Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 37: Chương 37:



Hồng Gia đế lấy sổ con mà Tân Nhất Lai viết ra, Từ Canh liếc mắt, là một xấp dày, quả nhiên rất giống phong cách của Tân tiên sinh. Trong vài vị đại thần nội các, chỉ có Tân thái phó là đã đọc qua sổ con này, nhưng mà vài vị còn lại cũng đã đoán được là chuyện liên quan đến máy dệt, đồng thời rất có tinh thần.
Lý Như Xương đọc sổ con từ đầu đến cuối một lần, giọng đều đều. Vài vị đại thần còn chưa chú ý, lực chú ý của mọi người đều bị ý tứ mới mẻ của sổ con hấp dẫn.
“Mọi người cảm thấy thế nào?” Hồng Gia để thong thả ung dung hỏi.
“Vi thần cảm thấy biện pháp của Tân thị lang tuy rằng chưa từng nghe qua nhưng cũng có thể thử một lần.” Lý các lão cẩn thận nhất, nói chuyện dường như chưa bao giờ quá vẹn toàn, có thể để ông mở miệng bảo có thể thử một lần, có thể thấy là vô cùng không dễ dàng.
Chung thượng thư sờ sờ bộ râu dài dưới cằm: “Vi thần đối với cái gì mà trước phó sau ấn của Tân thị lang cảm thấy có hứng thú vô cùng. Không bằng sau này chúng ta sẽ nói một cách chi tiết?”

Chung thượng thư nói đến chính là biện pháp giải quyết việc bá tánh không thể mua nổi máy dệt mà Tân Nhất Lai nghĩ ra, đó chính là đầu tiên giao cho bá tánh máy dệt, sau đó mỗi tháng sẽ thu ngân lượng hoặc số vải làm phương thức trả tiền, sổ con nói rất cẩn thận, nhưng cố ý hắn nói mình không quen thuộc khu vực Giang Nam, cần các triều thần thương nghị thêm. Chung thượng thư làm Thượng Thư Hộ Bộ, đối với phương thức giao dịch mới rất mẫn cảm, ngay lập tức có cảm giác mới mẻ.
Tân Nhất Lai gật đầu đồng ý. Bên cha hắn là Tân thái phó cũng bắt đầu gây khó dễ, đương nhiên rất có khả năng là cố ý, còn nguyên nhân là gì thì khó có thể nói được.
“Vậy một cái máy dệt định bán bao nhiêu tiền?”
“Nếu cả phí chuyên chở, một cỗ máy dệt sẽ bán khoảng năm lượng bạc.”

“Rẻ như vậy sao?” Tân thái phó còn chưa kịp nói chuyện, Chung thượng thư đã đoạt lời phía trước mà kinh hô: “Ta nghe nói bên Giang Nam một cỗ máy dệt bình thường cũng phải bán đến năm hoặc sáu lượng bạc, máy dệt mới của ngươi sao còn rẻ hơn vậy?” Ông nói đến không phải là máy dệt cầm tay của gia đình bình thường, mà chính là các xưởng dệt chính quy, giá cả đương nhiên cũng đắt hơn một chút.
Tân Nhất Lai giải thích nói: “Chung thượng thư xin yên tâm, hạ quan đã tính toán cẩn thận, trên thực tế lợi nhuận cũng không hề thấp, ước chừng mỗi một máy đã có lãi khoảng hai lượng. Nhưng mà tốt nhất là đem máy này mở khu vực Giang Nam, nguyên liệu và công nhân đều ở đó, nguyên liệu và công nhân cũng không cần yêu cầu quá cao, ta có đem theo bản vẽ của máy dệt tới, chư vị đại nhân nhìn thì sẽ hiểu.” Hắn một bên nói chuyện, một bên trình bản vẽ đã chuẩn bị tốt lên.
Từ Canh chủ động tiếp nhận, lại phân phát cho các vị đại thần.
“Chúng ta chia máy dệt làm 169 linh kiện, đó là những bộ phận lớn và đơn giản, chỉ có mấy bộ phận mấu chốt có chút phức tạp, các thợ thủ công cũng không cần thiết phải biết hết, mỗi người học được một hoặc một vài phần là tốt, như thế mọi người sẽ làm thành thục,tốc độ tự nhiên sẽ nhanh hơn, làm xong thì mới ghép thành một máy hoàn chỉnh.”
Vài vị nội các là lần đầu tiên nghe thấy phương pháp này, đều cảm thấy mới lạ không thôi, ngay cả người luôn luôn không phát biểu ý kiến là Lâm các lão cũng lôi kéo Tân Nhất Lai dò hỏi một hồi, Chung thượng thư rất nhiều lần muốn chen vào phát biểu mà không được.
Tân Thái phó rốt cuộc nhịn không được, nặng nề ho khan một tiếng, cao giọng nói: “Ta còn có chuyện chưa hỏi xong đâu, có việc gì sau lại nói.”
Chung thượng thư không quen nhìn tư thái làm bộ làm tịch này của ông, cười nhạo nói: “Thôi đi, Tân Thái phó không hỏi Tân thị lang đâu, vẫn là muốn hỏi chúng ta đó.”
Tân thái phó tức giận, “Như thế nào, chẳng nhẽ bởi vì là nhi tử của ta, nên ta không thể hỏi. Lão thất phu nhà ngươi càng ngày càng không nói đạo lý….” Mắt thấy hai người chuẩn bị cãi nhau, Hồng Gia đế nhanh chóng ra mặt hòa giải, “Tân thái phó có vấn đề gì mau hỏi, để cho mọi người cùng nghe một chút.”
Chung thượng thư lúc này mới an tĩnh lại, nhưng trên mặt vẫn là một mảng khiêu khích như cũ. Tân thái phó căn bản không thèm chấp bộ dáng này của ông ta, lão gia tử hôm nay chính là có một nhiệm vụ to lớn.

“Chính là nơi trồng dâu mà lại thu thuế này, thần chỉ sợ quần thần có dị nghị.” Tân thái phó vẫn luôn suy nghĩ thay nhi tử, nhằm vào Giang Nam đầy ruộng đất để hủy bỏ viêc cày cấy thay vào đó là trồng dâu, sổ con của Tân Nhất Lai đưa ra mấy tư tưởng lớn, một là giai đoạn nông thuế, bá tánh bình thường đều cày ruộng thuế không đổi, nhưng nếu bỏ đi mà trồng dâu, ruộng đồng trong nhà càng nhiều, thuế suất lại càng cao. Nói thực ra, cái kiến nghị này quần thần cũng không có phản đối quá lớn, chỉ cần không tìm đường chết nhất định phải lấy ruộng đất nhà mình ra để trồng dâu, cuộc sống của bá tính bình thường cũng có thể qua được, nhưng vấn đề là Tân Nhất Lai lại đưa ra một kiến nghị khác. Quan viên cùng thế gia sẽ được miễn thuế cho việc trồng lương thực, còn nếu cũng trồng dâu thì phải đóng thuế như bách tính bình thường. Điều này chính là tổn hại cực lớn cho lợi ích của nhóm địa chủ.
Trên thực tế, mấy vị đại thần nội các đều biết, mấy năm gần đây phân tranh thổ địa ngày càng thịnh hành, đã ảnh hưởng đến sự yên ổn của Đại Lương triều, ai cũng biết vấn đề ở chỗ nào, chính là chưa tình có người đứng ra ngăn chặn việc tranh giành đất đai này? Vấn đề là nó quan hệ đến lợi ích của rất nhiều người, từ các đời đến nay, có ai thành công trong việc mạnh mẽ ngăn chặn việc này, nếu làm không tốt còn dẫn đến xương cốt không còn.

Tân thái phó đặc biệt đưa ra kiến nghị, cũng chính là đưa nhi tử của mình ra, vạn nhất chuyện này về sau ồn ào đến mức không thể thành, thì cũng không thể hại một mình nhi tử của ông.
Các vị đại thần còn lại đương nhiên là hiểu được dụng ý của Tân thái phó, mọi người nhìn nhau, không hé răng.
Hồng Gia đế thấy mọi người không lên tiếng, cũng không truy vấn, ngược lại hỏi Từ Canh: “Thái Tử nói xem, ngươi có ý kiến gì không?”
Từ Canh nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: “Tranh giành ruộng đất khiến cho quốc lực suy kiệt, cứ như thế mãi, quốc gia cũng không thành quốc gia. Nhưng mà, nếu muốn cải cách cũng không thể nóng nảy quá mức. Nhi thần cảm thấy, thực ra biện pháp này của Tân thị lang vẫn còn được xem là ôn hòa, các triều thần uy rằng có dị nghị, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng.”
Tân Nhất Lai cũng bổ sung: “Vi thần có một ý tưởng này có thể làm cho các triều thần tiếp thu biến đổi.”
Ánh mắt Hồng Gia đế sáng lên, vài vị đại thần nội các cũng đồng thời tỉnh táo, Tân thái phó không nhịn được nói: “Mọi người trước hết hãy nghe, không cần xem là thật.”

Tân Nhất Lai tự nhiên hiểu được ông đang suy nghĩ vì mình, không khỏi hơi mỉm cười, “Vi thần nghĩ như thế này. Về biện pháp cách tân ngăn chặn tranh giành ruộng đất, kỳ thật ở thời tiên đế ngự sử có nói qua, muốn sửa chế độ hộ đinh thành chế độ ruộng đất, nhưng vì tranh cãi quá mãnh liệt nên không có kết quả. Không bằng qua mấy ngày lại cho người nhắc đến việc này, các triều thần tranh cãi kịch liệt, chờ đến khi không ai nhường ai, chúng ta sẽ nói ra biện pháp ngày hôm nay, hai bên đều lui một bước, mục đích của chúng ta cũng sẽ đạt được…”
Hồng Gia đế lặp tức hiểu, Chung thượng thư nửa híp mắt nhìn Tân Nhất Lai đánh giá từ trên xuống dưới, cười đến cao thâm khó dò, “Chiêu này của Tân thị lang thật sự cao minh.”
Tân Nhất Lai khách sáo mà chắp tay, “Chung thượng thư quá khen, cái này chỉ là khi hạ quan đi dạo phố cùng tiểu thương cò kè mặc cả lại có được linh cảm.”
Lý các lão và Lâm các lão cũng sôi nổi phụ họa, “Chủ ý này không tồi.” Vì thế, Hồng Gia đế cuối cùng cũng định ra, lại phân phó Lâm các lão tìm ngự sử dâng tấu.
Mọi người thương lượng đủ loại chi tiết, vừa lơ đãng đã qua hơn một canh giờ. Nghị bãi, các vị các lão lui ra, Hồng Gia đế lại giữ Từ Canh và Tân Nhất Lai lại, hỏi thẳng Tân Nhất Lai: “Cố Hưng trình sổ con lên, nói là muốn xây dựng thủy quân, đây không phải là chủ ý của ngươi chứ?”
Từ Canh sửng sốt một chút, điểm này ngay cả hắn cũng không biết. Rốt cuộc đời trước thời gian và sức lực của bọn họ đều giành ở việc thu phục non sông, căn bản không giành sức lực cho việc xây dựng thủy quân.
Tân Nhất Lai không chút do dự mà thừa nhận, “Hồi bệ hạ, xác thực là chủ ý của vi thần.”
“Nói chủ ý của ngươi đi.”
Tân Nhất Lai hơi trầm ngâm, liền đĩnh đạc mà nói: “Đại Lương cấm biển đã hơn năm mươi năm, nhiều năm như vậy thủy quân không phát triển, mà nay lệnh cấm biển được bãi bỏ, ba cảng lớn tất nhiên tàu bè như thoi đưa, hải tặc cũng vì thế mà tàn sát bừa bãi. Về một phương diện nào đó, sẽ tạo thành mối uy hiếp đối với các vùng duyên hải ở phía đông, về phương diện khác, hải tặc hung hăng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển mậu dịch hải ngoại. Thử nghĩ các thương nhân hao hết sức lực, mạo hiểm sinh mệnh vất vả nguy hiểm tử hải ngoại trở về, kết quả đi nửa đường liền bị hải tặc cướp mất hàng hóa, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không còn, cứ thế, ngày sau ai còn dám ra biển? Chúng ta xây dựng hải quân có ý nghĩa gì? Vũ lực mạnh mẽ mới là vũ khí bảo vệ hòa bình mấu chốt, xây dựng thủy quân về phương diện nào đó có thể bảo đảm an toàn cho thương thuyền, về phương diện khác cũng có ý nghĩa tra xét, tránh cho những tiểu thương buôn bán không hợp pháp vì trốn tránh thuế hải quan không qua bến tàu mà tự hợp với nhau!”
Lúc trước Tân Nhất Lai cố ý lừa Cố Hưng đi đến Thiên Tân, chính là dùng danh nghĩa xây dựng hải quân. Quả nhiên, Cố Hưng không chút do dự nào mà mang người đến. Mà nay, mới đến Thiên Tân chưa đầy hai tháng, tên tiểu tử này đã không nén được dao động mà trình sổ con lên Hồng Gia đế thỉnh cầu xây dựng thủy quân.
Từ Canh cảm thấy Tân Nhất Lai nói cực kỳ có đạo lý, trên thực tế, chỉ cần là lời nói của Tân Nhất Lai, hắn đều cảm thấy có đạo lý, vì thế kiên định mà đứng về phía của hắn, “Phụ hoàng, nhi thần cũng cho rằng Tân Thị lang nói đúng. Chúng ta nếu như muốn một lần nữa mở cửa biển, tất nhiên phải có thủy quân làm hậu thuẫn, tổng thể không thể giống như ngày trước hai ba ngày lại bị giăc Oa, hải tặc quấy phá đến nỗi ngay cả biên giới cũng không dám ra, nỗi uất ức này nhi thần cũng không chịu nổi.”

Hồng Gia đế tức giận mà trừng mắt liếc hắn một cái, “Miệng ngươi nói thật nhẹ nhàng, biết xây dựng thủy quân này cần bao nhiêu bạc không? Bán ngươi đi cũng không đủ dùng.”
Từ Canh cười hì hì, “Phụ hoàng lại cố ý lấy nhi tử ra trêu đùa, nhi tử vừa hiểu chuyện lại hiếu thuận, ngài lỡ bán sao. Hơn nữa, nếu Tân tiên sinh và Cố tướng quân đã đề nghị xây dựng thủy quân, nhất định đã suy xét qua việc kinh phí này rồi, không bằng ngài hỏi ý kiến họ trước.”
Tân Nhất Lai há hốc mồm mà nhìn Từ Canh, bỗng có cảm giác tự mình đưa bản thân lên chảo rán, “Điện hạ, không, bệ hạ, việc xây dựng thủy quân cũng không phải số lượng nhỏ, ngài nhìn ta cũng vô dụng.”
Hồng Gia đế đặc biệt bình tĩnh hỏi: “Vậy ngươi còn muốn ai?” Muốn ai ông liền cho người ấy, chỉ cần hắn có thể kiếm được bạc xây dựng thủy quân. Thân là Hoàng đế, lại CMN bị người ta đánh ở biên giới, cái này còn không phải là vì không có tiền sao? Từ Nữ đế Khâm Thiên, Đại Lương bắt đầu cấm biển, sau đó đến tiên đế, bây giờ lại là ông, ai trong lòng mà không nghĩ chống cự địch ở bên ngoài, thật sự nếu có biện pháp, ai muốn nghẹn khuất như vậy?
Tân Nhất Lai đỡ trán không dậy nổi, “Bệ hạ, người như vậy là không được đâu.”
Hồng Gia đế nhìn hắn một cái, “Ngươi không phải muốn xây dựng viện khoa học hoàng gia sao?”
Cả người Tân Nhất Lai chấn động, biểu tình trên mặt cũng có chút buông lỏng, qua một hồi lâu, mới cẩn thận nói: “Bệ hạ, bạc ở cửa biển hạ quan không dám nghĩ, xưởng xi măng về cơ bản cũng giao cho triều đình, này…. Nếu vi thần có một tổ thương đội, ngài đảm bảo là triều thần sẽ không có người nói ra nói vào sao?”
Hồng Gia đế biểu tình thản nhiên mà nhìn hắn, đột nhiên vỗ bàn một cái, “Vậy cứ định như thế!”
“Vi thần còn muốn mở một xưởng đóng tàu.” Tân Nhất Lai tiếp tục yêu cầu, Hồng Gia đế nhíu nhíu mày, “Còn có cái gì nói một lần cho rõ ràng.”
Vì thế Tân Nhất Lai hứng thú bừng bừng mà nói chừng mười lăm phút, cuối cùng Hồng Gia đế không nhịn được nữa mà đuổi ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.