Hàn Tiểu Anh không dám tin những gì mình vừa nghe được, sóng não ầm ầm.
Tiếng tim đập loạn nghe rất rõ ràng.
“Hôn đi hôn đi.” Cảnh Tuấn và Bùi Chiểu ầm ầm ĩ ĩ như mấy thằng nhóc trẻ trâu mới lớn.
“Các cậu thôi đi.” Lâm Hải Thiên tuy biết ơn trò chơi gian mãnh của bọn cáo giá, nhưng nhìn gương mặt khó xử của thỏ con, hắn không nỡ làm khó cậu.
“Không được!” Cảnh Tuấn đập bàn một cái, “Nếu không thì để cậu nhóc kia trả tiền đống đồ này.
Có chơi phải có chịu, đàn ông đàn ang nói được làm được.”
Hàn Tiểu Anh liếc nhìn từng món đồ trên bàn, mỗi chai rượu Pháp kia thôi cũng đủ để cậu gặm đất nốt phần đời còn lại rồi.
Hàn Tiểu Anh đau lòng không thôi, tiền lương của cậu không thể vì việc này mà mất hết được.
Thú vui của người giàu, cậu không tài nào hiểu nổi.
Con thỏ nhỏ ngơ ngác Hàn Tiểu Anh nhìn Lâm Hải Thiên, rồi di dời ánh mắt lên đôi môi của hắn.
Đến đùi ngài Lâm mình còn ngồi được, tại sao môi lại không chạm được, mà ngài ấy cũng không tỏ ra khó chịu.
Ngài ấy giúp đỡ mình nhiều như vậy, hôn một cái chắc là không sao đâu.
Tim đập não nghĩ, nhân lúc Lâm Hải Thiên đang câu to câu nhỏ với mấy người Cảnh Tuấn, Hàn Tiểu Anh nhẹ giọng nói xin phép rồi níu áo hôn xuống bờ môi khép hờ kia.
Nụ hôn đến nhanh mà đi cũng nhanh, cũng không tính là hôn, chỉ là chạm môi mà thôi.
Bây giờ đến Lâm Hải Thiên mặt đần thối ngơ ngác, nào có ngờ thỏ con nhìn thế kia mà lại chạm môi với hắn thật.
Hắn còn chưa cảm nhận rõ tư vị nơi mềm mại kia mà thỏ con đã rời đi rồi.
Tiếc, quá là tiếc.
Lâm Hải Thiên có chút buồn bực, nhưng nghĩ đến sau này vẫn còn cơ hội hôn hôn thỏ con, tâm tình vui vẻ trở lại.
Bầu không khí rơi vào yên tĩnh khiến Hàn Tiểu Anh càng ngại ngùng hơn, cậu ngồi khoá trên đùi Lâm Hải Thiên, chỉ là chạm nhẹ một cái thôi mà, chắc…!chắc không có vấn đề gì đâu ha…
“Tuyệt vời, quá tuyệt vời.”
“Không thể tin được nhóc con lại cả gan như vậy.
Trước đến nay không ai dám chung đụng như thế với Lâm tổng đâu nhóc.”
“Nụ hôn đầu của Lâm tổng đấy, nhóc hời rồi.”
“Nhóc phải chịu trách nhiệm với hành động mình gây ra đi.”
Cảnh Tuấn và Bùi Chiểu cứ mồm năm miệng mười phụ hoa, tay đập đùi cười toe toét muốn nổ cổ họng.
Hàn Tiểu Anh cứ ngồi im như thế, trong đầu tự trách bản thân quá vô lễ, trơ trẽn ngang ngược lấy mất nụ hôn đầu của ngài Lâm.
Nhìn gương mặt không có cảm xúc kia đi, lỡ như ngài ấy giận rồi cho người đến đốt nhà trọ thì mình phải làm sao…
“Tôi…!tôi xin lỗi.
Tôi không biết…” Hàn Tiểu Anh nhát gan, không dám nhìn thẳng Lâm Hải Thiên nói chuyện.
“Cậu ra ngoài đi.” Lâm Hải Thiên mặt vô cảm ra lệnh.
“Ngài…!tôi thật sự…” Hàn Tiểu Anh lo lắng, sốt ruột cuối cùng nhìn vào mắt Lâm Hải Thiên, mà người kia lại chẳng thèm liếc cậu.
“Ra ngoài.” Lâm Hải Thiên nhắc lại một lần nữa.
Hàn Tiểu Anh sợ nhất giọng nói lạnh lùng cùng gương mặt nghiêm túc của Lâm Hải Thiên, cậu vội vàng đứng dậy, vành mắt đỏ hoe cúi chào mọi người rồi đi ra khỏi phòng.
Chạy đến nhà vệ sinh, Hàn Tiểu Anh thở không ra hơi, lồng ngực không hiểu sao tự nhiên nhức nhối, sống mũi cay cay muốn khóc.
Cậu biết hôn ngài Lâm là sai nhưng tại sao lúc đó ngài ấy lại không ngăn cậu lại.
Rõ ràng bạn ngài ấy bày trò thế nhưng lại đánh chủ ý lên mình, những người có tiền đều có thú vui như vậy sao.
Hàn Tiểu Anh đưa tay siết chặt lồng ngực, cảm giác được sự mất mát đâu đây.
Trong phòng, bầu không khí vẫn im lặng, Lâm Hải Thiên đưa tay cầm ly rượu lên uống.
“Ài, cậu có cần bày ra vẻ mặt đó không, doạ nhóc con chạy mất rồi kìa.”
Chơi chung với nhau từ lúc quần còn thủng đít, Cảnh Tuấn làm sao không hiểu bạn của mình.
Lâm Hải Thiên mặt thì ra vẻ đạo đứa nghiêm túc thế kia thôi nhưng thật ra là con hổ thành tinh, thèm khát con mồi nhưng lười không muốn đi săn, chỉ biết tính kế đợi con mồi sập bẫy.
Nói Lâm Hải Thiên cáo già hơn bọn Cảnh Tuấn có khi còn đúng hơn.
Suốt cả quá trình, người không mảy may lên tiếng như Giang Nhiên bây giờ đang siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập lửa giận khắc ghi rõ gương mặt Hàn Tiểu Anh.
Cậu ta thích Lâm Hải Thiên lâu như vậy còn đang chờ thời cơ, chưa dám manh động với Lâm Hải Thiên, ấy vậy mà thằng ranh con phục vụ kia dám chạm vào anh ấy.
Hay lắm, mày hay lắm thằng ranh! Giang Nhiên nhếch miệng cười xấu xa.
Tiệc tan, Lâm Hải Thiên về nhà trong tình trạng ngà ngà say, hắn tự pha cho mình một cốc trà chanh mật ong uống cho thanh tỉnh.
Tựa mình lên soà, Lâm Hải Thiên nhớ lại ánh mắt vừa rồi của thỏ con, hình như thỏ con sắp khóc.
Hắn cũng hiết khi đó mình có hơi nặng lời, nhưng nếu ở chung với thỏ con quá lâu, hắn sợ bản thân không kìm chế được mà đè người xuống, hung hăng hôn thỏ con ngay trước mặt đám Cảnh Tuấn.
Hắn biết mình làm thỏ con sợ hãi nhưng tình huống khi ấy quả thật không đúng lúc.
Tâm trạng bức bối, Lâm Hải Thiên thay quần áo rồi vào phòng ngủ tắm một cái.
Trong lúc tắm, hình ảnh của thỏ con ngại ngùng nhắm chặt mắt níu áo nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Dục vọng kìm chế cả buổi tối nhờ có thỏ con mà tất cả đều được phóng thích, cơ thể Lâm Hải Thiên cũng nhẹ nhõm hơn.
Phải tìm cách xin lỗi thỏ con thôi.
Lâm Hải Thiên suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ.
.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
Hàn Tiểu Anh bên kia cũng suy nghĩ vẩn vơ cả buổi tối, cho đến hai giờ sáng hôm sau mới ngủ được..