Hắn biết lòng mình ngoài Chu Hoạ Y ra thì chẳng thể dung chứa thêm bất cứ kẻ nào nữa.
Không phải cô đối với hắn vạn vật cũng nhạt nhẽo như nhau cả.
Mà lúc này đối với Kha Nguyệt chỉ có áy náy.
Âu Dương Quân lặng người để mặc cho thân thể theo chiều gió thổi đong đưa, xiêu vẹo.
Hắn thì thào:
– Kha Nguyệt, ta và nàng chỉ có khổ đau, chân tình của nàng kiếp sau báo đáp.
Trên đỉnh Lạc Yên cao hơn vạn trượng, mây đen tại đỉnh đầu vần vũ giăng giăng.
ngôn tình hài
Âu Dương Quân đưa ánh mắt thê lương nhìn Hoạ Y lần nữa, hắn mỉm cười, buông rời binh khí.
Khi Trình Tranh lao đến thì hắn đã kịp giẫm chân gieo mình xuống đáy vực hun hút kia, chỉ để lại gương mặt anh tuấn như tranh hoạ xa dần tầm với.
Kha Nguyệt bất giác nhảy theo, hai con người chới với bám lấy nhau giữa không trung.
Trình Tranh gào lớn tên hắn, chỉ nhận lại nụ cười từ biệt của Âu Dương Quân rồi biết mất trong màn sương giá.
…—————-…
– Tranh nhi, chàng có tin vào chuyện kỳ ảo không?
Hắn long lanh mắt hỏi lại.
– Là chuyện kỳ ảo gì thế?
– Là một người ở niên đại khác, ở thời không khác cách xa triều đại của chàng rất rất xa, rất xa.
Sau khi chết đi linh hồn vô tình nhập vào thể xác khác của thời đại này, tiếp tục cuộc sống mà nguyên chủ đang dang dỡ.
Thoáng nghĩ Trình Tranh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng, bởi lẽ thời kỳ này làm gì có khái niệm xuyên không? Mà dù có ắt hẳn cũng phải là người tu tiên đạo hạnh cao thâm, chí ít như vậy thì nghe ra còn thuyết phục.
Thế mà một giây sau hắn liền đáp lại:
– Ta tin.
Cô tròn mắt kinh ngạc nhìn Trình Tranh, hắn ôm chặt người cô, hôn dịu dàng lên đ.ỉnh trán thì thào rất nhỏ:
– Nếu không xuyên đến ta đã chẳng may mắn gặp nàng.
Cô giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, hắn gom gọn bao nhiêu là bất ngờ của Hoạ Y vào đôi mắt sâu thăm thẳm của mình.
…—————-…
Chín mươi chín bậc thềm ngọc bích dẫn lên đỉn.h sắc phong, Hoạ Y trong phượng bào lộng lẫy điểm trang kiều diễm bước từng bước chậm rãi đi lên.
Trình Tranh ở trên đỉnh hoàng bào nghiêm nghị, oai phong chờ đợi.
Mỗi bước đi của cô đều chắc chắn, nhịp tim theo hồi trống loạn xạ ở lồ.ng ngực, sau cơn mưa to bão tố đã đi qua, không còn gì có thể ngăn cách gây ra sóng gió cho nhân duyên của họ nữa.
Cô tràn đầy hạnh phúc nhấc giầy thêu hoa cao quý đi giữa ánh mắt kính phục của mọi người, bên trên nam nhân yêu sủng nhất mực đang nhìn cô tràn đầy tình ý, cái kết như mơ này dù ngủ thiếp đi cô cũng cười đến tỉnh.
Bậc thang thứ chín mươi bảy vừa chạm, tựa hồ trên đầu đột nhiên choáng váng, gương mặt của Trình Tranh nhạt nhòa vô cùng, cô thấy mình mất thăng bằng mà ngả nghiêng, đang rơi xuống từ bậc chín mươi bảy xuống.
– Y nhi, Y nhi…
– Hoàng Hậu nương nương…
Xung quanh chìm vào đen tối, chỉ còn đọng lại tiếng gọi lo lắng của Trình Tranh và những người xung quanh, sau đó thì hoàn toàn yên ắng.
Mở mắt.
Trần nhà cao rộng kẽ ô hiện ra, ngay tại tầm mắt chiếc máy điều hoà hiện đại trắng tinh đang hoạt động.
Ngỡ là bản thân đã bị chấn thương đến ngốc nghếch, cô dụi dụi hay mắt nhìn cho kỹ, đột nhiên lúc này thanh giọng quen thuộc của một người phụ nữ cất lên.
– Hoạ Y, con tỉnh rồi sao?
– Mẹ.
Cô ngỡ ngàng, không tin nổi mẹ mình đang ngồi bên cạnh, quần áo hiện đại, bàn ghế hiện đại.
– Không, không thể nào?
Cô hoảng loạng thốt lên.
– Mẹ, đây là đâu?
Bà đỡ lấy người cô giải thích:
– Đây là bệnh viện, con bị tai nạn đã hôn mê suốt mấy tháng liền rồi.
Cuối cùng con cũng chịu tỉnh lại.
Nước mắt ấm nóng của bà rơi trên mu bàn tay cô, trong đầu cô bấn loạn từng phân cảm xúc.
Cô kịch liệt lắc đầu:
– Không, không thể như vậy được.
Hoạ Y phát hiện mình đang mặc quần áo của bệnh nhân, cô cuống cuồng bước xuống giường, nhưng vì thời gian thân xác bất động khá lâu khiến những bước đầu tiên nghiêng ngả, loạng choạng đến được cửa sổ, cô đặt tay lên tấm kính trong suốt, phát hiện xúc giác nhận được thông tin rất thật, bên dưới ánh đèn điện lập loè, dòng người xe xô bồ qua lại.
Cô rơi lệ, không thể tin bản thân đã xuyên về thời hiện đại, vậy Tranh nhi của cô phải làm sao?
Mẹ cô nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của con gái cũng không hiểu chuyện gì, bà lo lắng liền gọi bác sĩ trợ giúp.
…—————-…
Một năm sau.
Ký ức còn lưu lại thông tin Trình Tranh cũng là người xuyên đến thế giới đó.
Nếu hắn cũng đồng thời xuyên về giống cô thì sao?
Nghĩ như vậy nên Hoạ Y suốt một năm qua luôn cật lực tìm kiếm tung tích của Trình Tranh, nhưng ngoài diện mạo của hắn thì cô hoàn toàn không có thêm bất cứ thông tin nào nữa, như thể mò kim đáy bể, mặc cho tất cả những người xung quanh nghĩ rằng cô bị cú sốc sau vụ của Cố Thanh Xuyên mà đã mắc bệnh chướng ngại tâm lý, cô vẫn tin vào trái tim của mình về hồi ức xuyên không đó.
Tháng mười hai.
Thời khắc tất cả mọi vật đắm chìm trong không khí năm mới, Hoạ Y một mình ngồi ngẩn ngơ ở ghế sắt trước nhà thờ, gió đông thổi tung mái tóc xoăn nâu đỏ, áo lông trên người cũng khe khẽ động theo.
Cô xa xăm nhìn lên thảm lụa đen kịt, dung mạo cố nhân hiện ra như tranh hoạ, cô không kìm được lòng nhung nhớ, đầu mũi khoé mắt đã cay cay.
– Tranh nhi, chàng đang ở đâu? Ta nhớ chàng đến sắp phát điên rồi.
– Y nhi.
Vang vọng âm thanh từ tính ở phía sau, Hoạ Y tròn mắt sững người một nhịp rồi gấp gáp quay đầu.
Trước mắt cô nam nhân tóc tỉa gọn gàng, khoác chiếc măng tô nâu sẫm lịch lãm đi tới, áo thun cổ trụ phối với quần jeans đen, đi đôi giày đắt đỏ hợp màu.
– Là em phải không?
Đúng là ánh mắt ấy, dáng dấp ấy, chỉ khác hiện hữu trong diện mạo mới.
Hắn không cần cô trả lời, chỉ dựa vào tầng óng ánh lưng tròng ở đáy mắt của Hoạ Y đã vút lao lên ôm chầm lấy cô.
Vùi mình vào sâu trong lòng hắn, Hoạ Y cuối cùng cũng nghe lại được nhịp tim quen thuộc, mùi hương thanh ngọt mà chỉ có Trình Tranh mới có, sự ấm áp cuồng nhiệt khó quên mà chỉ cô mới được phép dùng.
Là hắn, chính là hắn, tình yêu vượt thời không của cô.
Hai người họ ôm nhau khóc nức nở, lần thứ hai Hoạ Y cho phép mình khóc một trận tơi bời là khoảnh khắc trùng phùng đắt giá này.
Giữa chốn đông người, xung quanh lập loè xanh đỏ ánh đèn, tiếng pháo năm mới vang dội khắp nơi, hai người họ trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào nhất, hạnh phúc nhất trên đời.
…End….