Hàn Tiểu Anh sau khi đi dạo quanh trung tâm thương mại hơn một tiếng thì cậu mới gọi xe đến điểm hẹn của hai người.
Cuối tuần mà, những địa điểm lí tưởng để hẹn hò của các cặp đôi nào đâu thể thiếu chuyện đi xem phim.
Hàn Tiểu Anh ngồi ở ghế chờ, nhìn từng đôi một tay trong tay cười nói đến vui vẻ, không hiểu sao cậu cũng vui lây.
Cậu cứ ngồi nhìn như vậy, đến khi nhìn đồng hồ cũng đã hơn ba mươi phút trôi qua, lúc đấy mới nhận ra rằng Lâm Hải Thiên vẫn chưa đến.
Hàn Tiểu Anh lại đợi thêm chút nữa, nhưng là đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy người cần đợi.
Cậu lấy điện thoại ra muốn gọi cho Lâm Hải Thiên nhưng lại sợ hắn đang trong cuộc họp.
Có lẽ là bận quá rồi.
Hay là ngài ấy quên mất buổi hẹn hôm nay rồi.
Hàn Tiểu Anh nghĩ nghĩ, nhưng nếu thế thì nhất định hắn sẽ nói lại với cậu.
Cậu lại cố gắng đợi thêm chút nữa, lúc này đồng hồ đã qua bảy giờ, người bên ngoài sảnh đã vơi bớt dần.
Hàn Tiểu Anh vội đi mua bỏng và nước ngọt phòng hờ khi Lâm Hải Thiên đến.
Nếu ngài Lâm đến mà không thấy mình chắc sẽ thất vọng lắm.
Cậu tự nhủ với bản thân, chỉ đợi thêm chút nữa là ngài Lâm sẽ đến thôi.
Nhưng Hàn Tiểu Anh đợi, đợi một lúc đến gần mười giờ.
Trong tay cầm bỏng và nước ngọt, nghĩ có lẽ người kia chắc chắn rất bận không thể nào đến được, cậu đi ra phía ngoài.
Nhưng vẫn không về, cậu không hiểu tại sao trong suy nghĩ vẫn muốn ở lại đây chờ Lâm Hải Thiên.
Nếu giờ này mà đến, phim có lẽ đã chiếu xong rồi.
Hàn Tiểu Anh trông thấy một bạn nhỏ đang nắm tay ba mẹ cười nói vui vẻ, bỗng nhiên trong lòng nhói đau.
Hình ảnh mà cậu vẫn luôn ước ao kia, có lẽ đến kiếp sau vẫn không thể nào thực hiện được.
“Chào em, anh mua dư một phần, nếu em thích thì cầm lấy nhé.” Cậu tiến lại gần bạn nhỏ, mỉm cười đưa bỏng và nước ngọt của mình ra.
Bạn nhỏ vô cùng vui vẻ nói cảm ơn với Hàn Tiểu Anh, sau đó lại tiếp tục hành trình đi chơi cùng ba mẹ.
Lâm Hải Thiên đến nơi, trông thấy thân hình nhỏ bé đứng bên cánh cửa kéo thuỷ tinh to lớn giữa trời đông giá lạnh, hắn hoảng hốt không thôi.
“Tiểu Anh, Tiểu Anh.” Lâm Hải Thiên gần như là hét lên chạy về phía cậu.
Thật may vì cậu vẫn kiên định chờ người này, thật may vì cuối cùng người ấy cũng đã đến.
Hàn Tiểu Anh mỉm cười vẫy tay với Lâm Hải Thiên.
“Ngài…!đến rồi.” Hàn Tiểu Anh mắt có chút đỏ nhìn Lâm Hải Thiên.
Lâm Hải Thiên chạy đến ôm chầm lấy cơ thể Hàn Tiểu Anh.
Ngoài một từ lạnh lẽo ra thì không còn gì khác.
“Em…! đã đứng đây bao lâu rồi? Họ không cho em vào bên trong sao?” Hắn cố gắng ôm thật chặt Hàn Tiểu Anh vào lòng, chỉ mong thân thể bé cưng nhanh chóng ấm lên.
Cậu cũng ôm lại hắn, dụi mặt vào lồng ngực ấm áp kia.
“Em vừa mới đứng đây thôi, là em muốn ra ngoài đón ngài.”
Lâm Hải Thiên làm sao có thể tin nổi lời nói kia, hắn biết bé cưng đã đứng từ đây rất lâu rồi.
Bàn tay lạnh cóng, trắng bệch.
“Xin lỗi vì đã để em chờ lâu như vậy, tôi muốn gọi cho em nhưng điện thoại lại hết pin.
Lúc chiều có chuyện gấp nên giờ mới đến trễ như thế này.” Hắn mở khoá áo, vùi bé cưng vào lòng, ôm thật chặt cậu.
Hàn Tiểu Anh im lặng, lắng nghe từng lời mà Lâm Hải Thiên nói.
Từng câu từng chữ cậu đều hiểu, cậu biết hắn rất bận, nhưng trong lòng vẫn luôn dâng lên cảm giác chua xót đau lòng khó mà tả nổi.
Nếu được phép, cậu cũng muốn giận dỗi một lần, muốn trách Lâm Hải Thiên tại sao lại để cậu chờ lâu đến như vậy.
Nhưng Hàn Tiểu Anh không dám, cậu thật sự không dám làm như vậy.
Thân phận thấp hèn được một người anh tú như Lâm Hải Thiên để mắt đến là vô cùng may mắn rồi, cậu không nên quá phận.
“Em…!muốn về.” Sống mũi cậu cay cay, nếu cứ tiếp tục tình huống này, cậu sợ cậu sẽ khóc vì hờn dỗi mất.
Lâm Hải Thiên tự trách, tại sao lại để bé cưng đợi đến tận bây giờ.
“Được, chúng ta về.” Nói xong, hắn nắm tay cậu đút vào túi áo của mình thẳng tiến vào trong xe.
Trong xe đã bật sẵn máy sưởi, ngồi vào ghế Hàn Tiểu Anh mới cảm thấy ấm áp làm sao.
“Chúng ta đi ăn chút gì đó nhé, được không em?” Lâm Hải Thiên muốn giúp bé cưng cài dây an toàn, nhưng vẫn là Hàn Tiểu Anh nhanh hơn một bước.
Hàn Tiểu Anh chưa ăn gì hết, cậu bây giờ cũng không muốn ăn.
“Ngài đưa em về nhà được không?” Cậu không trả lời câu hỏi của hắn, hiện giờ chỉ muốn mau chóng về nhà.
Lâm Hải Thiên đau lòng bé cưng, suốt từ nãy đến giờ cậu không hề nhìn hắn lấy một cái.
Hắn muốn kéo cậu qua, nhưng lại sợ cậu tránh né.
Suốt cả một chặng đường dài, không ai nói gì.
Lâm Hải Thiên chăm chú lái xe nhưng trong lòng chẳng thể tĩnh lặng, được một lúc lại quay qua nhìn Hàn Tiểu Anh, vừa tự trách bản thân vô dụng, hối hận vì đã để bé cưng phải chờ.
Còn Hàn Tiểu Anh ở bên kia, cậu ngồi bất động nhìn ra phía ngoài.
Mùa đông mà, tối muộn rét lạnh thế này thì ai ra ngoài làm gì.
Cậu tận lực tránh né ánh mắt của Lâm Hải Thiên nhất có thể, cậu sợ hắn tinh mắt phát hiện ra vết thương trên mặt, lúc đấy sẽ rất khó xử.
“Bé cưng à, em…!giận tôi sao?” Lâm Hải Thiên một tay cầm lái, tay còn lại đưa qua nắm lấy tay bé cưng, nhưng bàn tay cậu lạnh ngắt.
Hắn có chút giật mình, “Tiểu Anh à, em nói gì đi, đừng chỉ im lặng như vậy mà.”
Dù đã ở trong xe khá lâu nhưng nhiệt độ cơ thể của Hàn Tiểu Anh lại chẳng khác mấy so với lúc ở bên ngoài.
Cậu ngả người ra ghế, đầu nghiêng sang dựa vào kính cửa sổ, tận hưởng hơi ấm toả ra từ cái nắm tay của Lâm Hải Thiên.
“Không biết bao giờ mới qua mùa đông, ngài nhỉ? Em không thích nhất là cái lạnh của nó đấy, lạnh đến thấu tâm can.”
Đúng vậy, Hàn Tiểu Anh cậu ghét nhất là mùa đông.
Mẹ Diễm của cậu ra đi đúng lúc đông về, lạnh lẽo y như cơ thể của mẹ vậy.
Lâm Hải Thiên không biết nên đáp thế nào, chỉ có thể nắm thật chặt tay Hàn Tiểu Anh, hắn chỉ sợ nếu buông ra, tất cả sẽ tan biến.
Cả hai về đến ngõ nhỏ thân quen, Hàn Tiểu Anh mở cửa bước xuống xe, lợi dụng bóng tối quay mặt mỉm cười nói với Lâm Hải Thiên.
“Ngài về đi, hôm nay thật sự cảm ơn ngài.
Ngài về cẩn thận, em xin phép vào nhà trước nhé.” Cậu gần như là chạy vào trong phòng, chỉ sợ chậm trễ sẽ bị Lâm Hải Thiên gọi lại.
Hàn Tiểu Anh bước đến bậc thềm trước phòng thì cánh tay bị kéo lại.
Lâm Hải Thiên cao lớn xuất hiện trước mặt cậu.
“Em còn giận tôi—” Lâm Hải Thiên chưa nói hết câu, gương mặt bé cưng liền khiến hắn im bặt.
“Em…!mặt của em…?” Hắn đưa tay muốn chạm lên mặt Hàn Tiểu Anh.
Cậu hốt hoảng quay mặt đi, “Em không sao, chỉ là không cẩn thận va chạm chút thôi.” Cậu muốm rút cánh tay bị cầm chặt kia, nhưng không thể nào rút ra được.
“Tiểu Anh à, em có chuyện gì giấu tôi phải không? Hay là em còn giận tôi chuyện vừa rồi?” Lâm Hải Thiên nín thở, chạm lên từng vùng vết thương của Hàn Tiểu Anh.
“Em trách tôi cũng được, đánh mắng tôi cũng được.
Xin em đừng im lặng như vậy, Tiểu Anh à, làm ơn, nói tôi biết chuyện gì được không?” Giọng nói của hắn đã có chút nghẹn ngào.
Gương mặt này, cơ thể này của bé cưng.
Đến Lâm Hải Thiên hắn còn không dám nghĩ đến việc làm đau em ấy, hắn thương bé cưng, yêu bé cưng đến như vậy, ngậm trong miệng sợ tan mà cầm trong tay sợ vỡ.
Là ai không biết tốt xấu khiến bé cưng của hắn thành ra thế này?
Tại sao bé cưng lại cứ nói bản thân không sao như vậy?
Trên trán em ấy chỉ tạm dán một miếng băng cá nhân để tiện che đi vết thương, không biết bên trong thương tích thế nào?
Đôi mắt hạnh của em ấy mới ngày nào còn cười vui vẻ với mình, mà tại sao bây giờ lại bầm tím đến ứ máu như vậy?
Bên má non mịn khiến hắn lúc nào cũng muốn gặm cắn, vậy mà bây giờ lại xanh tím một mảng.
Đôi môi kia lúc nào cũng khiến hắn cứ nhìn là không nhịn được mà muốn hôn, vậy mà bây giờ lại xuất hiện một vết rách.
Bé cưng của hắn, tại sao lại ra nông nỗi này?
“Xin lỗi em, Tiểu Anh à, thật sự xin lỗi em.” Lâm Hải Thiên ôm Hàn Tiểu Anh vào lòng, không dám dùng sức.
Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em, xin lỗi vì khiến em thành thế này, xin lỗi vì để em phải chờ đợi, xin lỗi vì đã lỡ hẹn với em.
Hàn Tiểu Anh cảm nhận được cơ thể đang run rẩy của Lâm Hải Thiên, nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của hắn, cậu cũng nhẹ nhàng dang tay đáp lại.
“Em không sao thật mà, ngài đừng lo.” Cậu cố gắng mỉm cười tự nhiên nhất có thể, người nên xin lỗi là cậu mới đúng, khiến Lâm Hải Thiên phải lo lắng thế này.
Tại sao em lại có thể nói không sao một cách bình thường như vậy? Vết thương kia rõ ràng vô cùng đau xót, vậy mà em vẫn nói không sao.
Lâm Hải Thiên hắn rõ ràng muốn hỏi căn nguyên của sự việc này đầu đuôi ra sao.
Nhưng hắn không muốn nhắc lại chuyện này, chỉ sợ bé cưng lại càng thêm khổ sở.
“Tiểu Anh à, để tôi ở lại cùng em, có được không?” Lâm Hải Thiên buông Hàn Tiểu Anh ra, nắm tay cậu muốn đi vào trong nhà.
Hàn Tiểu Anh giữ lại cánh tay của hắn, “Hôm nay…!em muốn nghỉ ngơi một chút.”
Lâm Hải Thiên hiểu ý của bé cưng, nhưng hắn không dám để cậu một mình.
“Tôi chỉ muốn bên cạnh em thôi, được không em?” Lâm Hải Thiên gần như là bất lực năn nỉ, giọng nói dịu dàng áp tay lên má bé cưng.
“Em chưa ăn gì phải không? Tôi đi mua gì đó cho em nhé, Tiểu Anh à, em đợi tôi một chút thôi, nhanh lắm.”
Hàn Tiểu Anh cũng cảm nhận được chân tình chăm sóc của Lâm Hải Thiên.
Cậu biết ngài Lâm lo lắng cho cậu, nhưng hiện tại cậu không dám đối mặt cùng hắn với gương mặt nhếch nhác kinh khủng này.
Đến bản thân cậu còn không nhìn nổi, đâu thể để người cậu yêu nhìn mình trong bộ dạng thê thảm này.
Cậu chỉ muốn cho ngài ấy xem những mặt tốt đẹp của mình mà thôi.
Cậu ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Lâm Hải Thiên, nhịn xuống cảm giác muốn khóc.
Đưa tay áp lên má hắn, sau đó nhón chân đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn, mỉm cười đầy dịu dàng.
“Hải Thiên à, hôm nay em…!thật sự rất mệt, em chỉ muốn ngủ một chút thôi, Hải Thiên hiểu ý em mà…!phải không?”
Lâm Hải Thiên thoáng chốc cứng đờ, đây là lần đầu tiên bé cưng chủ động gọi tên hắn.
Nhưng tại sao lại trong tình cảnh như thế này, bé cưng gọi tên hắn với gương mặt đau khổ, nước mắt đã muốn thoát ra nhưng lại bị em ấy nhịn lại, cố gắng nở một nụ cười vui vẻ nhất có thể nhìn hắn.
Bé cưng đã dùng cách này để nói chuyện với hắn, hắn nào có thể làm khó cậu tiếp được.
Bé cưng thành ra thế này, hắn cũng có phần trong đó.
“Tiểu Anh à, có chuyện gì…!nhất định em phải nói với tôi.” Gương mặt Lâm Hải Thiên nhăn nhó, nhìn chằm chằm Hàn Tiểu Anh như sợ cậu sẽ biến mất ngay tức khắc.
“Em sẽ nói với ngài.” Hàn Tiểu Anh mỉm cười.
“Hứa với tôi, nhất định phải nói.”
“Em hứa với ngài.”.