– Thứ nầy đâu phải dành cho anh mà chê.
Búng điếu thuốc ra xa, Duy đanh giọng :
– Nó cũng không phải dành cho em. Anh mà thấy em cầm đến nó một lần nữa thì liệu đó.
– Xì, anh Hưng còn chưa hăm em như vậy, nói chi anh.
– Hưng đâu thể nào như anh để em so sánh.
Nhớ lai hồi nãy Duy cũng nói câu tương tự với Quang, Lam Uyên lầm bầm :
– Tự cao, tự đại đến mức dễ ghét.
Dứt lời cô vùng vằng rút một điếu thuốc khác gắn lên môi châm lửa.
Giọng Duy lửng lờ :
– Phải ở đây có gương soi, để em có dịp nhìn rõ mình hơn nhỉ? Giận anh ta rồi châm thuốc đốt đời mình hay sao ? Quang không đáng để em phải làm vậy đâu Lam Uyên.
Lam Uyên nhếch môi, cách nhịp chân và kẹp điếu thuốc của cô làm Duy phát … cáu. Nhưng anh sẽ làm gì đây ? Nhào đến giật phăng điếu thuốc, lên lớp cô một tăng hay dịu dàng năn nỉ. Để rồi sau đó thì sao ? Tất cả những tình cảm anh cố nén xuống tận đáy lòng sẽ bị tung hết lên hết à? Duy không muốn như vậy vì Lam Uyên đã có Quang kề bên, hay vì anh có Tố Nga kề bên?
Anh đã dặn lòng đừng nên gặp Lam Uyên nữa, rồi cũng chính anh tìm đủ mọi cách đến đây để được nhìn gương mặt dễ yêu, nhưng rất
Xấu ở chỗ nào ? Đàn ông buồn biết uống rượu giải khuây, hút thuốc để nguôi ngoai. Đàn bà buồn chỉ biết khóc thầm, chớ không thể khoác tay ai nhậu một chầu cho quên tất cả. Đúng là nhân gian nầy khe khắt ! Và anh cũng không nằm ngoài định kiến đó mới khốn khổ.
Nhìn Lam Uyên ngồi bó gối trong ánh sáng âm âm, Duy thương xót lòng. Anh dịu dàng bảo :
– Buồn chuyện gì cứ nói với anh nếu em ngại không muốn nói với Hưng hay với bác Trí. Anh hứa giữ bí mật tuyệt đối. Anh xem em như Hồng Linh, như em gái của mình.
Lam Uyên cười héo hắt :
– Anh tốt , nhưng em đã có anh Hưng rồi, làm sao xem anh như ảnh được ?
– Nhưng em vẫn có thể kể cho anh nghe lý do làm em buồn đến mức đòi nhậu một chầu cho quên chớ.
Lam Uyên nhè nhẹ lắc đầu, mắt cô đăm đăm tuyệt vọng. Duy đau đớn nhận ra tình cảm Uyên dành ình, vì anh cũng đang mang tâm trạng như cô … tất cả đã muộn màng rồi Lam Uyên ơi.
Lam Uyên quẹt một que diêm, giọng đều đều :
– Nói với anh cũng không vơi buồn. Đã vậy biết đâu lại làm anh buồn lây. Thôi cứ để buồn ai người ấy chịu. Trong nhà ai cũng bảo em là con trai. Mà đã làm con trai thì làm gì biết buồn. Chút vu vơ ấy nếu có, chắc cũng theo khói thuốc lá bay lên trời rồi.
– Em nói dối.Tại sao vậy ?
Uyên cộc lốc :
– Tại em không nói được. Tại em là đứa điêu ngoa, khó ưa.
Thấy Duy cau mầy nhìn mình, Lam Uyên cắn môi. Hai người cứ ngồi yên bên nhau, Duy không nỡ về và Uyên cũng không đành lòng đuổi.
Duy lấy thuốc ra châm hút rồi bỗng dưng anh gắn lên môi Uyên, giọng tha thiết :
– Lam Uyên, nếu chúng ta có chung nỗi buồn thì buồn sẽ theo khói thuốc vơi đi.
– Em muốn buồn cứ đầy mãi. Hút thuốc xấu lắm. Em không đời nào đụng đến nó nữa đâu. Anh ngồi với em nãy giờ là đủ rồi. Bây giờ anh về đi.
Lần nầy Duy không năn nỉ “ngồi với anh thêm chút nữa” như hôm qua trong quán café. Anh đứng lên, ngần ngừ rồi lại ngồi xuống đối diện với Uyên.
Nắm hai tay cô áp vào ngực mình, Duy xúc động :
– Anh mong em sẽ tìm được một tình yêu tuyệt đẹp, một người thương em và sẽ mang đến hạnh phúc cho em.
Lam Uyên nghẹn lời :
– Em cũng mong sẽ được như thế.
Không ngăn được tình cảm của mình, Duy ôm siết cô vào lòng và hôn lên tóc, lên trán Uyên rồi hối hả buông cô ra, Duy đi như chạy trốn.
Lam Uyên bàng hoàng tựa lưng vào vách, nước mắt ứa ra. Tiếng xe của Duy vang lên và xa dần, xa dần.
Anh đã hiểu lòng em, nhưng điều đó có nghĩa lý gì khi em rất ghét bị thương hại.
Duy đưa tay tắt video rồi lững thững bước tới cửa sổ nhìn xuống đường. Ngày nghỉ, thiên hạ đi chơi vui , sao anh lại thu mình trong phòng làm gì nhỉ ?
Anh xem một lượt ba băng ca nhạc, lúc đứng dậy tâm hồn rỗng không. Với anh, dạo nầy không có bài hát nào hay hơn bài “Happy birthday to you.” Duy cứ săm soi cái thiệp sinh nhật Lam Uyên tặng, và áp tai vào nghe đi nghe lại những âm thanh nhỏ, trong veo vang đến tận trái tim.
Chẳng còn bao lâu nữa là tới đám cưới của anh và Tố Nga, thế nhưng Duy vẫn chưa thôi nhớ Lam Uyên như anh đã dứt khoát hứa với lòng. Trái lại càng ngày anh càng thấy tiến tới hôn nhân với Tố Nga là một sai lầm mà anh sẽ khổ cả đời. Không phải vì hình bóng của Lam Uyên chiếm ngự tâm hồn anh, mà vì lý do khác.
Duy vẫn nhớ mẹ anh thường nói xa nói gần rằng gia đình Tố Nga rất tính toán. Bản thân Tố Nga lại già dặn và quỷ quái hơn anh. Duy biết mẹ không thích Tố Nga. Phải chi lúc đó bà cản ngăn anh thì đỡ biết mấy nhỉ.
– Cậu Duy, ông gọi cậu.
Duy gật đầu và nhảy xuống những bậc thang đi vào phòng khách. Anh ngồi xuống salon :
– Có chuyện gì không ba?
Ông Định tằng hắng :
– Dĩ nhiên có chuyện, dù chẳng phải mới mẻ gì.
Duy nhíu mầy :
– Ba cứ nói trắng ra đi.
Ông Định nheo nheo mắt nhìn Duy qua khói thuốc :
– Mấy mẫu quần áo được thiết kế bằng vi tính khá lắm. Khách rất ưa thích vì lạ mắt. Nhưng ba không gọi con vào để nói về chuyện đó.
– Con biết.
– Hừ! Lúc nào cũng tự mãn. Sắp làm chủ một gia đình, con có suy nghĩ gì khác hơn chưa hay là vẫn khăng khăng với đầu óc bảo thủ của mình. Ra trường một năm rồi vẫn lông bông lêu lỏng, con không xấu hổ hay sao Duy?
– Con không lông bông, lêu lỏng. Bằng chứng là vẫn phụ những việc ba yêu cầu như vẽ mẫu, tạo mốt.
Ông Định đanh giọng :
– Đó không phải vấn đề chính. Ba muốn nói sau nầy con thay ba điều hành công ty kìa. Bao nhiêu người thèm muốn được như con, còn con thì tránh né để làm nhân viên cho nơi khác.
Duy thở mạnh :
– Con không hề tránh né như ba nghĩ, nhưng từ hồi còn đi học, con đã khẳng định con sẽ không đeo đuổi công việc của ba. Cho đến bây giờ con vẫn giữ ý đó. Vả lại ba có thiếu người đâu. Quang là phụ tá đắc lực giúp công ty gần mười năm nay kia mà.
Ông Định nghiêm mặt :
– Con xúi ba giao trứng cho ác đấy à! Đành rằng Quang có nhiều khả năng, nhưng bù lại nó cũng nhiều tham vọng. Ngay cả ông Nghị, bác ruột của nó, cũng phải dè chừng. Về lâu dài, làm sao ba tin tưởng được chứ.
Dụi nhanh điếu thuốc, ông nói tiếp :
– So với mọi người, gia đình mình có nhiều cổ phần nhất. Chúng ta đâu thể để người ngoài điều hành công ty được. Nay mai con và Tố Nga cưới nhau, hai nhà gom làm một. Con không đứng ra trông coi thì ai hở Duy? Từ bây giờ con phải vào làm để ba hướng dẫn mọi thứ. Con không chỉ là chủ nhân của một gia đình, mà con phải là chủ công ty nầy nữa.
Duy cương quyết :
– Ba đừng ép đặt. Ngay cả chuyện cưới hỏi, con cũng chán rồi, ba đừng nhắc nữa.
Ông Định sững lại :
– Con vừa nói cái gì ? Ba mẹ ép đặt bắt con cưới Tố Nga à ?
Duy vội đính chính :
– Ý con không phải vậy. Nhưng thật ra con chưa muốn cưới vợ khi chưa có sự nghiệp trong tay. Gia đình Nga lại buộc hỏi gấp, cưới gấp năm nay. Mọi người muốn trói chân con hay sao ấy.
– Con nói nghe lạ thật! Trước đây chính con đồng ý khi ba chọn Tố Nga cho con, qua thời gian dài tìm hiểu nhau, con lại đồng ý tiến tới hôn nhân, sao bây giờ lại nghĩ rằng mọi người muốn trói chân mình. Là đàn ông, con phải chính chắn khi quyết định chuyện hệ trọng của đời mình chứ.
Duy cãi bướng :
– Trước đây khi quen và có tình cảm với Nga, con không nghĩ sâu đến việc sắp xếp của hai bên. Bây giờ con mới hiểu và thấy hình như … người ta lợi dụng tình cãm của mình.
Ông Đình nổi giận :
– Hừ! Cha mẹ nào lại lợi dụng tình cảm của con cái. Mầy phải suy nghĩ đàng hoàng trước khi nói nghe chưa.
– Con không những suy nghĩ mà đã tìm hiểu vấn đề nầy.
Ông Định nhíu mầy :
– Tìm hiểu. Tìm hiểu là thế nào?
Duy ngần ngừ :
– Con chưa thể nói rõ với ba được Nhưng chắc chắn tình cảm của Tố Nga dành cho con không đơn thuần là tình yêu trong sáng như trước giờ con vẫn tưởng. Nga có mục đích hẳn hoi …
Ông Định hầm hầm ngắt lời :
– Càng nói chuyện với con, ba càng bực mình, vậy ý con muốn gì hả Duy ?
Sau một hồi lặng thinh suy nghĩ, Duy nói :
– Con muốn tự do trong mọi vấn đề, công việc làm và cả hôn nhân… con muốn kéo dài thời gian tìm hiểu nhau, khoan hãy làm lễ hỏi …
Ông Định đập tay xuống bàn làm tách trà tưng lên, rơi xuống đất vỡ tan tành :
– Đủ rồi Duy ! Ba không phải là con rối để con giật dây, ba cũng không phải là thằng hề nói một đàng làm một nẻo. Ngày hỏi, ngày cưới đã định rồi, bây giờ con lại muốn dời. Đồ ích kỷ chỉ biết nghĩ tới bản thân. Con coi cha mẹ không ra gì cả. Gia đình con Nga sẽ nghĩ sao về đề nghị quái đản của con. Còn Tố Nga, chắc gì nó đồng ý dời ngày cưới lại.
Duy im lặng, anh nhẹ nhõm khi đã nói ra được điều nặng nề mà anh phải mang hơn hai tháng nay. Đúng là anh ích kỷ khi gây cho ba mình thế khó xử, nhưng anh không thể nào làm khác được. Lẽ ra anh chưa đủ can đảm nói chuyện nầy, nhưng ba anh đã … gợi cho anh nói. Bây giờ dù ông có tức mình thoi anh một cú, Duy cũng sẽ ngồi yên lãnh đủ, miễn sao chuyện hôn nhân của anh cứ dậm chân tại chỗ là được.
– Nói thật đi ! Tại sao con không muốn xúc tiến việc cưới hỏi.
Duy vẫn giữ nguyên lời hồi nãy :
– Tại con chưa có sự nghiệp riêng.
Ông Định cười nhạt :
– Gia đình nầy, dòng họ nầy chỉ có một sự nghiệp chung. Con đừng lấy chuyện nọ bắt quàng sang chuyện kia. Ý con muốn ba cho con một số vốn để mở trung tâm mua bán máy tính gì đó, là điều không bao giờ có. Đừng hòng đem chuyện hôn nhân ra bắt chẹt ba. Nếu không chịu làm đám hỏi theo dự định thì cút ngay khỏi nhà, xem như tao không có thằng con trai nào hết, vì rõ ràng mầy có nghĩ gì tới gia đình đâu. Không có thằng con mất dạy như mầy, tao dễ ăn nói hơn với người ta.
Duy năn nỉ :
– Con quyết định rồi, xin ba chịu cực một chút dùm con. Tìm hiểu nhau không kỹ, vội vã cưới xin, để mọi chuyện cứ ngỡ là tốt đẹp tới răng long đầu bạc, lại mau chóng tồi tệ ra thì càng khổ.
Ông Định nhếch môi :
– Hừ ! Mầy đã có một con đàn bà khác phải không.
Thấy Duy lặng thinh, ông Định dịu giọng :
– Đàn ông chơi bời là chuyện thường. Ba không cấm con vui chơi dù đã có vợ. Nhưng vì một con bé bá vơ nào đó mà phụ người mình từng thương yêu thì đúng hay sai ?
– Con không phụ ai hết. Có điều lấy nhau ngay bây giờ thì chưa được.
– Vậy mầy đi mà nói với con Nga. Tao không biết đến chuyện của chúng bây.
Duy thản nhiên :
– Con sẽ nói với Nga. Rồi cô ấy phải đồng ý thôi. Nếu không con sẽ nhờ mẹ giúp ý. Thế nào cũng được.
Ông Định hơi nao núng trước thái độ tự tin của Duy. Con ông là một đứa ngỗ nghịch, nó từng cãi lời ông bao nhiêu lần rồi, ông không nhớ nữa. Nhưng chuyện lần nầy ông không thể để nó lấn át, vì danh dự của ông là một lẽ, lẽ quan trọng hơn là chuyện làm ăn và sự nghiệp ông tạo dựng mấy mươi năm nay.
Ông đã vui mừng vô cùng khi thấy Tố Nga gây được sự chú ý, và sau đó cột được trái tim của Duy. Xưa nay con trai ông không quan tâm đến phụ nữ. Từ hồi cấp ba đến lúc học đại học, Duy chỉ chúi mũi vào sách vở. Duy học giỏi và hơi nhát gái. Tố Nga là … mối tình đầu của anh, cô đã hướng dẫn và dạy anh ….yêu. Trong môn học nầy Duy là cậu học trò ngô nghếch nhất, song vốn thông minh nên anh cũng mau chóng hiểu bài học đầu đời về yêu.
Gia đình Tố Nga là chỗ hợp tác làm ăn lâu năm với gia đình ông, nếu Duy làm rể họ thì môn đăng hộ đối hơn. Do đó ông đã mau mắn đặt vấn đề cưới xin, dù vợ Ông không có cảm tình và tỏ thái độ lạnh nhạt với Tố Nga ra mặt. Lúc đó Duy đã bằng lòng, sao bây giờ nó lại cương quyết đổi ý thế nầy? Không lẽ trước khi đi Canada, vợ Ông đã…. tuyên truyền gì cho nó à ? Ái cha! Nếu bà về tới và biết Duy đổi ý chắc chắn bà sẽ ủng hộ nó. Lúc ấy chuyện hôn nhân không thành dẫn theo chuyện làm ăn rối rắm thì khổ cho ông.
Ông Định từ tốn nói :
– Suy nghĩ cho kỹ trước khi hành động. Liệu con sẽ làm được gì nếu không nhờ vào gia đình? Con nghĩ, với bằng kỷ sư điện toán và chút tài mọn, con sẽ dễ dàng leo lên những nấc thang danh vọng sao? Ba không đủ vốn để đầu tư cho con, nhưng nếu có gia đình Tố Nga hỗ trợ thì chuyện mở một trung tâm tin học hay dịch vụ tin học gì đó dễ như trở bàn tay. Ngày nay muốn thành công phải đầu tư nhiều, làm ăn lớn, còn mở ba cái cửa hàng tầm thường thì làm sao cạnh tranh được với ai.
Duy nhếch môi nói toạc ra suy nghĩ của mình :
– Ba cho rằng nếu cưới Tố Nga con sẽ xòe tay nhận tiền từ gia đình cô ta à ? Điều nầy chứng tỏ ba đã tính toán trước khi cố tình sắp xếp cho con quen Tố Nga. Con muốn nói tình cảm của mình bị lợi dụng là như vậy đó. Ba muốn con sẽ là người quản lý luôn tài sản của Tố Nga chớ gì. Nếu vậy thì ba lầm. Ba may mắn cưới đươc mẹ, một người giàu có và hết lòng yêu thương chồng. Còn Tố Nga, không đơn giản như mẹ đâu. Nói đúng hơn là gia đình họ không đơn giản và con đã quá chán trò hai mặt nầy.
Nói dứt lời Duy đứng lên đi thẳng về phòng. Anh với tay lấy tấm thiệp sinh nhật rồi nằm vật xuống giường.
Trên đầu nằm của anh là con cá sấu nhỏ của Lam Uyên tặng. Nó đang quẩy đuôi há mồm như thách thức Duy. Còn Uyên, bây giờ em đang làm gì ? Suốt hai tháng trời nay anh đã lẩn tránh không đến nhà em mặc cho Hưng mời, mặc cho ba em nhắn đến để đàm đạo về khí công, về cách tập luyện sao au bình phục.
Thật ra chỉ vì anh không muốn đến với em bằng tâm hồn nặng nề bởi những điều chưa giải quyết xong, chưa dứt khoát đựơc. Em có biết không, cách đây hai tháng, anh đã bỏ mặc em ngồi lại bên thềm, để đi như chạy trốn vì anh lầm lẫn bao điều.
Thứ nhất, anh tưởng anh sẽ quên em dễ dàng vì anh đã yêu Tố Nga.
Thứ hai, anh tưởng Tố Nga yêu anh thật lòng như lúc nào cô ấy cũng thể hiện lòng yêu anh. Rốt cuộc hai điều trên đều là không tưởng mà nếu không bị “sốc” vì em, anh sẽ chẳng đời nào tự vấn trái tim mình để nhìn ra sự thật.
Tố Nga đã tạo cho anh thói quen cần cô ấy, vì lúc nào Nga cũng bám sát theo lo cho anh từng chút. Thoạt đầu anh cho rằng mình may mắn và hạnh phúc. Dần dà anh thấy mình mất tự do như hôm gặp em lần đầu ở quán kem, anh muốn bỏ mọi thứ để chạy theo em, nhưng làm sao được.
Rất nhiều lần Tố Nga đùa vui với anh rằng: Anh là gã khờ trong tình yêu. Cô ta đã nắm được gã khờ đó vì thích có anh chồng khờ, hay vì mục đích nào khác ?
Tại sao trước đây Tố Nga mặn nồng với Quang rồi lại bỏ anh ta để … yêu anh ? Có phải vì Quang quá bản lĩnh, khó điều khiển, chớ không ngờ nghệch, dễ lèo lái như anh không?
Có thể tất cả sự hoài nghi của anh đều đúng. Nhưng làm sao anh giải bày với em hở Lam Uyên. Làm sao anh mở miệng nói yêu em khi chính anh đã nhận Tố Nga là vợ sắp cưới của mình. Anh đã sai lầm khi tiến tới quá nhanh với cô ấy, nhưng không phải vì vậy mà anh dứt khoát dứt bỏ những ràng buộc với Tố Nga được.
Anh phải sống trong trạng thái lưng chừng nầy đến bao giờ, anh vẫn chưa biết Lam Uyên à.
Bất giác Duy thở dài. Anh úp cái thiệp lên mặt và nghe những âm thanh dễ yêu vang lên, đưa anh vào cơn mộng.
Đang chập chờn, Duy bỗng thấy mình bị hôn. Chẳng cần mở mắt, anh cũng thừa biết Tố Nga đang hôn mình. Duy nằm yên, anh không đưa tay kéo cô xuống kề bên như trước giờ anh vẫn háo hức làm khi hai người một mình.
Tố Nga chủ động ôm chầm lấy Duy, cô hôn như nuốt lấy môi anh. Duy cố gắng kềm chế nhưng sau cùng cũng siết lấy cô và khao khát hôn trả.
Tố Nga khúc khích cười, cô để mặc anh vuốt ve âu yếm và bảo :
– Em tưởng anh tu sắp đắc đạo rồi chứ. Ai ngờ quỷ dữ vẫn là quỷ dữ. Hôn người ta rát cả môi ngợp cả mũi. Sao tham lam thế! Trước sau gì cũng thuộc về anh mà.
Duy lơ lửng hỏi :
Sao em lại yêu một gã cù lần như anh nhỉ ?
– Sao hôm nay anh lại thắc mắc điều nầy nhỉ ? Lẽ ra anh nên tự hỏi sao anh yêu em đến mức cứ ở kề bên là anh vồ vập, ngấu nghiến, ghì siết thì đúng hơn.
Bình thường nếu nghe Tố Nga hỏi với giọng đầy khiêu khích như vậy, Duy đã thể hiện ngay tính đàn ông đầy đam mê của mình rồi. Nhưng hôm nay thì không, anh khẽ nhích người ra. Tố Nga nhíu mầy :
– Dạo nầy anh lạ ghê, nóng bỏng đó rồi lạnh lùng đó. Em hỏi sao anh không trả lời ?
Duy gối đầu lên hai tay :
– Anh đang suy nghĩ xem tình cảm anh dành cho em có phải là tình yêu thật sự không? Hay đó chỉ là một thói quen không thể thiếu của một người đàn ông trẻ khỏe, cạnh một người đàn bà đẹp, khiêu gợi như em.
Tố Nga cười xòa :
– Anh khéo nghĩ ngợi. Tình yêu chẳng qua là một thói quen dễ thương thôi.
– Người ta vẫn dễ dàng thay đổi thói quen ấy chớ.
Tố Nga lườm Duy :
– Người ta nào chớ không phải là anh nhé! Anh có chớ một thói quen duy nhất là quen có em, yêu em và quen …. chìu theo ý em.
– Em áp đặt anh đấy à ?
Tố Nga cười. Cô vuốt ve vùng ngực nở nang, chắc chắn của anh, giọng ỡm ờ :
– Em không áp đặt mà đang tập dần cho anh, để anh có thói quen phục tùng em.
Duy nhẹ nhàng nắm lấy tay Nga. Giọng anh khô khan :
– Anh đã quen rồi, không cần em phải làm thế nữa.
– Lại dỗi! Cứ y như con trai mới lớn. Hồng Linh nói em cực khổ chìu chuộng, săn sóc, lo lắng cho anh như cô nuôi giữ trẻ quả là không sai. Đừng thấy người ta cưng rồi làm tới đấy nhé! Em mà bỏ là cho anh khóc mùi mẫn …
Duy nhắm mắt lại như không muốn nghe giọng chảnh chọe của Tố Nga. Lúc nào cô cũng nói năng như vậy, thế sao hôm nay Duy mới nhận ra rằng Nga thường làm người đối thoại phải khó chịu vì cách nói trịch thượng của mình. Trước đây Duy vẫn bào chữa rằng vì cô là con nhà giàu, quen được cưng chìu nên kiêu căng, phách lối một chút càng làm tôn tính cách lên chớ chẳng hề gì.
Người ta bảo “khi thương trái ấu cũng tròn” Anh có ghét bỏ gì cô đâu, sao tình cảm anh dành cho Tố Nga ngày càng méo mó, càng phai nhạt vậy?
Có phải tại Lam Uyên không.
Tố Nga nũng nịu ép sát vào anh. Tóc cô lòa xòa trên cổ Duy nhồn nhột. Nén tiếng thở dài … anh nhè nhẹ vỗ vào vai cô như ru ngủ. Lòng Duy bứt rứt khôn nguôi khi nghĩ mình đang phụ tình Tố Nga. Chút ham muốn xác thịt của người đàn ông không bùng lên đựơc, dù Tố Nga như một hỏa diệm sơn đang rừng rực gọi mời.
Có gì khổ sở hơn kề cận ôm ấp một người mà lòng lại cuồng điên nhớ về người khác. Duy với Tố Nga chưa phải là vợ chồng, tuy cả hai rất thân mật và chả lạ gì chuyện vuốt ve hôn hít nhau, nhưng nghĩ tới viễn cảnh mãi mãi phải sống với một người, và lén lút khổ sở nhớ về một người, Duy thấy không chịu nổi.
Anh đã quá sai lầm khi nghĩ những đòi hỏi của thân xác và tình yêu là một. Vì với Lam Uyên, anh chưa đời nào nhớ như nhớ đến Tố Nga và ham muốn như ham muốn Tố Nga.
Lam Uyên như một làn khói hư ảo, anh không bắt được nhưng cứ đeo đẳng làm anh đau đớn khốn khổ. Làn khói ấy mỏng manh, thuần khiết đến mức Duy sợ lỡ chạm tay vào khói sẽ vỡ tan.
Còn Tố Nga! Cô ấy là một thực tế nan giải mà lương tâm Duy không cho phép anh lìa xa cô.
Dường như nhận được sự hờ hững của Duy, Tố Nga hỏi ngay :
– Anh sao vậy ?
– Có sao đâu.
– Còn chối nữa. Nãy giờ cứ như mất hồn. Thấy ghét !
– Anh đã hôn em và đang nằm sát em còn đòi hỏi gì nữa.
Tố Nga ấm ức :
– Nhưng mà trước đây anh đâu có như vậy.
Duy hỏi nhát gừng :
– Trước đây là bao lâu ? Là hồi nào.
– Là … là … là một hai tháng trước. Em thấy càng ngày anh càng không hết lòng với em.
Duy bật cười, anh ỡm ờ :
– Chưa là vợ chồng, làm sao dám hết lòng với em được.
Đập vào vai Duy, Nga dẫy nẫy :
– Quỷ anh, ý em nói là hình như anh đang chán em thì phải chớ bộ.
Duy nhướng mầy :
– Theo em thì tình yêu là một thói quen dễ thương. Đã là thói quen rồi, thì dễ thương tới đâu dần dà người ta cũng chán. Vì thật ra có gì nhàm chán hơn thói quen.
Tố Nga lồng lên :