Cứ ngỡ mọi chuyện rồi sẽ trôi qua một cách bình yên, hai bảo bảo thuận lợi ra đời, Nhược Y Mai suôn sẻ vượt qua cuộc đại phẫu thuật. Nhưng không, ở một nơi tăm tối nào đó có một kẻ đang giám sát cuộc sống hằng ngày của cô bằng ánh mắt chứa đầy sự ghen ghét.
Cô ta từ khi thân bại danh liệt, bị đá khỏi làng giải trí thì trở nên khốn khổ không khác gì một tên ăn mày. Nhược Ý Lan phải gánh chịu sự chỉ trích của dư luận, bị người khác tẩy chay, phỉ báng, có lần còn bị hành hung đến chết đi sống lại.
Ả sống đến tận bây giờ chỉ vì một mục tiêu duy nhất chính là “trả thù”. Cô ta không cam tâm việc bản thân phải sống trong sự nhục nhã, lo sợ, trốn tránh người khác như vậy, ả muốn quay lại quãng thời gian trước kia sống một cuộc sống xa hoa của giới nhà giàu.
Trong khi bản thân phải ở một nơi dơ bẩn như khu ổ chuột thì Nhược Y Mai lại được sống trong nhung lụa, có được cả tình yêu của người đàn ông hoàn hảo như Lãnh Tư Khiêm bây giờ còn đang mang thai con của hắn. Thử hỏi cô ta làm sao không ganh ghét, đố kỵ đây.
Vừa đúng lúc hôm này Nhược Ý Lan bắt gặp Y Mai đang cùng Lãnh Tư Khiêm đi dạo trên phố. Một đôi vợ chồng hạnh phúc, cười cười nói nói với nhau suốt cả quãng đường. Cô ta ngay lập tức bị căm hận lấn át lí trí liền nhân lúc trong tay có con dao mà lao thẳng về hướng của Nhược Y Mai để đâm.
Nhược Y Mai bây giờ chỉ mải mê nói chuyện với Tư Khiêm nên không để để xung quanh do đó nào biết được tính mạng bản thân đang bị đe dọa. Chỉ có hắn, hắn đã phát giác ra cái ánh mắt ác ý nồng đậm muốn ăn tươi nuốt sống kia.
Loading…
Nhưng mỗi lần quay lại nhìn, thứ hắn thấy cũng chỉ là một đám đông toàn người ở khu phố thương mại. Ánh mắt tràn đầy sát khí đó đã biến mất không dấu vết.
Đột nhiên có giọng một người phụ nữ hoảng sợ la hét lên:
– Mọi người mau chạy, ở đây có kẻ điên cầm dao!!!
Giật mình quay lại, Lãnh Tư Khiêm thấy một tên cả người dơ bẩn đang lao về phía của hắn và cô, càng nguy hiểm hơn là trên tay còn cầm một con dao! Tư Khiêm phản ứng nhanh lập tức ôm Y Mai bảo vệ trong lòng, hắn biết dù muốn chạy cũng không được bởi vì cô đang mang thai.
Y Mai vô cùng hoảng loạn, cả cơ thể nhỏ nhắn của cô run lên bần bật, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, mắt thì nhắm chặt nhưng tay luôn ôm bụng bảo vệ.
Lãnh Tư Khiêm trước kia có học võ thuật hơn nữa còn cực kì giỏi nhưng dù có nhanh có giỏi đến đâu thì khi phải bảo vệ thêm một người nữa mọi chuyện đều vô cùng khó khăn.
Nhược Ý Lan lao đến vì vẻ ngoài quá khác lúc trước nên mới không bị người ta nhận ra đó là cô minh tinh đầy scandal kia. Ả ta cầm con dao chĩa mũi nhọn vào hướng Nhược Y Mai mà đâm tới, miệng không ngừng nguyền rủa:
– Chết đi, tiện nhân này mau chết đi!!!! Mang đứa nghiệt chủng đó xuống địa ngục cùng với mày luôn!!!
Nghe những lời chửi rủa ác độc như vậy khiến nước mắt Y Mai trào ra. Lãnh Tư Khiêm tức giận, ánh mắt nhìn ả đàn bàn điên kia sắc lẹm. Nó giống như lưỡi hái của Thần Chết đến đòi mạng vậy.
Hắn nhanh chóng xoay người lại, một cước đá bay con dao trong tay Nhược Ý Lan, cô ta vì thế nên mất thăng bằng mà ngã phịch xuống đất. Sau đó nằm bất động hệt như đã chết rồi vậy, Tư Khiêm lấy điện thoại gọi Lăng Dục đến để mang ả về “nơi đó” xử lí.
Nhưng ai ngờ khi hắn vừa xoay người đi, tay vẫn luôn ôm Y Mai vào lòng bảo vệ thì Nhược Ý Lan bỗng nhiên bật dậy. Rất nhanh ả đã chụp được con dao nằm trên đất đâm về phía Nhược Y Mai.
Lãnh Tư Khiêm phát giác ra nhưng vì lúc đó quá cấp bách, hắn chỉ có thể lấy bản thân đỡ cho cô.
Dao đâm tới, ghim thẳng vào bả vai của Lãnh Tư Khiêm, máu chảy ướt đẫm cả áo. Nhưng rất may mắn là đám người Lăng Dục cũng vừa đến nơi, thấy cảnh này liền lao vào khống chế Nhược Ý Lan.
Cô thấy hắn bị đâm trúng tay chân liền luống cuống chẳng biết làm gì cho hắn đỡ đau hơn thì một người đàn ông cao lớn đến làm Y Mai giật nảy.
– Chị dâu, chị đừng khóc. Để em đưa lão đại về Tử Đằng Viên, chị gọi điện cho quản gia trong biệt thự nói là mời bác sĩ tư nhân của Lãnh gia đến giúp em.
Nhược Y Mai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trẻ tuổi này. Phải, cô phải bình tĩnh. Y Mai đã tự trấn an bản thân mình như vậy đấy, cô lấy điện thoại bấm gọi cho Khương Phúc, giọng nghẹn ngào:
– Bác Khương, Tư Khiêm bị thương rồi…bác mời bác sĩ đến đi…anh ấy chảy rất nhiều máu.
Khương Phúc nghe giọng thiếu phu nhân thút thít liền an ủi:
– Được, cháu cứ bình tĩnh. Thiếu gia không yếu đuối như vậy đâu. Giờ cháu ổn định tinh thần trước đã, nếu không thân thể của cháu và cả hai đứa bé đều bất lợi.
Nhược Y Mai nhận ra lập tức ngừng khóc nhưng vẫn còn tiếng thút thít. Cô ngoan ngoãn ngồi trên một chiếc xe khác trở về Tử Đằng Viên.