Lúc Lãnh Tư Khiêm được đưa về Tử Đằng Viên, Cố Nhiên đã có mặt sẵn ở đó rồi. Thật ra đối với nhát dao này, hắn cũng chỉ đơn giản là đau và bị mất máu thôi, chẳng có gì nghiêm trọng. Nhưng Y Mai lại lo lắng đến cuống cuồng, khóc đỏ hoe cả mắt.
Khi bước vào cửa lớn đi qua Nhược Y Mai, Lãnh Tư Khiêm đã nói với cô bằng giọng thều thào:
– Đừng lo, anh không sao. Còn phải đợi em khỏe lại, chờ con chào đời nữa mà, sao anh nỡ có mệnh hệ gì chứ.
Sau đó, hắn được Cố Nhiên xử lí vết thương, tổng cộng phải khâu tám mũi trên vai trái. Nhược Y Mai từ bên ngoài bước vào phòng, Lãnh Tư Khiêm đã nằm trên giường nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, hắn nói:
– Nào, lại đây.
Nhược Y Mai đi đến bên giường của Tư Khiêm, phiếm mắt hồng cả lên. Cô hỏi:
– Đau lắm đúng không?
Loading…
Nhưng hắn lại mỉm cười rồi lắc đầu với Y Mai. Vì vết thương vừa được khâu nên cử động vô cùng bất tiện, Lãnh Tư Khiêm chỉ bảo cô lên giường nằm kế bên hắn, tay phải theo thói quen đặt trên cái bụng tròn của Nhược Y Mai mà vuốt ve.
Cả đêm đó cô ngủ không ngon, chợp mắt được một lúc lại giật mình tỉnh dậy. Cứ như vậy đến gần sáng mới yên ổn chìm vào giấc mơ.
Thú thật, Nhược Y Mai vô cùng ngạc nhiên bởi khả năng hồi phục của Lãnh Tư Khiêm, sau khoảng chừng hai tuần đã có thể vận động nhẹ, chỉ khâu vết thương cũng đã cắt từ hồi tuần trước.
Rất nhanh, cuộc sống của họ lại quay về quỹ đạo ban đầu. Nhược Y Mai bây giờ ra ngoài đều có người khác đi theo bảo vệ, tuy nhiên trải qua việc này cô hạn chế đi lung tung hơn, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai.
Tần San gần đây công việc không quá bận rộn, cứ cách một hai ngày lại đến thăm Y Mai. Có khi hôm nay vừa tới thì ngày sau mới sáng sớm đã có mặt tại Tử Đằng Viên.
Lãnh Tư Khiêm vì đã quá quen với sự xuất hiện của Nhiếp Tần San trong nhà nên cũng để cô ấy thường xuyên lui tới, xem như bầu bạn với Y Mai. Hôm nay, Tần San đến chơi nhưng vẻ mặt lại vô cùng sầu muộn, Nhược Y Mai quan tâm hỏi han:
– Cục cưng, chân mày cậu sắp nối lại thành một rồi kìa. Có chuyện gì phiền lòng à?
Nhiếp Tần San và Nhược Y Mai là bạn thân lâu năm, kiểu xưng hô thân mật như vậy cũng chẳng phải nghe lần đầu nên Tần San rất tự nhiên đáp lại cô:
– Y Mai à, tớ nghĩ kĩ rồi. Người con trai kia tớ đợi hơn 10 năm, đợi mãi vẫn chưa trở về. Thiết nghĩ, lời hứa thuở bé cũng chỉ là gió thoảng mây bay, tớ nên buông bỏ rồi. Mãi nhớ về niềm vui mỏng manh của quá khứ làm sao tìm được hạnh phúc bền vững trong tương lai chứ, đúng không?
Nhược Y Mai nghe xong cảm thấy thật sự vui mừng khôn xiết. Cuối cùng người bạn ngốc nghếch này của cô cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, Nhược Y Mai ôm Tần San vỗ vỗ nhẹ vào vai cô ấy nói:
– Được vậy là tốt, cậu ưu tú như vậy lại còn xinh đẹp, tốt bụng. Đàn ông có mà xếp hàng dài để cậu chọn lựa.
Nói ra được buồn phiền trong lòng, tảng đá đè nặng lên vai của Nhiếp Tần San như được bỏ xuống. Tâm tình vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái khiến cả khuôn mặt cô ấy rạng rỡ hẳn lên.
Tối đến, sau khi đã ăn xong Lãnh Tư Khiêm đưa Nhược Y Mai đi dạo xung quanh khuôn viên biệt thự. Hai người đều đi rất chậm rãi, tay của Y Mai vịn lấy cánh tay rắn chắc của hắn để giữ vững, chỉ còn hai tuần nữa thôi là đến ngày phẫu thuật, cô muốn bản thân phải thật cẩn thận.
Bỗng nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua làm Y Mai rùng mình, Lãnh Tư Khiêm cảm nhận được liền cẩn thận ôm cô vào lòng, nói:
– Nên vào trong thôi, trời lạnh rồi. Đối với sức khỏe của em không tốt.
Cô cũng ngoan ngoãn đáp lại như mèo nhỏ :
– Vâng. Vậy vào nhà nào, em muốn đi ngủ.
Ngày mai Nhược Y Mai phải làm thủ tục nhập viện để chuẩn bị cho ca phẫu thuật nhưng dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, Y Mai vẫn cảm thấy cực kì lo sợ.
Cô nằm rúc sát vào người Lãnh Tư Khiêm, ngón tay vẽ vời lộn xộn lên trên lồng ngực rắn chắc của hắn. Tư Khiêm vốn chưa ngủ chỉ nhắm mắt lại dưỡng thần và cũng chỉ có hắn mới biết bản thân căng thẳng đến nhường nào.
Để yên cho Y Mai nghịch ngợm một hồi , Lãnh Tư Khiêm mới đưa tay nắm chặt tay cô, bắt cô phải dừng lại hành động phá rối này sau đó nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay của Y Mai làm cô xấu hổ đến đỏ như tôm luộc.
– Sao vẫn chưa ngủ? Mai em phải nhập viện rồi nên nghỉ ngơi sớm đi.
Nhược Y Mai nghẹn ngào trả lời hắn:
– Em sợ vào bệnh viện. Mấy ngày đó anh có thể luôn ở cạnh em được không?
Lãnh Tư Khiêm nghe giọng cô là lạ khi vừa nhìn xuống thì đã thấy nước mắt Y Mai lưng tròng. Hắn ôm cô vào lòng nhẹ nhàng thủ thỉ:
– Ngốc thế! Lúc đó không ở bên em thì đi đâu? Vậy nên ngoan, muộn rồi phải đi ngủ.
Cô cũng đáp lại một tiếng:
– Dạ.