Hoa Ven Đường Chưa Nở

Chương 34



Bảo Châu mặt mũi xanh xao ngồi ở một góc, từ lúc tới trường đến giờ cô cứ ngồi ôm bụng mãi, chuông vào giờ vang lên muốn đứng dậy cũng không dậy nổi. Mấy người đồng nghiệp nữ xung quanh xúm xít lại gần hỏi han, thì ra cô ấy đến tháng, mỗi khi đến tháng bụng cô đều đau quằn quại thế này.

– Rót cho con bé cốc nước ấm.

Một người mang tới cốc nước ấm, mắt Châu đỏ hoe lắc đầu không muốn uống, chị Vân đặt tay lên vai Châu, ân cần:

– Hay đi bệnh viện nhé?

– Vâng, em không chịu được nữa rồi.

Tiết đầu thì giáo viên nào cũng đều có tiết cả, hôm nay My nghỉ nên chị Vân phải dạy thay, cả văn phòng chẳng còn ai ngoài Khoa dạy tiết 3. Chị Vân giao cho anh nhiệm vụ đưa Châu đi bệnh viện, anh liền gọi taxi rồi dìu Châu xuống tầng 1, Ngân cầm túi xách của Châu lên rồi theo hai người họ xuống cùng.

– Em lên lớp đi, có tôi rồi mà.

Khoa vội vàng buông một câu rồi nhanh chóng bế Châu vào trong xe, Ngân cứ đứng im một chỗ nhìn theo chiếc xe đã bị lẫn vào dòng xe cộ trên đường.

” Có tôi rồi mà.”, câu này trước đây anh đã từng nói với cô. Anh còn nói không thích cô suốt ngày đứng ủ rũ một mình ở ban công, nếu có chuyện không vui thì hãy kể cho anh nghe, không được giữ mãi trong lòng.

Nhưng bây giờ khác rồi, bên cạnh anh xuất hiện một cô gái mới, Ngân thấy mình thật mạnh mẽ, ngày ngày có thể bình thản nhìn anh cười đùa bên cạnh người khác, nhiều khi cô muốn lại gần bắt chuyện nhưng anh lại đang chỉ bài cho cô ấy mất rồi. Hình như anh cũng không còn thời gian để nghe cô nói nữa, còn cô thì cũng không còn kiên nhẫn để nói cho anh nghe nữa rồi.

– Sensei ơi, về lớp thôi.

Chuông vào lớp đã lâu mà chưa thấy giáo viên đâu nên anh lớp trưởng chạy đi tìm, Ngân trở về hiện tại, phát hiện ra nước mắt chảy xuống từ bao giờ, cô vội vàng đưa tay lau nước mắt rồi quay lại cười một cái:

– Ừm, về thôi.

Anh lớp trưởng cứ nhìn Ngân chằm chằm, định hỏi cô gặp chuyện gì à, tại sao cô lại khóc, nhưng rồi lại thôi.

Ngân dọn sách vở cho vào túi xách, mấy giáo viên bên cạnh vẫn còn ở lại chưa có ý định ra về.

– Qua chuyện này kiểu gì hai đứa nó chả có tình cảm hơn với nhau.

– Ai?

– Cô Châu với thầy Khoa đấy.

– Phải, nhìn hai đứa nó rõ là đẹp đôi mà.

Một người phát hiện ra Ngân vẫn còn trong phòng, cười giả lả quay lại nhìn Ngân.

– Trước đây cứ nghĩ em với Khoa là một cặp, hóa ra không phải.

Ngân chỉ cười trừ mà không trả lời lại.

– Hai đứa nó cứ dính nhau như sam ý em ạ, chỉ có đứa mù mới không nhận ra hai đứa nó có tình cảm với nhau thôi.

– Vâng, em xin phép về trước nhé, My ốm ở nhà.

– Ừ, em về đi.

Thấy Ngân đã đi xa, chị đồng nghiệp đó bỏ cốc nước chè xuống bàn, mặt khinh khỉnh.

– Chị thấy thái độ của cái Ngân không? Hình như nghe em nói vậy con bé không vui.

– Con bé hình như cũng thích thầy Khoa à?

– Thì đúng mà, em nghe nói ngày trước con bé thích thầm thằng Khoa, nhưng Khoa nó không thích, bây giờ Khoa theo đuổi lại thì kênh kiệu không nhận lời.

– Nó không biết trân trọng thì kệ nó đi, chuyện của tụi nó mình người ngoài bàn tán làm gì. 

My cứ bấm số rồi lại áp máy vào tai mấy lần, hình như người ở đầu dây bên kia không nghe máy, cô ấy tức giận ném điện thoại sang một bên, mệt mỏi ngồi dậy xuống giường. Ngân đang nấu cơm trong bếp thấy thế thì cau mày đi ra ngoài sân.

– Trời thì lạnh xuống đây làm gì?

– Cả ngày hôm nay tôi không gọi được cho Chính, chẳng biết anh ấy có xảy ra chuyện gì không.

Mùi cá cháy bốc ra ngoài, Ngân vội vàng chạy vào bếp vặn nhỏ lửa rồi lật mặt sau lên, dầu trong chảo bắn tung tóe khắp mặt bàn, bắn cả vào tay Ngân khiến cô phải đứng xuýt xoa mãi.

– Chắc có việc bận thôi, anh ta có phải con nít đâu mà bà lo lắng vớ vẩn làm gì.

Ngân đổ túi dưa chua vào bát to để chuẩn bị xào lên nấu canh cá, My bị mùi dưa chua làm cho khó chịu chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

– Bà sao thế? 

– Mùi dưa chua kinh quá.

Ngân nhìn My khó hiểu, cô cúi xuống ngửi thử bát dưa chua xem có gì bất thường không, rõ ràng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác mà.

– Chua vậy nấu cá mới ngon.

– Chắc tôi không ăn được đâu, hay bà nấu cái khác cho tôi được không?

Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu Ngân nhưng rồi cô cũng gật đầu đồng ý vì thấy cô bạn ốm lên ốm xuống mà thấy tội.

– Sáng nay tôi nghe thấy hình như bà bảo lát đưa con chó đi tiêm phòng dại à?

Ngân gật đầu, buộc lại túi dưa chua cho thật kín rồi nhét vào trong tủ để My không bị mùi này làm cho khó chịu nữa.

– Vậy tiện đường bà qua thử phòng gym của anh ấy xem giúp tôi anh ấy thế nào nhé.

– Có cần đến mức đấy không?

– Cần chứ, khi nào bà có người yêu kiểu gì cũng giống tôi thôi.

– Vâng. Còn giờ thì chị lên phòng đi cho em nhờ.

Ngân bế Tiểu Màn Thầu ra ngõ thì đã thấy Văn đứng đợi ở đấy rồi, vừa nhìn thấy cô một cái là anh nở cười ngay.

– Sao anh tới sớm thế?

– Tôi cũng vừa mới đến thôi.

Anh đỗ xe trước cửa một phòng khám thú y, nhân viên lịch sự niềm nở chào đón hai người. Văn và Ngân ngồi đợi ở ghế dành cho khách, một lát sau thì bên cạnh cô xuất hiện một người phụ nữ và hai con nhỏ, một trong hai đứa bé đang ôm một con chó lông xù rất xinh, người phụ nữ thân thiện quay sang bắt chuyện với Ngân:

– Hai vợ chồng mang cún tới tiêm phòng dại à?

– Dạ?

Ngân ngượng nghịu quay sang nhìn anh, mặt anh thì tỉnh bơ nhìn lại cô như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì người phụ nữ kia cũng chỉ là người ngoài nên dù Ngân nói thật hay không thì người ta cũng chẳng biết, lại lười giải thích mối quan hệ của hai người nên Ngân cứ gật đầu bừa.  

– Vâng, nhìn cún con nhà chị dễ thương quá.

Ngân giơ tay định xoa đầu con chó lông xù kia thì con chó lập tức phản ứng lại, nhào tới nhe nanh ra dọa cô làm cô giật mình hoảng sợ, Văn kéo tay Ngân phía mình để cô tránh xa con chó kia một chút, anh hỏi:

– Có bị cắn không?

Ngân lắc đầu, người phụ nữ áy náy:

– Con chó đanh đá lắm em ạ, nó làm em sợ rồi, cho chị xin lỗi nhé.

– Không ạ, chắc tại em đưa tay ra nó tưởng em làm gì nó nên nó mới vậy.

Ngân cười méo mó, từ giờ thì cô tởn đến già, không dám tự tiện động tay vào con chó lạ nào hết.

Xong xuôi Ngân bảo Văn đưa mình tới địa chỉ phòng gym của Chính, rồi để anh đứng ngoài đợi còn mình thì mở cửa đi vào. Điều hòa trong phòng ấm áp, trai thì cởi trần, còn nữ thì mặc quần áo cộc thể thao, máy tập nào cũng đã kín người.

Mọi người trong phòng thấy Ngân mặc áo phao to xụ đứng đấy thì đưa mắt dò xét, cô đảo mắt nhìn một lượt những người có mặt trong phòng, thấy Chính đang thân mật sửa tư thế cho một cô gái trẻ đẹp, hai người họ cứ đưa mắt tình tứ nhìn nhau. Nhân viên trong phòng tập gym đi lại chỗ Ngân lịch sự hỏi:

– Chào chị, em có thể giúp gì được cho chị không ạ?

– Phiền bạn tới gọi giúp mình anh Chính huấn luyện viên được không ạ?

– Anh Chính ạ? Vâng, xin chị đợi một lát.

Người nhân viên nam nhanh nhẹn đi tới chỗ Chính, nói gì đó, Chính liền quay đầu lại nhìn, thấy Ngân đứng đấy thì vô cùng ngạc nhiên, anh ta lập tức đứng dậy chạy lại chỗ cô.

– Sao em lại tới đây?

Ngân tự động lùi lại phía sau một bước, mỗi khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt cô lại sợ hãi không thôi, cô chỉ biết điều mình cần làm mỗi khi có mặt anh ta là giữ khoảng cách càng xa càng tốt.

– My nhờ tôi tới đây xem anh có chuyện gì, mà cả ngày nó gọi anh không bắt máy…

Ngân đưa mắt nhìn người con gái tập cùng Chính vừa nãy rồi nói tiếp :

– Xem ra cũng không có chuyện gì.

Không yêu cầu mà Chính tự động giải thích với cô:

– Em hiểu nhầm rồi, tôi và cô gái đó không có gì cả, cô ấy chỉ là học viên thôi.

– Anh giải thích với tôi làm gì? Tôi tới đây chỉ để bảo anh gọi lại cho cô ấy thôi, cô ấy đang ốm đừng để cô ấy phải nghĩ nhiều.

– Cô ấy ốm sao?

Ngân cau mày liếc xéo Chính, cô chưa thấy anh bạn trai nào vô tâm như anh ta, bạn gái ở nhà ốm lên ốm xuống mà còn không biết, ở đây liếc mắt đưa tình với gái chả ra làm sao.

– Đau đầu, mệt mỏi, còn muốn hỏi gì nữa không?

Chính nhìn ra ngoài trời, trời đã chập choạng tối, anh ta lại nhìn xuống đồng hồ trên tay thấy còn 15 phút nữa thì phòng gym cũng tan, bèn nói:

– Hay em ở đây đợi tôi một lát, tôi đưa em về.

– Thôi, bạn tôi đợi ngoài kia rồi. Thật là chưa thấy thằng bạn trai nào vô trách nhiệm như anh.

Ngân lẩm bẩm một mình rồi quay lưng bước thẳng ra ngoài, Văn tựa vào yên xe, tay anh đang xoa đầu Tiểu Màn Thầu, thủ thỉ gì đó, có lẽ vì vết tiêm vẫn còn đau nên cún con cứ nằm yên trong tay anh mà không có động tĩnh gì.

– Về thôi.

– Tiểu Màn Thầu của mama vẫn còn đau à?

Ngân chìa tay ra đón lấy Tiểu Màn Thầu từ anh, Chính đứng từ trong phòng nhìn ra ngoài thấy cô đang cười cười nói nói với Văn, lại thêm cả ánh mắt dịu dàng của Văn nữa tự nhiên làm anh ta ghen lồng ghen lộn. Anh ta chưa thấy cô có thái độ thế này với mình bao giờ, lần nào giáp mặt nhau cũng là nụ cười gượng gạo chán ghét của cô.

Văn gạt chân chống xe thì thấy một người phụ nữ đang ôm con gái nhỏ trên tay khóc bù lu bù loa gần đấy. Cả hai nhận ra người phụ nữ này chính là chị có con chó lông xù gặp ở phòng khám thú y vừa nãy. Văn chạy xe tới gần, Ngân bước xuống xe vòng ra trước mặt người phụ nữ hỏi:

– Có chuyện gì à?

Người phụ nữ ngước đôi mắt đỏ hoe lên, bé gái trong tay thấy mẹ khóc cũng òa lên khóc theo.

– Chị vào kia mua đồ, thằng cu nhà chị vẫn đứng bên cạnh chờ mẹ mua đồ, mà đến khi chị trả tiền xong quay ra lại không thấy nó đâu nữa. 

– Lâu chưa?

– Được một lúc lâu rồi.

Người phụ nữ đưa tay gạt nước mắt, tự nhiên nghĩ gì khuôn mặt tái mét lại quay sang nói với Ngân và Văn:

– Có khi nào thằng bé bị bắt cóc không?

Văn lắc đầu :

– Không đâu, em nghĩ chắc thằng bé chạy lung tung đâu đây thôi.

Rồi anh lại nói: 

– Như thế này đi, chúng ta chia nhau ra tìm, một tiếng sau nếu như vẫn không thấy thì sẽ báo công an.

Người phụ nữ rối rít cảm ơn, Văn gửi xe ở quán nước rồi cả hai chia nhau ra chạy về hai phía khác nhau. Ngân vẫn nhớ mặt thằng bé, nó có đôi mắt to tròn cùng hàng mi cong vút ấn tượng. Cô chạy dọc theo con phố xem thử, sau đó là vòng vào các ngõ hẻm, vẫn không thấy bóng dáng thằng nhóc đâu, cô đoán trời đã tối nếu mà không thấy mẹ đâu là thằng bé kiểu gì cũng ngoạc mồm khóc, nên thấy đứa trẻ con nào đang khóc là cô liền chạy lại xem đầu tiên. Tìm gần 1 tiếng đồng hồ vẫn không có manh mối gì, Ngân đã bắt đầu thấy nản thì Văn gọi tới, giọng anh vui vẻ thấy rõ:

– Tìm thấy thằng bé rồi.

Ngân trở về chỗ cũ mà ba người hẹn nhau, thấy Ngân thì người phụ nữ vẫn nước mắt ngắn nước mắt dài chạy lại.

– Có thấy không em?

Nhìn xung quanh Ngân trống trơn, người phụ nữ mới nhận ra mình vừa hỏi câu thừa thãi, chị ta đưa tay ôm đầu tuyệt vọng.

– Tìm thấy thằng bé rồi.

– Thật à? Nó đâu rồi?

– Bạn em đang bế ở đằng sau.

Vừa dứt câu, bóng anh liền xuất hiện, vẫn đang ôm trên tay thằng nhóc con mặt nhem nhuốc vì nước mắt nước mũi, nó đang ngủ ngon lành.

– Cảm ơn, thật sự cảm ơn hai vợ chồng em, nếu không có hai em thì chị không biết phải làm thế nào.

Ba mẹ con họ vẫy tay chào, qua ánh đèn đường Văn bấy giờ mới để ý bàn tay Ngân đang bị chảy máu.

– Tay cô chảy máu kìa.

Nghe Văn nói Ngân mới để ý, đến khi đó cô mới cảm nhận vết thương vừa xót vừa đau, nếu anh không nói chắc cô cũng không để ý đâu, trời càng lạnh càng làm vết thương đau xót hơn.

– Tại không để ý nên tôi va phải kệ sắt gian hàng người ta đang bán.

– Đưa tay tôi xem thử nào.

Cô chần chừ rồi cũng đưa tay ra cho anh xem, hàng lông mày của anh nhíu lại chặt lại, xem ra vết thương cũng không hề nhẹ đâu. Thay vì nhìn vết thương của mình thì Ngân lại chăm chú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh, môi cô cong lên thành nụ cười từ bao giờ mà cô cũng không hề hay biết.

Khoa đưa Châu về nhà từ bệnh viện, hai người đang ngồi trong ô tô nói chuyện với nhau, Khoa cười nhìn ra ngoài cửa sổ thấy dáng người con gái rất quen, nụ cười của anh lập tức đông cứng lại. Châu thấy anh không trả lời thì vỗ nhẹ vào cánh tay anh, thấy anh vẫn không chú ý gì nên cũng hiếu kì nhìn ra ngoài cửa sổ.

– Anh nhìn gì thế?

– Không, em vừa nói gì nhỉ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.