Từ khi Nhược Y Mai nhập viện, Lãnh Tư Khiêm đã giữ đúng lời hứa lúc nào cũng ở cạnh cô. Mỗi ngày, bữa ăn của Y Mai đều được chuẩn bị kĩ lưỡng ở Tử Đằng Viên rồi mang đến bệnh viện. Hắn luôn như vậy, chăm sóc cô vô cùng chu đáo.
Thấm thoắt đã trôi qua hai tuần, buổi sáng ngày mai cuộc phẫu thuật sẽ bắt đầu lúc tám giờ. Tâm trạng của Nhược Y Mai lúc này chẳng tốt lắm, Lãnh Tư Khiêm nhạy bén nhận ra điều đó liền đùa cho cô vui:
– Nào nào, mèo nhỏ của chúng ta sắp làm mẹ rồi cơ đấy. Hai con mèo con nhỏ nhắn trong bụng em, ngày mai cũng chào đời rồi.
Lãnh Tư Khiêm vừa nói bằng giọng điệu dịu dàng, yêu chiều vừa nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng đã tròn xoe của cô.
Còn Y Mai, cô rất là bất bình a. Có đời nào một người cha lại gọi con mình là mèo này mèo nọ như vậy. Nhược Y Mai tức giận dùng nắm tay đấm vào người hắn, mắng:
– Này…này…sao lại gọi con của chúng ta là mèo chứ? Anh và em có ai là mèo sao?
Hắn cười, cười đến không nhịn nổi mà phát ra tiếng lớn. Vòng tay ôm cô vào lòng ngày càng chặt, hắn hỏi ngược lại Y Mai:
Loading…
– Hửm? Chẳng phải em là mèo hoang nhỏ đó sao? Con của em và anh đương nhiên sẽ là mấy bé mèo giống như em rồi.
Lãnh Tư Khiêm biết Nhược Y Mai chẳng ưa mấy cái biệt danh này tẹo nào. Từ khi dẫn cô đến chỗ Lian, hắn liền gọi cô là “mèo hoang nhỏ” rồi Lian lại chuyển thành “tiểu bạch thỏ”.
Vì không thích nên vẻ mặt của cô trông rất khó coi. Cá chắc lúc ấy Y Mai đã mắng hắn cùng Lian rằng bọn họ chính là “cá mè một lứa” vô sỉ như nhau.
Bị chọc tức một trận, chẳng hiểu sao tâm tình lại tốt lên một chút. Nhược Y Mai nghĩ “mình phải thật bình tĩnh, chỉ cần vượt qua ca phẫu thuật lần này là có thể sống hạnh phúc bên Tư Khiêm và hai đứa nhỏ rồi”. Phải cố gắng lên!
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, các y bác sĩ trong bệnh viện đều tất bật chuẩn bị cho ca đại phẫu thuật này. Cố Nhiên cũng đến từ rất sớm, anh làm kiểm tra toàn diện cho Nhược Y Mai để chắc rằng mọi thứ đều ổn.
Đúng tám giờ sáng, cô được chuyển vào phòng phẫu thuật. Lúc giường bệnh được đẩy đi, tay của cô và Lãnh Tư Khiêm vẫn còn đan chặt vào nhau. Y Mai bảo:
– Anh phải chờ em nha, em một chút nữa liền ra rồi.
Lãnh Tư Khiêm ôn nhu nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng:
– Nhất định, nhớ ra sớm chút, anh chờ em.
Cả hai đều buông tay, nhưng tâm của họ vẫn luôn quyến luyến nhau như vậy. Một giây cũng chẳng muốn rời.
Lãnh Tư Khiêm đứng ngoài phòng phẫu thuật, hắn chăm chú vào cánh cửa, khi ánh đèn màu đỏ chói mắt kia phát sáng Nhược Y Mai cũng đã được gây mê thành công. Ca phẫu thuật chính thức bắt đầu.
Bởi vì Y Mai mắc chứng khó đông máu thuộc dạng Hemophilia C nên Cố Nhiên đã truyền cho cô huyết tương trước đó và ngay khi bắt đầu phẫu thuật.
Anh cẩn thận từng chút một, bởi vì đối với bệnh nhân khó đông máu một khi lên bàn mổ đã là tự dâng mình đến trước Quỷ môn quan. Mà đối với Nhược Y Mai anh không muốn cô có bất trắc gì.
Sau ba giờ, cả hai đứa nhỏ đều bình an chào đời. Vì sinh thiếu tháng nên phải ấp trong lồng kính để theo dõi thêm. Là một cặp long phụng, bé gái ra đời sau anh nó chỉ có vài phút.
Lãnh Tư Khiêm ở bên ngoài đợi ba tiếng mà hắn cứ ngỡ đã rất lâu rồi vậy. Cho đến khi y tá mang ra từ phòng phẫu thuật hai cái lồng ấp, bên trong là hai đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn.
Lúc nhìn thấy chúng, Lãnh Tư Khiêm không khỏi cảm thán “làm sao có thể nhỏ như vậy chứ!? Thật sự nhìn như mèo con vậy”.
Ca phẫu thuật vẫn được tiếp tục, ca thay tim hoàn toàn thuận lợi nhưng đến khi Cố Nhiên chuẩn bị khâu vết mổ thì anh được cái máy thông báo rằng cô ấy đang bị mất máu quá nhiều, não cũng vì thế mà không nhận được lượng máu cần thiết. Có thể dẫn đến chết não.
Mồ hôi trên trán Cố Nhiên ướt đẫm, y tá đứng kế bên liên tục phải thấm đi. Cũng đã qua tám tiếng rồi, cả đội và bác sĩ phẫu thuật chính dần kiệt sức. Nhưng sứ mệnh của họ chẳng phải là cứu người sao, họ không thể từ bỏ.
Lãnh Tư Khiêm vẫn luôn ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật nhìn vào bên trong. Như thể chỉ cần rời mắt một chút thôi, người kia sẽ biến mất tăm. Thấy một y tá bước ra, hắn liền níu lại gặng hỏi dù gì cũng đã tám tiếng, hắn chờ đến sắp điên.
– Cô ấy làm sao rồi?
Nữ y tá đó hoảng sợ khi đột ngột tay bị nắm chặt lại. Nhưng khi bình tĩnh lại, cô ta trả lời:
– Bệnh nhân đó mất máu quá nhiều, bác sĩ đang cấp cứu nếu không sẽ bị chết não.
Lãnh Tư Khiêm nghe xong như muốn sụp đổ hoàn toàn nhưng sau đó lại trở nên điên cuồng siết chặt bả vai của nữ y tá. Hắn nói lớn:
– Các người phải cứu sống cô ấy, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì các người cũng đừng mong thoát được. Tôi sẽ mang cái bệnh viện này bồi táng chung với cô ấy!!!!