Cậu Lâm hôm nay lại gặp mặt bạn cũ, bạn cậu cũng không phải người đơn giản gì, toàn những cậu ấm cô chiêu có tiền. Trong phòng bao, một cậu ấm tai xỏ khuyên nhìn cái cơ ngơi của bà Diễm rồi vỗ vai Lâm cười:
– Bà già mày đúng là giỏi kiếm tiền thật.
Lâm cười nhạt, gạt tàn thuốc lá trên bàn đã đầy đầu lọc. Chưa đầy 5 phút sau, 3 em chân dài mở cửa đi vào, em nào em nấy đều xinh như hoa, Phương Thanh tự động tiến tới chỗ Lâm ngồi xuống, anh ta không thèm ngẩng lên nhìn, tay vẫn nghịch cái bật lửa suy nghĩ gì đó.
– Một em nữa đâu?
Một người hỏi, người đó vừa dứt câu thì Mộc Miên mở cửa đi vào, khuôn mặt cô lúc nào cũng là nụ cười giả tạo cứng nhắc.
– Xin lỗi các anh, em tới muộn.
– Không sao không sao, xinh xắn thế này có thể châm chước.
Một người đàn ông có đôi môi mỏng quẹt giơ tay về phía Mộc Miên vẫy vẫy. Lâm nghe thấy giọng cô lập tức ngẩng mặt lên nhìn, cau mày:
– Ai bảo cô ta tới đây?
Mộc Miên bị cậu dọa cho sợ tái mét mặt, lấm lét nhìn về phía Lâm, nụ cười trên môi cô đã nhạt đi mấy phần, mắt anh sắc lạnh chiếu thẳng về phía cô, Phương Thanh rót rượu vào cốc mà tay run cầm cập, một người bạn của Lâm tỏ ý không hài lòng trước thái độ của anh ta.
– Sao thế?
– Thôi, đang vui mà.
Lâm bỏ bật lửa vào trong túi áo, vẫy tay về phía Mộc Miên :
– Qua đây.
– Thế còn em?
Mộc Miên mở to mắt nhìn anh, Phương Thanh đặt chai rượu xuống bàn, giận dỗi nhìn Lâm, anh hất mặt:
– Cô thì qua kia đi.
Cậu bạn đang ngồi cạnh Mộc Miên tỏ ra thích thú lắm, trong cả 4 cô gái vừa tới thì Phương Thanh rõ ràng là có nhan sắc nhất, thế mà Lâm lại chê. Phương Thanh lừ mắt nhìn Mộc Miên, thủng thẳng đứng dậy thay thế chỗ của cô, cô thì cứ đứng nhìn anh chằm chằm.
– Còn đứng đấy?
– Vâng.
Đang cao trào vui vẻ, một người trong đám đó lôi từ đâu ra một gói thuốc nhỏ màu trắng, ve vẩy trước mặt cười nham nhở:
– Xem tao có gì cho chúng mày này.
– Hàng trắng à? Kiếm đâu ra thế?
Một người giơ tay ra định cướp lấy nhưng không được. Trong 2 năm cô làm ở Hoa Mai, chưa bao giờ có ai dám chơi hàng trắng ở đây, phải gọi là cấm. Rõ ràng biết luật ở đây là vậy mà Lâm lại dửng dưng, rất có thể cậu cũng chơi mà bà Diễm không biết.
– Sợ à?
Thấy Mộc Miên tái mét mặt, anh lạnh nhạt hỏi, vẫn là nụ cười giả tạo đấy, cô lắc đầu. Anh nhìn cô một lúc lâu, sau đấy cướp gói thuốc trong tay cậu bạn:
– Hôm nay chơi tới đây thôi, từ mai đừng mang cái này tới đây nữa.
Ba người còn lại ngơ ngác nhìn anh, dạo này tâm trạng của anh thay đổi thất thường khiến người ta khó hiểu.
Ngân dậy từ sớm quét sân và đổ rác giúp mấy chị em trong xóm, bọc rác nào cũng đầy bao sao su làm cô thấy buồn nôn. Mấy chị em trong hội đều đi đến tận 1, 2 giờ sáng mới về, nên giờ họ vẫn còn đang chùm chăn ngủ kĩ.
” Ai bánh cuốn, bánh chưng, bánh nếp không? “
Tiếng dao của cô bán bánh cuốn ngoài đầu ngõ vọng vào tận trong sân, tự nhiên Ngân thèm ăn bánh chưng rán nên mở cửa phòng vào lấy ví tiền. Mộc Miên vẫn còn ngủ say, trong khi đó My thì cứ trằn trọc mãi, thấy Ngân mở cửa phòng đi vào liền quay lại thì thầm hỏi:
– Mấy giờ rồi?
– Mới hơn 5 giờ thôi, sao không ngủ tiếp đi?
– Tôi thấy đau đầu quá.
Ngân bỏ ví tiền xuống bàn, đi lại gần sờ tay lên trán My xem thử, không sốt.
– Để tôi đi mua thuốc đau đầu nhé, nhưng trước tiên bà muốn ăn gì?
– Tôi không muốn ăn.
– Không ăn làm sao mà uống thuốc được, đói mà uống thuốc vào là say đấy.
Thấy tiếng ồn ào, Mộc Miên mắt nhắm mắt mở ngồi dậy:
– Sao thế chị?
– Không sao, vừa về thì cứ ngủ đi.
My mệt mỏi không buồn mở miệng ra nói, Ngân kéo lại chăn lên trùm kín cổ My, sau đó cô đứng dậy xem cửa sổ đã đóng chưa vì sợ gió lạnh lùa vào trong phòng.
– Không uống thuốc thì thôi cũng được, thế ăn cháo nhé để tôi đi mua.
– Cũng được, hôm nay xin nghỉ cho tôi nhé.
– Ừ, Mộc Miên có ăn cháo không? Hay em ăn bánh chưng rán với chị?
– Bánh chưng đi ạ.
Ngân nhẹ nhàng mở tủ lấy thêm mũ len rồi quàng khăn kín cổ, vì trời lạnh nên ngoài đường cũng không quá đông người. Hàng quán mọc lên như nấm, họ có thể nghĩ ra đủ thứ trên đời này có thể bán ra tiền. Những người thành phố hình như ngày nào cũng đèo nhau ra quán ăn sáng nhỉ, ở quê cô không vậy, những người hàng xóm xung quanh nhà cô đều đun lại thức ăn từ tối qua rồi ăn cùng cơm nguội.
– Cháu gửi tiền ạ.
Ngân đón lấy cốc cháo từ bà chủ quán, người phụ nữ tìm tiền lẻ trong ngăn kéo để trả lại Ngân tiền thừa.
– Mai lại tới mua hàng cho cô nhé.
– Vâng.
Chạy xe vào đến đầu ngõ, cô thấy một người đàn ông đang mặc trang phục cứu hỏa làm gì đó ở cái nắp cống, còn có cả tiếng chó con kêu ăng ẳng văng vẳng lại từ đấy. Nhìn bóng lưng của người đàn ông đó tự nhiên cô lại nghĩ tới Văn, mà đúng là anh thật.
– Làm gì thế?
Ngân phanh xe lại, cố gắng ngó đầu nhìn xem anh đang làm gì với cái nắp cống, thấy có tiếng người hỏi, Văn ngẩng mặt lên, phải nhìn một lúc lâu anh mới nhận ra cô.
– Không nhận ra tôi à?
Ngân cười toe toét, đưa tay bỏ mũ áo khoác xuống, còn Văn thì cười tủm tỉm, giọng anh trầm ấm rất dễ nghe :
– Tại cô mặc kín quá.
– Thì lạnh mà, nhưng anh làm gì đó?
Ngân dựng chân chống xe, ngó đầu nhìn thì thấy một con chó con bị kẹt chân ở đấy, anh đang giúp nó thoát khỏi cái nắp cống này. Con chó con đau quá kêu ré lên, mắt nó hình như còn long lanh nước.
– Nhìn xem, nó khóc này.
Ngân há hốc miệng, đôi mắt tròn xoe của con chó con cứ nhìn cô chằm chằm làm cô nhớ tới con Béo ở nhà, phải mất một lúc anh mới bẻ cong được thanh sắt, chân con chó con đã nhanh chóng thoát ra ngoài.
– Về với mẹ mày đi.
Ngân đưa tay xoa đầu con chó nhỏ, Văn bẻ lại cái thanh sắt của nắp cống.
– Nó chỉ là chó hoang thôi.
– Chó hoang?
Anh mỉm cười gật đầu, giải thích thêm:
– Tuần trước tôi thấy nó loanh quanh kiếm ăn ở đây, đi qua mấy lần đều thấy nó lang thang ở đường nên sáng nào cũng mang đồ ăn tới cho nó.
– Thế sao anh không đưa nó về nhà?
Anh tiếc nuối lắc đầu :
– Mẹ tôi bị dị ứng lông chó.
Hai người trầm ngâm nhìn con chó con trước mặt, con chó đáng yêu chưa kìa, nó cứ hết liếm tay anh lại chạy sang liếm tay cô rồi cố tình sấn lại gần cô cho cô xoa đầu nó, cái đuôi thì cứ vẫy qua vẫy lại như đang cười.
– Hay là để tôi nuôi nó đi.
– Thật à?
– Thật mà.
Anh liền gật đầu lia lịa, giơ tay xoa xoa đầu con chó con rồi lấy trong cặp ra một hộp đựng thức ăn cho chó, con chó suиɠ sướиɠ vẫy tít đuôi.
– Cô không phiền nếu tôi tới thăm nó chứ?
Ngân lắc đầu cười, phiền gì mà phiền, tất nhiên là không rồi.
Ngân chẳng biết phải mang con chó về nhà bằng cách nào trong khi giỏ xe thì đầy đồ ăn sáng, cô thì không thể vừa ôm nó vừa chạy xe được, tại đường nhiều điểm mù quá.
– Hay để tôi mang nó về giúp cô, nhà cô ở đâu?
– Nhà tôi ở cuối con ngõ này thôi.
Ngân dắt xe đi song song với anh, anh thì ôm con chó nhỏ trong tay, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Trong ấn tượng của cô, anh là một người đàn ông dịu dàng và giọng nói trầm ấm dễ nghe, bên anh luôn cho người ta cảm giác dễ chịu thoải mái. Anh nhìn trộm cô gái đi bên cạnh mình, cô có đôi mắt đẹp, rất có hồn, qua cách nói chuyện chứng tỏ cô là người có học vấn.
– Cô không phải người ở đây à?
– Vâng, tôi xa quê lên đây dạy học thôi.
– Cô dậy môn gì, ở trường đại học nào vậy?
– Tôi dậy tiếng Nhật, ở một trung tâm Nhật ngữ thôi, nó ở thôn X, xã Y, anh có biết không?
– A, tôi biết, nó ở tít mãi trên kia, cô đi từ đây tới đó dậy cũng không phải là gần.
– Vâng, trời mưa thì hơi vất vả.
Hai người dừng lại ở cổng xóm trọ, Ngân vào trong cất xe rồi ra ôm lấy con chó con từ tay anh, anh nhìn đồng hồ trên tay:
– Tôi phải đi rồi.
– Vâng, anh đi cẩn thận, hôm nay cảm ơn anh nhé, Tiểu Màn Thầu tạm biệt chú đi nào.
Ngân cười tươi, cầm một chân trước của con chó con lên vẫy vẫy, anh cười hiền xoa đầu Tiểu Màn Thầu rồi nhanh chóng chạy đi, có lẽ anh trễ giờ làm việc rồi.
Hội chị em đã có người ngủ dậy rồi, Phương Thanh vừa mở cửa ra liền thấy một con chó con bẩn thỉu nằm ngay ở cái giếng nước trong sân, cô ta vừa xoáy nước vào cốc vừa cau mày càu nhàu với người bạn cùng phòng của mình.
– Đã chật chội thì chớ, con điên nào còn tha con chó bẩn thỉu này từ đâu về nuôi không biết?
Người bạn cùng phòng ngồi xuống nhìn con chó con đã mơ mơ màng màng ngủ, người nó run cầm cập co ro nằm một góc, nhìn nó trông thật đáng thương, cô ấy có chút mủi lòng.
– Có khi nào nó là chó hoang không?
– Mày điên à, thế mà cũng nghĩ ra được, cổng thì đóng suốt ngày con chó hoang nào chui vào được.
Phương Thanh cau cau có có gắt gỏng với bạn mình rồi lại nói tiếp :
– Chắc lại mấy con phòng mới, ở chung hơn 1 tháng rồi mà tao vẫn không thể nào thuận mắt được.
– Mày ích kỷ vừa chứ, tao thấy hai người họ tốt tính mà, không nhờ bà Ngân đấy sáng nào cũng dậy sớm quét dọn thì cái nhà trọ này thành bãi rác lâu rồi, chẳng cảm ơn người ta được một câu thì thôi.
– Cần gì, tao ở bẩn quen rồi.
– Nói chuyện với mày rất ngang nhớ, thôi đéo nói nữa.
– Không nói thì thôi.
Cô bạn chán ghét bỏ vào trong nhà, cô ta không thể hiểu tại sao mình có thể ở cùng phòng với người xấu tính như vậy suốt nửa năm trời.
Ngân tìm trong đống quần áo cũ ở góc tủ lôi ra một cái áo len, sau đấy cô xuống bếp tìm vỏ thùng sữa rồi lót cái áo đó và ít rơm vào đấy.
– Tiểu Màn Thầu, xem mẹ mang gì tới cho con đây.
Con chó con nghe thấy giọng Ngân thì lập tức vùng dậy vẫy đuôi tíu tít chạy lại chỗ cô, Ngân bật cười khanh khách. Cô đặt cái thùng sữa trước cửa phòng mình rồi bế con chó con đặt vào trong đấy, con chó con rất khôn, nó biết đây là nhà mới của mình nên ngoan ngoãn nằm cuộn tròn một chỗ trong đấy.
Mấy chị em trong hội đều đã thức dậy hết rồi, lần đầu tiên nhìn thấy con chó xuất hiện ở đây thì vô cùng ngạc nhiên, có người còn bị tiếng sủa của nó làm cho giật mình tỉnh giấc, nhưng hình như ngoài Phương Thanh ra thì những người còn lại đều rất thích con chó con này.
Chị Khuê ngồi trước cửa phòng ăn bánh cuốn, thỉnh thoảng còn ném một miếng nhỏ xuống đất cho nó ăn, con chó con suиɠ sướиɠ vẫy đuôi tít mù.
– Em mua bao giờ thế?
Ngân đang rán bánh chưng trong bếp trả lời vọng ra.
– Nó là chó hoang chị ạ, em nhặt về thôi.
Chị Khuê bị lời cô nói làm cho giật mình vội vàng rụt tay lại, mấy chị em trong xóm cũng lập tức tránh con chó con một khoảng xa.
– Trời, thế đã tiêm phòng dại chưa?
Ngân đang lật bánh chưng thì liền dừng tay lại, thế mà cô cũng không nghĩ ra, chưa kịp trả lời thì điện thoại trong túi áo rung báo có tin nhắn, là số của Văn, cô tủm tỉm cười nhấp vào màn hình, đại ý anh nói chiều anh muốn đưa con chó đi tiêm phòng dại, không biết cô có rảnh mà đi cùng anh cho vui không, cô tắt điện thoại rồi trả lời chị Khuê:
– Em định chiều đi dậy về thì đưa nó đi chị ạ.