lúc nào.
Hàn Tiểu Anh giật mình, từ mặt cho đến lỗ tai đều nóng bừng, bảo cậu ngồi…!ngồi xuống đùi ngài Lâm, như…!như vậy quá là vô phép.
Một lần nữa trưng ra ánh mắt cầu cứu Lâm Hải Thiên nhưng hắn vẫn cho rằng im lặng là vàng.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Dưới sự thúc giục của mấy người kia, Hàn Tiểu Anh nói một câu xin lỗi rồi từ tốn ngồi xuống đùi Lâm Hải Thiên.
Hàn Tiểu Anh không dám dùng sức, tuy cậu không nặng lắm nhưng lỡ như làm gãy xương đùi ngài Lâm thì mặt mũi đâu mà sống tiếp.
Cậu nắm chặt góc áo, cúi đầu sâu nhất có thể để không chạm mắt người kia.
Mà hổ đói Lâm Hải Thiên sau khi được thỏ con ngồi lên đùi, trong lòng như mở cờ, ở nơi không ai thấy nhếch miệng cười một cái.
Thỏ con nhìn người tuy gầy nhưng hình như thịt dồn hết vào mông rồi, mềm mềm rất thích, Lâm Hải Thiên chẹp miệng.
Hàn Tiểu Anh dùng sức ở chân quá nhiều nên có chút mỏi, nhưng vẫn một hai duy trì tư thế này.
“Cứ ngồi xuống đi.” Giọng nói Lâm Hải Thiên vang bên tai, hắn nhỏ giọng nói với thỏ con mặt đỏ bừng.
Biết kiểu gì Hàn Tiểu Anh cũng sẽ xấu hổ không chịu ngồi, mà hắn không nỡ để người rời đi, nói xong vòng tay qua eo kéo người ngồi hẳn xuống đùi mình.
Hàn Tiểu Anh a lên một tiếng nhưng chỉ đủ hai người nghe, tay vô thức nắm lấy cánh tay Lâm Hải Thiên.
Mặt rất đỏ, lan đến tai, ngay cả ngón tay cũng phát hồng.
“Hôm qua ăn xong rồi mới đi ngủ chứ?” Lâm Hải Thiên nhìn cần cổ trắng nõn bị hun đỏ của thỏ con, cổ họng khô nóng, răng có muốn ngứa.
Thật muốn cắn một cái.
Hàn Tiểu Anh biết hắn đang hỏi mình, cúi đầu vâng một tiếng.
Cậu ước gì ngài Lâm đại xá cho cậu rời khỏi đây thì tốt biết mấy, cậu sợ tiếng thình thịch trong ngực mình bị ngài Lâm nghe thấy thì không biết chui mặt vào đâu.
Âm nhạc trong phòng vang lên, tất cả đều nói chuyện say xưa, Lâm Hải Thiên đôi khi sẽ đáp lại vài câu, tay vẫn giữ eo Hàn Tiểu Anh, cũng sẽ nói với cậu hai ba câu.
Cảnh Tuấn, Bùi Chiếu cáo già nhìn hai người kia thần thần bí bí, thi thoảng lại thậm thụt nói chuyện.
“Chúng ta chơi một trò chơi, ai thua thì bị người bên cạnh hôn.” Sự ăn ý của hai lão cáo già có thể đạt lên đến đỉnh cao.
“Nào bắt đầu.”
Cảnh Tuấn đưa ra câu hỏi đầu tiên: “Nội dung Trách nhiệm của Nhà nước và Xã hội đối với Hôn nhân và Gia đình là gì?”
Bùi Chiểu mỉm cười trình bày toàn bộ, Giang Nhiên không hứng thú với mấy trò này mà chỉ ngồi một góc chơi điện thoại.
Đến lượt Lâm Hải Thiên thì im lặng.
Hài Tiểu Anh tin tưởng với năng lực của ngài Lâm thì chẳng thể có sai sót, nhưng đợi hơn nửa ngày không thấy Lâm Hải Thiên lên tiếng, cậu có chút sốt ruột.
“Hay…!hay để tôi trả lời cho.” Hàn Tiểu Anh căng thẳng ngồi trên đùi Lâm Hải Thiên, câu hỏi liên quan đến ngành học của cậu, sao cậu có thể không biết.
“Không chơi trò hỏi ý kiến khán giả trong trường quay nha Lâm tổng~” Cảnh Tuấn cười xấu xa.
Lâm Hải Thiên cũng hết cách, chuyên ngành của hắn thiên về kinh doanh, mấy câu như luật pháp này hắn nào có hiểu.
“Lâm Hải Thiên, cậu thua rồi.” Cảnh Tuấn híp mắt cười xấu xa nhìn cặp đôi uyên ương phía kia.
“Người thua thì bị người bên cạnh hôn môi.” Bùi Chiểu xấu xa không kém.
Hàn Tiểu Anh không trách Lâm Hải Thiên, ai cũng sẽ có lần sai sót cả.
Cậu thả lỏng một chút, sau khi nghe hình phạt thì giật thót.
Bị người bên cạnh hônnn? Người bên cạnh hôn? Cạnh ngài Lâm chỉ có mình? Mình…!phải hôn ngài Lâm????
“Là cậu đấy, cậu bé.
Nhanh ôm hôn Lâm tổng đi nào~” Cảnh Tuấn như đọc được suy nghĩ của Hàn Tiểu Anh, thay cậu nói rõ đáp án rồi cùng Bùi Chiểu hoan hô chúc mừng.
____________
*Rượu Cognac.