Hàn Tiểu Anh quay trở lại thành phố A sớm hơn dự kiến một tuần.
Cậu chỉ ở lại nhà nghỉ kia một ngày, sau khi ổn định lại tất cả mới một thân bắt xe đi trở về.
Hàn Tiểu Anh ngoài điện thoại và ít tiền mặt thì cậu không mang theo gì cả.
Dù sao ở nhà trọ vẫn còn đầy đủ đồ của cậu.
Việc quay lại đi làm thêm sớm hơn so với lịch xin nghỉ phép của Hàn Tiểu Anh khiến ông chủ Hào vừa bất ngờ lại vừa vui mừng.
Vết thương bắt mắt trên mặt Hàn Tiểu Anh cũng khiến ông chủ Hào tò mò.
Nhưng với tư cách là người không nên xen vào chuyện riêng tư của người ta, ông chủ Hào chỉ dặn Hàn Tiểu Anh chú ý vết thương một chút, không có ý gì khác.
Trong quá trình phục vụ dọn dẹp, Hàn Tiểu Anh luôn đeo khẩu trang.
Nếu có người tò mò hỏi thăm, cậu đều lịch sự đáp rằng bản thân đang bị ho, sợ làm ảnh hưởng đến mọi người.
Tầm trưa ngày hôm sau, tức là chủ nhật.
Hàn Tiểu Anh đang thoa thuốc vào vết rách khoé miệng thì nhận được tin nhắn của Lâm Hải Thiên.
Cũng đã ba ngày sau lần nói chuyện từ trước.
Lâm Hải Thiên gần đây có lẽ vì bận, chỉ có thể thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cậu, nếu gọi thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngài Lâm: [Tôi mua vé xem phim rồi, chiều tối nay sẽ qua đón em nhé.
Nhớ em.]
Hàn Tiểu Anh mỉm cười, người này luôn sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.
Việc xem phim lần trước không thành liền sắp xếp đến lần sau, trước khi làm đều hỏi qua ý kiến của cậu.
Cậu nhắn lại một tin rồi tiếp tục thoa thuốc.
Bấy giờ Hàn Tiểu Anh mới ngớ người, nụ cười trên môi bỗng nhiên vụt tắt khi nhìn lại chính mình trong gương.
Vết thương vẫn vô cùng bắt mắt như cũ, chỉ mới qua ba ngày thì không thể nào lành lại nhanh thế được.
Hàn Tiểu Anh hốt hoảng, cậu loay hoay một hồi, chần chừ có nên nhắn tin lịch sự từ chối lần hẹn này hay không.
Nhưng vé cũng đã mua rồi, Lâm Hải Thiên cũng đã nói sẽ qua đón cậu.
Nếu như từ chối, thậy sự không hay cho lắm.
Huống chi, cậu cũng muốn được nhìn thấy Lâm Hải Thiên, bọn họ đã ba ngày không gặp.
Tuy lo ngại vết thương nhưng việc không gặp được người thương khiến cậu cũng rất khó chịu.
Thôi thì cứ bịa đại lí do nào đó là được.
Hàn Tiểu Anh loay hoay cả buổi chiều chọn quần áo.
Cậu không biết rốt cuộc bình thường mình ăn mặc thế nào, Lâm Hải Thiên nói cậu mặc gì cũng đẹp.
Nhưng cậu lại không biết nên mặc cái gì.
Cậu muốn mình phải thật xứng đôi khi đi bên cạnh Lâm Hải Thiên.
Ở công ty Lâm Nguyên, Lâm Hải Thiên khép giấy tờ lại, vui vẻ đứng dậy cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài thì thư kí Hà lịch sự gõ cửa bước vào.
“Còn chuyện gì sao?” Hắn nhìn tập tài liệu thư kí Hà cầm trên tay, “Để lên bàn đi, mai tôi sẽ xem.”
Thư kí Hà nhìn dáng vẻ vội vàng của ông chủ mình, đoán chắc có lẽ ngài ấy có hẹn.
Nhưng không phải là hẹn với tổng giám đốc công ty Beri ngay tại công ty sao?
“Thưa ngài, hai mươi phút nữa ngài Takahashi sẽ đến, tôi đã thông báo cho bên tiếp thị cho nên ngài không cần đi xuống đâu ạ.” Thư kí Hà lễ phép.
Bước chân Lâm Hải Thiên dừng lại, vẻ mặt không chắc chắn nhìn thư kí Hà bên cạnh.
“Vẫn còn lịch sao?”
Thư kí Hà nhìn mặt ông chủ, cô có hơi sợ người đàn ông này.
“Đúng rồi ạ.”
Cuối cùng Lâm Hải Thiên cũng nhớ ra, chuyện làm ăn hợp tác mở rộng thị trường kinh doanh cùng giám đốc công ty Beri.
Đây là dự án vô cùng quan trọng, vì nó mà hắn mới phải trở về thành phố sớm hơn Hàn Tiểu Anh.
Nếu bỏ qua thì cơ hội làm lại sẽ ít có khả năng xảy ra.
Lâm Hải Thiên nhăn mày, đứng như trời trồng ở giữa phòng làm việc.
Khoảng hơn năm giờ, Hàn Tiểu Anh nhận được cuộc gọi từ Lâm Hải Thiên.
“Tiểu Anh à, tôi có cuộc họp cần phải xử lí gấp, ít nhất cũng khoảng một tiếng.
Thậy xin lỗi em.”
Hàn Tiểu Anh đang ngồi trên ghế, mắt trông ra cửa.
Nghe được lí do của Lâm Hải Thiên thì có chút mất mát, nhưng cậu thông cảm cho hắn, ai mà chẳng có lúc bận rộn.
“Không sao đâu ạ, ngài cứ bận đi.
Em sẽ qua đó trước, xong việc thì ngài qua rồi chúng ta cùng xem cũng được.”
Lâm Hải Thiên đau lòng thay bé cưng, hắn thật hận cái não cá vàng của mình, nếu nhớ ra sớm hơn thì cũng không đến nỗi này.
“Như vậy có được không?”
“Được mà, ngài cứ họp cho xong đi, không cần lo cho em.”
“Nếu đợi lâu quá thì em cứ vào xem trước, tôi đến sau rồi sẽ vào xem.”
“Dạ được.”
“Thật xin lỗi em, bé cưng.”
“Không sao mà, vậy ngài họp đi nhé.
Em đi chuẩn bị một chút.”
Nói là đi chuẩn bị nhưng thực ra Hàn Tiểu Anh cậu đã xong từ lâu.
Quần áo sạch sẽ thẳng thớm, chỉ cần xỏ giày vào đợi người đến là đi luôn.
Dù sao công việc vẫn nên ưu tiên hàng đầu.
Cậu không dám trách móc Lâm Hải Thiên lỡ hẹn, cậu thông cảm cho hắn, chỉ sợ hắn lao lực quá độ mà sinh bệnh.
Hàn Tiểu Anh cầm áo khoác đi ra ngoài.
Thấy vẫn còn sớm, nghĩ cũng đã lâu không đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại.
Hàn Tiểu Anh căn chỉnh thời gian chuẩn xác, sau đó bắt xe lên đường.
__________
Lâm Hải Thiên ở bên kia, sau hơn một tiếng bàn việc xong xuôi thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng đi xuống lấy xe đến điểm hẹn.
Nhưng ông trời dường như chẳng muốn để họ gặp nhau lúc này.
Trên đường đến rạp chiếu phim, Lâm Hải Thiên nhận được điện thoại của Giang Quỳnh.
“Có chuyện gì sao?” Lâm Hải Thiên một tay cầm lái, một tay cầm điện thoại lên nghe.
Giang Quỳnh đầu dây bên kia không kìm được giọng nói có chút xót xa.
“Hải Thiên, Giang Nhiên gặp tai nạn nhưng giờ tôi lại không ở trong nước.
Nó chỉ có một mình, cậu có thể qua xem nó giúp tôi được không? Hiện nó vẫn đang ở đó, chưa được đưa đi.”
“Gặp tai nạn? Có nghiêm trọng lắm không?” Lâm Hải Thiên cũng biết một chút tình hình trong nhà Giang Quỳnh, cả ba mẹ bà cô đều đang ở Anh Quốc điều hành công ty, chỉ có một mình Giang Nhiên ở lại trong nước đi học.
.
Ngôn Tình Ngược
Giang Quỳnh có mỗi một đứa em trai, cô thương cậu nhất trong nhà.
Nghe tin em mình gặp tai nạn, cô nào có thể ngồi im, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép, cô vừa mới quay trở lại Anh Quốc không lâu.
“Tôi không rõ nữa, nó gọi điện nói rằng người gây tai nạn đã bỏ chạy, nó lại không thể tự mình đi bệnh viện được.
Hải Thiên, nhớ cậu chạy qua bên đó giúp tôi được không?”
Lâm Hải Thiên im lặng, hắn không biết rốt cuộc hôm nay là ngày quỷ quái gì.
Tại sao hết thảy mọi thứ đều ngăn trở hắn đi gặp bé con như vậy.
“Tôi…!tôi bây giờ…” Tiểu Anh đang chờ hắn, bé con của hắn đang chờ hắn.
Hắn không thể chậm trễ được.
“Hải Thiên, coi như tôi xin cậu, làm ơn qua xem nó giúp tôi được không? Tôi sợ nó chẳng may có mệnh hệ gì thì tôi không sống nổi mất.” Giang Quỳnh giọng nói đã lạc đi, không quan tâm hình tượng nữ cường trong mắt mọi người mà rơi nước mắt.
Lâm Hải Thiên lần nữa im lặng, hắn định sẽ gọi thư kí Hồ qua đó xem xét nhưng cậu ta lại đang bên thành phố C giúp hắn điều tra ít tài liệu.
Tình thế bây giờ, thật sự là trêu ngươi con người mà.
“Giang Nhiên bây giờ đang ở đâu?” Lâm Haie Thiên thở dài, cuối cùng nể mặt hai bên gia đình đồng ý giúp cô.
Gianh Quỳnh nói địa chỉ, cách khá xa so với chỗ hẹn, ước chừng mất hơn ba mươi phút mới đến nơi, Lâm Hải Thiên lập tức tăng tốc qua bên đó.
Chỉ mong sao người không có việc gì, tránh làm lỡ chuyện của hắn.
Lâm Hải Thiên đến nơi, trông thấy Giang Nhiên được mọi người xung quanh đỡ ngồi lên bậc thềm bên đường, đang ôn tồn hỏi thăm.
“Anh Hải Thiên.” Giang Nhiên liếc mắt liền dễ dàng nhận ra Lâm Hải Thiên đang đi đến, vui như cá gặp nước.
Lâm Hải Thiên nhìn qua tình hình trên người Giang Nhiên, ngoài tay và đầu gối bị trầy xước thì không có gì nghiêm trọng.
“Nhanh, tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Hắn vòng qua mọi người, đỡ Giang Nhiên đứng dậy.
Được đụng chạm thân mật cùng người mình thích là Lâm Hải Thiên, Giang Nhiên nào dám bỏ qua cơ hội ngàn vàng này.
Nghiêng người vờ như ngã vào lòng hắn.
“Hải Thiên, chân em hình như bị trẹo rồi, không đứng vững được.” Cậu ta cố tình bám vào ngực Lâm Hải Thiên, giọng nói nức nở, mắt đã ửng hồng muốn khóc.
Lâm Hải Thiên nhíu mày, có chút không thoải mái với kiểu đụng chạm này.
Nhưng hắn đã nhận lời với Giang Quỳnh, không thể thất hứa.
“Thật sự không thể đi được sao?” Hắn liếc xuống nhìn mắt cá chân Giang Nhiên, nơi đó cũng đỏ bừng và hình như còn bị sưng lên.
Giang Nhiên mắt ướt ngước nhìn Lâm Hải Thiên đầy vẻ ấm ức, “Vâng, chân em rất đau.”
Lâm Hải Thiên đắn đo một hồi, cuối cùng trong sự thoả mãn của Giang Nhiên khom người bế cậu ta ngồi vào trong xe, nhanh chóng chạy đến bệnh viện gần nhất.
Khám tổng quát, chụp chiếu cũng mất hơn ba mươi phút.
Gần tám giờ thì Giang Nhiên chân được băng bó đưa đến phòng bệnh.
Lâm Hải Thiên đã sốt ruột không yên, muốn gọi cho Hàn Tiểu Anh thì điện thoại lại hết pin giữa chừng.
Hắn bực bội tự trách đấm một cái vào thành bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh.
“Hải Thiên, em muốn ăn cháo.” Giang Nhiên nằm trên giường, quay đầu nhìn Lâm Hải Thiên vừa mới bước vào.
Lâm Hải Thiên cuống đến phát bực, không nói một lời đi xuống tầng mua đồ ăn cho cậu ta.
“Anh, anh không ở lại với em sao?” Giang Nhiên hốt hoảng, cầm bát cháo trên tay có chút run.
“Cậu tự lo liệu đi, tôi có việc đi trước.” Lâm Hải Thiên nói xong quay người nhanh chóng rời đi, đến bóng lưng cũng không để lại cho cậu ta.
Vừa vào trong xe, Lâm Hải Thiên vội vàng lấy sạc dự phòng cắm vào điện thoại rồi lao như bay đến điểm hẹn, chỉ mong sao có thể nhìn thấy bé cưng của hắn.
Mỗi lần dừng đèn đỏ, hắn lại cầu nguyện rằng bé cưng đã trở về nhà, không còn đợi hắn nữa.
Nhưng hắn cũng sợ rằng, với tính cách của bé cưng, em ấy…!có khi vẫn còn đang đợi hắn.
Lâm Hải Thiên tự trách không thôi, hận bản thân mình lúc này vô cùng..