Hoa Vàng Mấy Độ

Chương 7: Chương 7



– Có thật là anh chán em không?
Duy thủng thỉnh trả lời :
– Anh chán tình yêu theo kiểu em nói. Vì anh cần một tình yêu chớ không cần một thói quen.
Tố Nga ngồi nhổm dậy chống tay trên nệm và nhìn chăm chăm vào Duy như cố hiểu sâu hơn lời anh vừa nói.
– Ý anh muốn nói gì? Sắp cưới rồi, đừng chọc em giận, em … xù, em … xù luôn anh ráng chịu à nha.
Duy buột miệng :
– Ví dụ anh chịu cho em … xù, em có đồng ý … xù đẹp không?
Mắt Tố Nga biến sắc. Cô linh cảm Duy không đùa với câu hỏi như đùa nầy đâu.
Tố Nga để ý và thấy từ buổi tiệc sinh nhật đến giờ Duy thay đổi rất nhiều. Ngồi bên cô, thậm chí hôn cô nhưng hồn anh như gởi về đâu. Cô cố công tìm hiểu và thấy rõ mình chưa bao giờ hiểu về Duy. Trước nay Tố Nga luôn tin rằng anh duy nhất yêu và trung thành với mình, nhưng càng gần đây cô càng thấy không phải vậy.
Khi đến với Nga qua môi giới của gia đình đôi bên, Duy quả là một anh chàng gà tồ nhút nhát. Tố Nga những tưởng với kinh nghiệm yêu từng có, cô sẽ làm quyền làm hành với Duy, rồi khi đã là vợ anh, cô sẽ làm chủ luôn cả cơ nghiệp mà cô biết anh không lấy gì làm bận tâm đến, chỉ vì nó chả hợp với lý tưởng anh đeo đuổi.
Nhưng bây giờ mọi điều cô suy tính xem ra chừng sắp đổ vỡ, vì anh chàng gà tồ bỗng dưng trở chứng. Nghĩ tới việc tiêu tan mộng ước, Tố Nga không giữ được bình thản cô lắp bắp :
– Anh đùa gì kỳ vậy? Thật sự anh muốn em…. Em xù anh hả ?
Duy lắc đầu :
– Đâu có.
Rồi anh thở dài khổ sở, ray rứt. Tố Nga suy nghĩ rất nhanh, cô vờ nằm xuống giường, giấu đầu vào gối rấm rức :
– Anh định thử em đấy à ? Anh không nghĩ tới tự ái của em chút nào hết. Anh phải biết anh là người tình đầu tiên và duy nhất của suốt cuộc đời em chứ.
Duy bỗng cười khan :
– Vậy Quang là người tình thứ mấy của em ?
Tố Nga hơi khựng, rồi lại lu loa :
– Em với anh ta không có gì hết. Dạo em còn giúp ba làm ở công ty, Quang có đeo đuổi nhưng em đâu có thèm. Té ra anh vì anh ta mà dạo nầy lạnh nhạt với em. Anh ghen với cái không có, thật khổ cho em hết sức.
Hít hít mũi, Tố Nga nói một hơi :
– Còn chả bao lâu nữa là cưới hỏi rồi. Em mong ngày tháng trôi cho thật nhanh, đến lúc em là của anh rồi, anh khỏi phải ghen với ai.
Duy trầm giọng :
– Anh thì mong ngược lại.
Tố Nga thở mạnh :
– Là sao chớ ? Anh đừng có chướng :
Duy khe khẽ lắc đầu :
– Anh không chướng cũng không hề ghen em với bất cứ ai. Sẵn dịp gặp nhau anh muốn bàn với em một chuyện ….
Tố Nga lo lắng ngắt lời :
– Có quan trọng lắm không ?
– Quan trọng chớ.
– Chuyện gì vậy ? Anh làm em hồi hộp quá.
Duy nói nhanh :
– Chuyện hôn nhân của mình. Anh muốn chúng ta kéo dài thêm thời gian tìm hiểu nhau.
Tố Nga ngớ ra rồi hấp tấp phản đối :
– Để làm gì cơ chứ trong khi ba mẹ đã chọn ngày rồi. Điều nầy không thể được. Anh đùa hơi ác đó.
Giọng Duy sắc lại :
– Anh không đùa, anh muốn dời ngày cưới thật mà. Không ai cản được đâu.
– Nhưng … tại sao ?
– Anh muốn có sự nghiệp trước khi có vợ. Sự nghiệp do chính tay anh dựng theo lý tưởng anh đã chọn chớ không theo ý ai hết.
Tố Nga thừ ra, cô bị choáng váng vì bất ngờ. Không đời nào cô nghĩ Duy có thể nói như vậy với mình. Thật sự anh muốn gì khi đưa ra đề nghị nầy? Anh muốn làm áp lực để ba anh chi ra một số vốn cho anh mở cơ sở vi tính chết tiệt gì đó mà cô rất ghét phải không ? Hừ! Nếu thế thì so với Quang, Duy thủ đoạn đâu kém. Anh muốn đặt để Tố Nga trước sự đã rồi. Nếu không vận động hai ông bố chìu theo ý anh, biết đến bao giờ mới tới ngày cưới.
Tố Nga chua chát nghĩ đến câu “vỏ quýt dầy có móng tay nhọn.” Trong trường hợp nầy cô với Duy, chưa biết ai là vỏ quýt dày, ai là móng tay nhọn. Nhưng rõ ràng thế chủ động là do Duy rồi.

Nga nhỏ nhẹ :
– Đồng vợ đồng chồng tát bể Đông cũng cạn tại sao anh không nghĩ anh sẽ cùng em tạo dựng sự nghiệp ? Ba mẹ em sẵn sàng bỏ vốn ra giúp kia mà.
– Anh không muốn nhận sự giúp đỡ ấy, vì anh không thuộc hạng lấy gia tài của vợ làm gốc. Hừ ! Em nghĩ anh dời ngày cưới là để gây áp lực buộc ba mẹ anh, và bên em bỏ vốn ra cho anh đấy à? Em đánh giá anh thấp quá.
Tố Nga không kiên nhẫn được nữa. Cô kêu lên :
– Vậy anh muốn gì khi đưa ra đòi hỏi kỳ vậy? Anh không nhận sự giúp đỡ của gia đình đến chừng nào mới có sự nghiệp khi bây giờ anh vẫn lông bông với hai bàn tay trắng. Và em em sẽ đợi anh tới bao giờ. Một năm, hai năm hay tới già ? Phụ nữ chỉ có một thời xuân làm sao em chờ anh được chớ.
Duy nói :
– Anh đâu buộc em đợi anh cả đời. Anh muốn chúng ta có thời gian tìm hiểu nhau kỹ hơn. Anh muốn yêu và được yêu thật sự.
– Anh cho rằng thứ tình cảm em cho anh là giả hay sao? Đúng là kiếm chuyện để ruồng rẫy em. Vì ai? Anh đã quen đứa nào khác? Nó là ai, ở đâu hả ?
Tố Nga nổi điên lên khi thấy Duy làm thinh. Sự im lặng của anh chẳng khác nào ngầm giải đáp rằng : “ Ừ, cô nghi ngờ đúng, tôi đã có người khác.”
Vớ cái gối liệng vào người anh, Tố Nga vẫn chưa hả định vơ luôn cái mền liệng tiếp, cô bỗng nhìn thấy cái thiệp mừng sinh nhật.
Lẽ nào nỗi bất hạnh của cô bắt đầu từ đây. Nga nhào tới chụp Duy cũng nhào tới nhưng chậm hơn cô.
Tố Nga hào hển giấu cái thiệp sau lưng, cô nhảy xuống giường lùi vào một góc và mở ra để xem cho kỹ. Đúng là cái thiệp của con quỉ nhỏ ấy, cô không thể nào nhầm được. Hôm đó Nga đã tức sôi lên đến mức muốn hất tất cả cái bánh sinh nhật to tướng xuống đất chỉ vì suốt buổi Duy cứ mân mê cái thiệp nhạc chả chú ý gì đến cô.
Rõ ràng cái thiệp nầy, bên trong có dòng chữ do Duy viết :
Khoảnh khắc của tình yêu
Lặng im trong ánh mắt
Em và anh
Thời gian của chúng ta
Vĩnh viễn không gì bôi xóa nổi …
Duy sấn tới đòi :
– Trả lại cho anh.
– Không đời nào. Anh trả lời đi. Những chữ nầy có nghĩa gì ?
Mắt Tố Nga đanh lại. Cô nạt lớn :
– Trả lời đi đồ đểu. Phải anh mê con bụi đời tóc ngắn ngủn, mồm phì phà xì ke, tay lúc nào cũng cho vào túi, mặt vác hất lên trời y như bọn gái đứng đường đó phải không?
Thấy Duy nhún vai làm thinh, Nga điên tiết, cô hùng hổ như một mụ nạ dòng :
– Anh mê nó thật rồi chứ gì ? Vì nó mà anh muốn bỏ tôi chớ không phải vì sự nghiệp chó má nào cả. Thật là khốn nạn, thật là tồi tệ !
Mặt Duy tái lại :
– Tôi cấm em nhục mạ người khác. Trả lại cái thiệp cho tôi.
– Không, tôi sẽ giữ nó để làm bằng chứng nói chuyện với bố mẹ anh cho ông bà thấy anh là hạng người nào.
Thấy Duy lầm lì bước tới, Tố Nga hơi hốt hoảng. Cô ré lên :
– Anh định làm gì vậy ?
– Đưa nó đây, nếu em còn tôn trọng anh.
– Đưa anh để anh ôm ôm, ấp ấp giấu ngay đầu nằm hả thà tôi xé nó.
Nói dứt lời Tố Nga mím môi xé toạc cái thiệp ra làm đôi rồi hả hê vứt xuống đất. Duy giận điếng người, anh ngồi thụp xuống nhặt hai mảnh thiệp lên. Hai đứa bé đang chụm đầu vào nhau bị xé đôi tơi tả, cục pin nhỏ như cúc áo văng ra, tiếng nhạc dễ thương không bao giờ vang lên nữa.
Mặt Duy nhăn lại đau đớn, anh gầm gừ :
– Đi ra khỏi đây ngay! Tôi chưa hề nói yêu ai ngoài em ra, nhưng kể từ bây giờ tôi đã quên tất cả. Em hãy coi như mình chưa hề quen biết nhau.
Tố Nga đờ mặt ra lo lắng, cô biết mình đã dại dột khi lồng lộn lên như sư tử Hà Đông thế nầy. Bây giờ phải làm sao đây? Nga đâu thể để mất người mình đã lựa chọn dễ như vậy. Cô hoàn toàn hơn con nhỏ bụi đời kia về mọi thứ mà! Anh dám đòi dời cả ngày cưới xin vì con nhỏ đó, có nghĩa là anh dùng kế hoãn binh để lôi cô ra dần dần đây mà.
Càng suy nghĩ Tố Nga càng tức. Thay vì im lặng tìm cách hay nhất để kéo Duy quay về với mình, Tố Nga dẫy lên :
– Vì con điếm thúi ấy mà anh đuổi tôi. Được rồi, tôi sẽ nói với ba mẹ anh xem ông bà giải quyết chuyện nầy ra sao.
– Em không cần nhọc công. Ba tôi đã biết rồi và ông sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của tôi đâu.
– Anh không thể nói như vậy được. Anh không thể bỏ tôi vì con đàn bà khác.
Duy cười khẩy :
– Tất cả đều là em nói. Duy nhất tôi chỉ đề nghị dời ngày cười hỏi vì lý do có công ăn việc làm đàng hoàng. Em lại suy diễn đủ điều rồi làm hỏng cả quà sinh nhật người ta tặng tôi. Bây giờ chưa là gì của nhau, em đã như thế. Sau nầy em còn lấn lướt tới chừng nào.

Nghe Duy nói đến “sau nầy”, Tố Nga nhẹ nhõm. Cô vẫn còn hy vọng nhiều ở Duy, dù cô biết tỏng lòng anh đang hướng về con nhỏ đó.
Tố Nga bình tâm trở lại, nhưng cô vẫn giữ nguyên thái độ đỏng đảnh của một tiểu thư quen được cưng chiều từ bé. Hơi trề môi một chút, Nga bảo :
– Không có lửa thì làm sao có khói. Anh thấy đó, từ trước đến giờ, em luôn nhịn anh, lo cho anh từng chút. Lúc nầy nghe anh đòi dời ngày cưới vì lý do hết sức mơ hồ, làm sao em nhịn được. Bây giờ giả vụ như em đồng ý nghe lời anh. Vậy anh định đến chừng nào sẽ cưới nhau. Một năm hay hai năm nữa.
Duy tránh né :
– Bây giờ anh muốn được yên. Em về đi. Chúng ta sẽ bàn chuyện nầy vào dịp khác.
Tố Nga khiêu khích :
– Em sẽ ra khỏi phòng anh, nhưng em chưa về khi chưa biết ý kiến của bác trai. Em không mất anh dễ dàng như những lời anh đề nghị đâu. Với em, tình yêu vẫn là thói quen, anh khó bỏ quên thói quen lắm. Nhất là những thói quen mà hiện tại anh đang cố không nhớ tới vì nghĩ nó quá trần tục.
Duy chẳng thèm để ý thái độ dằn dỗi của Tố Nga khi cô bước đi. Anh vuốt nhẹ tấm thiệp và ráp nó lại. Duy thấy mình đã phạm một sai lầm lớn khi vội vã nói với Tố Nga vấn đề hệ trọng vừa rồi.
Tình yêu đâu phải là trò đùa. Anh đã dại dột khi đùa với chính bản thân mình.
– Nhanh nhanh lên dùm chị ! Sao hôm nay em chậm chạp quá vậy Lam Uyên ?
Dù nghe Mai Phương cằn nhằn, Uyên vẫn thủng thỉnh cho tay vào túi đi ung dung như đang ngắm cảnh:
Cô phớt tỉnh bảo :
– Làm gì chị hối như giặc vậy! Hôm nay em có chậm như ốc sên cũng chẳng ai dám trách, vì đây có phải phần việc của mình đâu, chịu làm dùm là may rồi đó.
Mai Phương dịu dàng :
– Đã làm ơn thì làm ơn cho trót. Anh Quang dặn phải làm xong trước khi xe tới.
– Mặc kệ ảnh! Em có ba đầu sáu tay đâu mà rắp rắp là xong. Tự nhiên hôm nay phải làm cu li khuân vác có tức không! Công nhận bà Sáu Hương nghĩ có lựa ngày thật ta ơi.
Mai Phương thở dài :
– Chị cũng chẳng sung sướng gì khi phải kêu réo, hối thúc em làm việc của chị Sáu, nhưng đây là việc từ thiện, đừng vừa làm vừa cằn nhằn mất hết ý nghĩa.
Lam Uyên nhún vai, không thèm để ý tới lời của Mai Phương, cô khom lưng lấy một chiếc áo thun đưa lên ngắm rồi buột miệng :
– Toàn là đồ trẻ em. Đẹp quá chớ.
– Ờ! Đồ phế phẩm. Nói là đồ phế phẩm chớ đem ra chợ thử coi, khối tiền. Phế phẩm của đồ xuất khẩu có giá lắm đấy.
Bỏ từng bộ quần áo đã vào bịt nilon vào thùng giấy Lam Uyên tò mò :
– Bộ đem bán sol hả? Thứ nầy ngon hơn đồ sida nhiều.
Mai Phương gạt :
– Tầm bậy! Họ đem cho cô nhi viện đó.
Lam Uyên nhếch môi :
– Từ tâm quá nhỉ! Đây chắc lại là đề nghị của anh Quang , người luôn có nhiều ý kiến lắm lợi cho công ty ?
Thản nhiên trước câu mỉa mai của Uyên, Mai Phương nói :
– Chả biết ý kiến, ý ruồi gì của ai, nhưng phụ trách việc từ thiện nầy là con gái phó giám đốc Khiết, một người thích làm phúc để cầu duyên.
Lam Uyên bật cười :
– Sao chị biết cô ta làm phước để cầu duyên ?
– Sao lại không. Trước đây cô ta và Quang từng yêu nhau thắm thiết ấy chớ. Quang định tiến thân và giàu lên nhờ cô nàng nầy. Nhưng hình như cô ta chê ảnh thì phải.
– Cô ta chê anh Quang nghèo chớ gì.
Mai Phương gật đầu :
– Đúng là như vậy, và sau đó, cô ta tìm được một anh chàng vừa giàu vừa khờ.
Phương chưa kịp nói thêm thì hai người đã nghe có tiếng chân đi vô.
Lam Uyên nhìn ra ngỡ ngàng khi thấy Tố Nga đang kênh kiệu bước vào. Mắt cô ta tóe lửa khi nhận ra Uyên đang đứng xếp quần áo.
Mai Phương vội lên tiếng :
– Cô Nga khỏe không. Dạo nầy ít thấy cô quá.
Không thèm mỉm cười xã giao với Phương, Tố Nga hất mặt về phía Uyên hỏi trỏng:

– Nhân viên mới hả ?
– Dạ.
– Anh Quang đâu ?
– Hình như ảnh trên văn phòng.
Tố Nga khó chịu :
– Sao người ta báo với tôi, ảnh ở đây ?
Lam Uyên buột miệng :
– Nếu nghĩ là anh ta ở trong kho nầy thì xin mời chị tự nhiên tìm. Chúng tôi đâu thể giấu … thủ trưởng của mình.
Tố Nga đanh giọng :
– Tôi không hỏi đến cô em đừng hỗn hào chen vào. Phải biết giữ thân phận mình chứ.
Dứt lời Tố Nga lừ mắt nhìn quanh một vòng thị uy rồi dằn gót bước trở ra.
Lam Uyên bĩu môi :
– Lúc nào cũng cà chớn.
– Ủa em biết cô ta hả ?
– Đã gặp một vài lần, nhưng bà ta vào đây chi vậy chị Phương ?
Mai Phương nhăn nhó :
– Trời đất! Thì Tố Nga là con gái phó giám đốc Khiết, cô ta vào đem quần áo đi cho chớ còn làm gì nữa.
Mặt Lam Uyên thừ ra :
– Vậy … Vậy chị nói anh chàng khờ là Duy phải không ?
Mai Phương hốt hoảng nhớ ra Duy là bạn của anh Lam Uyên, cũng là người đưa con bé vô đây làm, nên vội vàng khỏa lấp.
– Chị muốn nói khờ có nghĩa là hiền lành tử tế, chớ không phải hạng ăn chơi quậy phá như người ta.
– Mà có đúng là trước khi yêu ông Duy, bà Nga từng yêu ông Quang thắm thiết không ?
Mai Phương chớp mắt nói lảng đi :
– Chuyện ấy xưa như …. Diễm rồi! Hỏi chi ệt, tốt nhất là nhanh tay lên, chị thấy coi bộ cô ta kênh kênh em thì phải.
Lam Uyên khinh khỉnh :
– Xì ! Bộ hễ là con phó giám đốc rồi thì muốn kênh ai kênh hả. Dù sao em cũng là em gái của bạn anh Duy mà. Tố Nga bất lịch sự như thế, rõ ràng không coi ảnh ra gì hết.
Mai Phương tỏ vẻ lo ngại :
– Người ta là chủ muốn sa thải mình lúc nào không được, em mới ra đời chưa biết gì đâu. Con của phó giám đốc đôi khi còn quyền hành hơn cha nữa đấy.
Hất mặt về phía cửa kho, Mai Phương mím môi :
– Có chuyện rồi đấy em gái.
Lam Uyên thấy Quang đi về phía hai người, theo sau là Tố Nga với gương mặt thật dễ ghét.
Liếc sơ một vòng, Quang cười cười :
– Chà! Hai em cứ thong dong như đi ăn cỗ thế chắc chết. Xe đậu ngoài cổng nãy giờ, sao chưa chịu khiêng đồ ra.
Lam Uyên ngọt ngào :
– Tụi em làm xong rồi, chỉ chờ lệnh của anh thôi. Vì anh mới thật sự là “sếp” của bọn em.
Quang xuề xòa :
– Lam Uyên định làm khó anh đấy sao ? Người nhà cả mà sao phải chờ lệnh anh chớ ?
Tố Nga lạnh lùng :
– Ai người nhà với ai, tôi không biết. Với tôi, công việc phải ra công việc, đừng ỷ người nhà với nhau mà vừa làm vừa trửng.
Lam Uyên cự lại ngay :
– Xin lỗi ! Chị vừa nói ai vừa làm vừa trửng vậy ?
– Tôi nói em. Hừ, không hiểu anh Quang nghĩ sao mà tuyển một cô nhỏ như vậy vảo làm nhân viên, trông bộ dạng thật chướng mắt.
Uyên còn chưa biết nói gì thì Quang đã cười rất khẽ :
– Lam Uyên không phải do anh tuyển vào, em trách Duy thì đúng hơn.
Tố Nga sững người lại, giọng cô ta rít lại :
– Thì ra là thế ! Thảo nào.
Tủm tỉm cười, Quang kéo Nga ra một góc và nói nhỏ :
– Cô bé vừa đẹp vừa bướng y như nụ hồng đang sung sức hé nở, nhưng lại được che chắn với bao nhiêu gai nhọn. Anh chồng sắp cưới của em có đôi mắt tinh đời đấy chớ.

Tố Nga sa sầm mặt xuống vì đau, nhưng cô vẫn thì thầm đáp trả :
– Giúp người khác là việc tôi và Duy hay làm. Anh định dùng con bé đó để chia cách chúng tôi à ? Coi bộ đầu óc vốn có nhiều mưu mô của anh tăm tối quá rồi đó.
Liếc Tố Nga một cái tình tứ, Quang nói :
– Anh vẫn còn yêu em, vì vậy anh đâu thể bỏ qua những chuyện đại loại có thể làm em và Duy xa nhau. Cho em biết, hắn vẫn thường lui tới nhà Lam Uyên. Duy không thật thà như em vẫn chủ quan nghĩ thế đâu. Chưa chi mà anh ta đã thích ăn vụng rồi. Tệ thật.
– Im đi.
Tố Nga đùng đùng bước ra ngoài truyền lệnh :
– Ba phút nữa phải xong cho tôi đi.
Quang nhún vai rồi nói với Lam Uyên và Mai Phương :
– Làm ơn chuyển hàng ra xe dùm anh.
Khoanh tay trước ngực, Uyên đáp :
– Tụi em không phải là cu li khuân vác. Đừng được đằng chân lên đằng đầu, bóc lột sức lao động của phụ nữ nghe.
– Khổ anh quá! Văn phòng có còn ai đâu ngoài hai đứa em ra.
Lam Uyên mai mỉa :
– Còn anh làm gì mà không kể vào chung với bọn em, trong khi ở đây anh là phái mạnh.
Quang chắc lưỡi :
– Anh có ngại gì chuyện nầy vì đây là việc thiện. Các cô phải làm cho nhiều việc thiện vào.
Lam Uyên chua ngoa :
– Em ăn hiền ở lành từ xua đến giờ, đâu có tội gì đâu mà phải làm việc thiện.
Quang miệng lưỡi :
– Thôi được! Ở đây anh là kẻ tội lỗi nhất. Em mau mau làm phúc cho anh đi Lam Uyên, Mai Phương nữa.
Uể oải đứng dậy, Uyên bảo :
– Được thôi, em luôn có lòng từ bi và bao dung rộng lượng.
Khom người xuống cùng bê thùng quần áo với Uyên, Quang nói :
– Rộng luông, bao dung nhưng em không vị tha chút nào. Em giận dai nhất thế giới.
Uyên cười nhạt :
– Chuyện đó còn tùy thuộc người … đối diện.
Thấy Quang cười gượng, tự dưng Lam Uyên ngứa miệng :
– Trông anh và Tố Nga xứng ghê.
– Nghe ai đồn bậy bạ gì mà nói tào lao vậy. Duy nghe được chắc hắn chém anh quá.
Lam Uyên vờ vịt :
– Anh sợ anh Duy chém, chớ đâu có sợ em buồn. Bởi vậy em không tin anh là phải lắm mà. Nầy! Lúc nãy anh to nhỏ gì với Nga mà bà ta tha cho em vậy.
Quang nhìn Uyên nói nhỏ :
– Anh bảo em là người yêu của anh.
Lam Uyên mím môi buông tay, thùng quần áo rơi xuống đất làm Quang la lên :
– Trời ơi ! Suýt dập chân anh rồi.
Không thèm phụ tiếp, Uyên quay trở lại chờ Mai Phương :
– Em với chị khiêng chung dễ hơn. Anh Quang đi nhanh quá, theo anh không kịp.
Mai Phương xua tay :
– Chị cũng sợ dập chân lắm, nên thôi để chị ráng kéo một mình vẫn hơn.
Lam Uyên nhún vai, cô thừa biết Phương muốn làm ra vẻ nặng nhọc cực khổ để Quang chú ý đến. Đối với Quang, Mai Phương vẫn yêu một cách mù quáng, âm thầm, cam chịu mà Lam Uyên mà không sao hiểu nổi.
Riêng phần Quang, kể từ hôm bị cô … mời về cho cô đóng cổng đến nay, anh ta luôn dửng dưng lạnh nhạt với Uyên, bù lại Quang chăm sóc Mai Phương từng chút trước mặt cô như để chọc tức.
Lắm lúc Uyên cũng tức thật vì tính vốn háo thắng, Uyên đâu thể chịu nổi thói lượn lờ của Quang. Hôm nay vì lẽ gì anh lại vui vẻ, đùa cợt với cô như thế. Nhưng cũng có thể Quang …. bốt phét với Tố Nga rằng Uyên là người yêu của anh, để lấp đi cái mặc cảm bị cô ta phụ rẫy ngày nào. Ai mà biết hư thật ra sao, khi Quang vốn chẳng vừa gì.
Gật gù nhìn Mai Phương ra chiều thông cảm, Lam Uyên bảo :
– Chị thích như vậy em đâu nỡ làm khác … Ráng lấy điểm với anh chàng đẹp trai ấy đi. Em về phòng đây.
Vừa huýt gió, Uyên vừa suy nghĩ đủ thứ. Nhìn dáng vẻ, thái độ của cô, ai cũng cho rằng Lam Uyên đang vui. Chỉ có cô mới biết là mình đau khổ ra sao khi nhớ tới Duy. Anh không đến nhà Uyên nữa, dù Hưng nhắn và gặp tận mặt rồi anh ấy mấy lần.
Bao giờ Duy cũng viện cớ là bận công việc không có thời gian rảnh.
Chắc anh sợ gặp Lam Uyên. Anh sợ phải dây vào con bé có tình cảm đơn phương với mình. Anh sợ cô sẽ làm ảnh hưởng tới hạnh phúc anh đang có với Tố Nga chớ gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.