Tại nhà hàng Hoa Mai.
Cậu Lâm đút hai tay vào trong túi quần, lượn một lượt cái cơ ngơi mà mẹ cậu ta đã tự tay xây dựng lên suốt 5 năm qua. Mấy người bảo vệ và các cô gái trong hội sở thấy cậu ta ở đâu là lập tức cúi đầu chào đến đấy.
– Mẹ tôi đâu rồi?
Anh ta hất cằm hỏi một tên bảo vệ đứng canh ngay gần đấy.
– Thưa cậu, Bà Diễm và anh Kiệt đang nói chuyện ở trong kia ạ.
Anh ta gật đầu, đưa tay trêu chọc con vẹt cưng của bà Diễm, sau đó lôi bao thuốc lá từ trong túi ra lấy một điếu đưa về phía anh bảo vệ, anh bảo vệ lắc đầu. Lâm nhún vai một cái rồi đưa điếu thuốc vừa rồi lên miệng, chưa kịp châm lửa lên thì một cô gái trẻ đẹp đi tới.
– Cậu Lâm.
Lâm liếc mắt nhìn, gật đầu một cái.
– Cần em phục vụ gì không?
Lâm khoát tay, ý bảo không cần, cô gái kia ồ lên một tiếng, đưa tay chạm vào sống lưng anh.
– Em là Phương Thanh, bà Diễm bảo em phục vụ anh bất cứ khi nào anh cần.
Lâm nhếch mép, không trả lời, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta, cậu lôi điện thoại trong túi ra lướt lướt coi như cô ta đã đi nơi khác rồi. Phương Thanh hơi cáu vì thái độ dửng dưng của anh, nhiều đại gia bỏ cả đống tiền để được đi với cô ta một đêm còn khó khăn, đây cậu lại làm cao khiến cô ta có cảm giác bản thân bị anh coi thường.
– Em phải đi rồi, bất cứ khi nào cũng có thể liên lạc cho em nhé.
Lâm không trả lời lại, Phương Thanh giận dỗi ngúng nguẩy bỏ đi. Mãi một lúc lâu sau thì Kiệt từ trong phòng đi ra, thấy Lâm thì gật đầu một cái rồi bỏ đi mất, Lâm nhét điện thoại vào trong túi quần rồi bước vào phòng bà Diễm.
– Sao, không có cô nào lọt mắt à?
– Bẩn.
Cậu ta nhún vai một cái, bà Diễm cười to, đi đến vỗ vai con trai.
– Mẹ thấy con bé Phương Thanh cũng được mà.
Hai mẹ con đang nói chuyện với nhau thì có tiếng gõ cửa, một người đàn ông cao to mặc áo bảo vệ đi từ ngoài vào.
– Bà Diễm, Mộc Miên xin gặp.
Bà ta cau mày, từ đợt cô ta làm hỏng việc, bà đã không thuận mắt rồi, không biết hôm nay cô ta tới đây là có việc gì.
– Được, cho nó vào đi.
Mộc Miên khép nép đi vào trong phòng, bà Diễm ngồi ở trên ghế, Lâm thì một tay đút túi quần, một tay bấm điện thoại ngồi ở cái ghế da ở góc phòng.
– Có chuyện gì?
– Bà ạ, cậu Lâm.
Mộc Miên chào qua một lượt, móng tay cô vẫn không ngừng bấm vào da thịt, cô hít một hơi thật sâu, giọng lí nhí, đôi mắt đen láy đã long lanh nước từ bao giờ :
– Bà cho cháu xin phép ứng trước tiền tháng này được không ạ? Mẹ cháu ở nhà đang ốm lắm, tiền đóng viện phí cũng không có, bao làm ơn làm phước giúp cháu một lần này thôi ạ.
Lâm dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô gái trẻ trước mặt, khuôn mặt trẻ con sau lớp trang điểm đậm, ngoài khoác một cái áo phao dài quá đầu gối. Bà Diễm cười nhạt một cái, xoay xoay cái bật lửa trên tay.
– Việc cỏn con làm cũng không xong, tôi cho cô ứng trước thì biết khi nào cô trả nổi cho tôi.
– Cháu xin bà, cháu thật sự đang rất cần tiền, không đóng được viện phí người ta sẽ mặc mẹ cháu chết mất.
Mộc Miên khóc òa lên, quỳ sụp xuống đất, bà Diễm mặt lạnh như tiền.
– Lèo nhèo mãi, cút ra ngoài.
Hai người đàn ông từ bên ngoài đi vào, lôi cô xềnh xệch ném ra sân, Mộc Miên vừa quỳ khóc vừa van xin, một trong hai người đàn ông mủi lòng thương hại nhưng cũng bất lực không giúp đỡ được gì.
– Bà Diễm không nói hai lời đâu, về đi, cô có khóc đến tối bà ta cũng không mủi lòng đâu.
Cô đứng dậy, đi về phía cánh cổng chính như người mất hồn, chị Khuê đi từ trong phòng ra thấy cô đứng dưới giàn hoa thiên lý khóc thút thít thì cau mày chạy lại hỏi:
– Sao, không được à?
Mộc Miên lắc đầu, chị Khuê thở dài một tiếng.
– Thôi, để tối về hỏi thử bọn nó xem có đứa nào còn tiền không thì vay mỗi đứa một ít, tao nghĩ cũng đủ thôi.
– Em hỏi các chị ý đều bảo gửi về quê hết rồi.
– Thế thì phải làm sao?
Chị Khuê lẩm bẩm, vỗ đều đều vào vai cô.
– Thôi để em nghĩ cách.
– Được, chị vẫn còn hơn 2 triệu, khi nào muốn lấy thì cứ bảo chị.
– Vâng.
– Ừ, thôi nín đi, chị phải vào phòng bao rồi.
Chị Khuê động viên mấy câu thì bị gọi đi mất, Mộc Miên thẫn thờ ngồi phệt xuống đất, điện thoại trong tay vẫn không ngừng reo, cuộc gọi đến từ cậu em trai 18 tuổi.
Lâm đi từ trong phòng ra, tính rẽ về phòng mình ngủ một giấc thì phát hiện một cô gái mặc áo phao dài màu sữa, đang ngồi gục mặt dưới giàn thiên lý. Anh chầm chậm bước tới, nhận ra cô gái này chính là cô gái vừa nãy, cô gái từ từ ngẩng mặt lên, tay vuốt màn hình điện thoại.
– Quảng à, mẹ thế nào rồi em?
-…
– Em nhớ phải cho mẹ ăn uống đầy đủ vào, không phải lo cho chị, chị sẽ cố gửi tiền về sớm cho em.
– …
Cúp máy một cái là cô gái lại tiếp tục gục mặt xuống, Lâm suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn cô.
– Cần bao nhiêu tiền?
Mộc Miên bừng tỉnh, thấy Lâm thì vội vã đứng dậy rốt rít chào, tay phủi phủi lưng áo phao đang dính đầy bụi cát.
– Cậu Lâm.
– Tôi hỏi mẹ cô cần bao nhiêu tiền?
Cô lí nhí.
– Hiện tại là 15 triệu, còn sau này thì … không biết.
Lâm gật đầu.
– Được, tôi cho cô vay 15 triệu.
Mộc Miên mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô như bắt được vàng, nước mắt tự nhiên trào ra.
– Đội ơi cậu, tôi hứa nhất định sẽ kiếm tiền trả cậu trong thời gian sớm nhất.
Lâm cười nhếch mép, ánh mắt chiếu thẳng vào mắt cô.
– Nhưng với điều kiện…
Mộc Miên giật thót một cái, cô cố gắng căng tai nghe cho rõ lời cậu.
– Dạo này tâm trạng của tôi không tốt, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô ngay trong chiều nay, nhưng với điều kiện cô phải làm tôi vui đã.
Làm cho cậu ta vui? Với một người cái gì cũng có như cậu ta, thì cái gì mới khiến cậu ta vui được?
– Sao, còn suy nghĩ gì nữa, tôi đi bây giờ này.
Lâm giả vờ định bước đi, Mộc Miên vội vàng giữ tay anh ta lại, Lâm nhìn xuống cánh tay phải của mình đang bị cô giữ chặt, Mộc Miên nhận ra mình thất lễ với anh vội vàng buông ra, tay anh chới với.
– Chỉ cần làm cậu cười, nghĩa là vui rồi đúng không?
Lâm suy nghĩ một lát, thấy cũng có lý liền gật đầu.
– Được, cậu đi theo tôi.
Mộc Miên đi trước dẫn đường, hai người họ tới một phòng bao ở tầng 2.
– Cậu có bài không?
– Bộ bài tây?
– Phải.
Lâm bấm máy bàn gọi cho nhân viên phục vụ mang tới cho anh ta một bộ bài tây mới tinh. Mộc Miên vừa bóc bài, vừa nói với Lâm đang tựa lưng vào thành ghế dài:
– Bây giờ cậu hãy chọn một quân trong này đi.
Lâm bỏ điện thoại xuống, anh lấy bừa một quân trong đấy, liếc mắt nhìn rồi đưa cho cô. Mộc Miên tráo bài rồi nhét quân bài anh vừa đưa vào giữa bộ bài rồi lại tráo lại.
– Tôi không hề nhìn nhé.
Anh ta gật đầu, quan sát biểu cảm phong phú trên khuôn mặt cô. Làm vài mẹo đơn giản, cô rút từ trong bộ bài ra 4 quân, từ từ loại dần 3 quân bài trong đấy rồi bảo anh lật quân còn lại lên. Nhìn con Át Bích trong tay, Lâm bật cười.
– A, cười rồi, nhìn xem.
Mộc Miên suиɠ sướиɠ nhảy cẫng lên, nhìn biểu cảm của cô, anh cũng không định làm cho cô phải cụt hứng. Nụ cười khi đó không phải vì bất ngờ do cô đoán trúng lá bài mình chọn, mà anh cười ở đây là cái sự thiếu chuyên nghiệp trong mẹo của cô đã bị anh bắt thóp. Lâm đứng dậy, cho tay vào túi quần, vẫn nhìn cô không rời mắt:
– Không tệ, được rồi, cô cứ đưa số tài khoản cho tiếp tân, 2 giờ chiều nay tiền sẽ được chuyển vào thẻ.
– Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu.
Lâm nhếch môi cười rồi lững thững đi ra khỏi phòng bao.
Mộc Miên ngồi chờ Việt tại quán trà đá đối diện khách sạn mà anh đang làm. Vừa nhìn thấy dáng anh đi từ khách sạn ra, cô lập tức đứng ngay dậy vẫy vẫy tay.
– Em ở đây.
Hai người ra khỏi quán, lang thang trên phố đi bộ, rồi lại xuống phố ẩm thực, cô nói muốn ăn ốc nóng, anh liền dẫn đi ăn, rồi lại đòi ăn bún chả, anh lại dẫn đi ăn, cứ đòi ăn hết cái này tới cái kia, nhưng thức ăn cứ bày ra đầy bàn cô lại chỉ động đũa có một hai miếng rồi lại ngồi thẫn thờ suy nghĩ gì đó.
– Mẹ em sao rồi?
– Vừa nhập viện anh ạ, sức khỏe mẹ không được tốt lắm.
– Em không định về thăm mẹ à?
Việt gắp một miếng chả lươn vào bát cô, cô đưa mắt nhìn dòng người tấp nập ngoài đường.
– Chắc phải đợi đến cuối tháng thôi ạ, gần cuối năm người ta liên hoan nhiều nên có nhiều khách, bà Diễm không cho về.
– Em tính làm nghề này mãi à?
Cô nhìn anh, rồi lại im lặng cúi đầu :
– Em không biết nữa, có lẽ phải làm cho đến khi nào hết nợ thì thôi, cũng có thể là cả đời anh ạ.
Tiếng thở dài của hai người hòa vào tiếng cười nói xôn xao của những người có mặt trong quán. Anh tiễn cô về đến tận cổng nhà trọ:
– Nếu cần tiền thì cứ nói với anh, tuy anh không có nhiều nhưng anh nhất định sẽ giúp em hết khả năng của mình.
– Sao anh lại đối xử tốt với em thế?
Anh không trả lời câu hỏi mà đưa tay lên vuốt ve mái tóc óng mượt của cô, mỉm cười dịu dàng.
– Thôi, em vào nhà đi không lạnh.
Trời đã về khuya, ngồi soạn giáo án ở cái bàn học cũ cạnh cửa sổ, Ngân ngáp ngắn ngáp dài mãi không thôi, cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa mới tắt đèn, rồi cầm cốc đi ra bể đánh răng. Đang ngồi vặn nước vào cốc thì nhìn thấy bóng người ngồi lù lù ở bộ bàn ghế nhựa trong sân, Ngân giật mình dựng cả tóc gáy.
– Mày cứ như ma ý.
Mộc Miên quay lại nhìn, thấy Ngân ngồi đấy thì không khỏi ngạc nhiên.
– Chị chưa ngủ à?
– Chuẩn bị đi ngủ đây, mày hôm nay không đi làm à?
– Em không.
Ngân vừa đánh răng vừa nhìn về phía cô em cùng phòng, dáng người cô nhỏ bé lọt thỏm trong chiếc áo phao to xụ, ngồi cô đơn một mình trong đêm tối. Nước trong bể lạnh như băng khiến miệng Ngân cứng cả lại, cô rửa mặt sạch sẽ rồi cầm theo cái cốc với cái bàn chải đứng dậy tiến về phía Mộc Miên rồi ngồi xuống ngay bên cạnh.
– Sao, có chuyện gì?
Cô bé nghẹn ngào, mãi mới nói được một câu.
– Mẹ em ốm rồi.
Ngân đưa tay lên vỗ đều đều vào vai cô bé, Mộc Miên lau nước mắt, thút thít :
– Trong người mẹ em có khối u, tiền phẫu thuật hết gần 100 triệu. Hiện giờ em thật sự không biết lôi đâu ra số tiền lớn như vậy, xin ứng tiền chỗ bà Diễm mà bà ý cũng không cho, nếu mà để lâu thì mẹ em sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mộc Miên vừa khóc vừa kể, gió đêm lạnh lẽo luồn vào trong lớp áo phao, số phận những con người nhỏ bé trong cái xóm trọ giữa lòng Hà Nội này chưa bao giờ thê lương như thế.