“Vừa muốn cho ngựa chạy, lại không muốn cho ngựa ăn cỏ, hừ, đây là muốn sai sử ta như động vật.” Tân Nhất Lai hồi phủ liền oán giận với Hoàng thị, “Xây dựng thủy quân, nói thì thật dễ dàng a, một năm ít nhất cũng phải có trên trăm lượng bạc, lão tử quả thật dính tám đời xui xẻo, một giáo sư đường hoàng bị cả nhà Hoàng đế theo dõi, nghiên cứu không thể làm, lại một thân nghĩ ra biện pháp kiếm tiền….”
Hoàng thị vui sướng khi người khác gặp họa mà cười, “Ai ya, nói giống như chính mình không vui sướng lắm ý, ta thấy trong lòng chàng còn rất vui sướng, hứng thú.”
“Đây là biểu hiện.” Tân Nhất Lai lời lẽ chính đáng nói: “Kỳ thật nội tâm ta tràn ngập không tình nguyện. Ta nếu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao còn phải làm Công Bộ Thị lang quái quỷ này làm gì, sớm từ chức trở thành người giàu nhất Đại Lương triều cho rồi.”
Hoàng thị “A” một tiếng, cúi đầu nhìn sổ sách trong tay, “Mấy siêu thị của bé con kiếm được rất nhiều tiền, một tháng so với trước kia có thể thu được nhiều hơn so với một năm trước kia thu vào.”
Tân Nhất Lai lập tức nghiêng đầu nhìn sổ sách, đắc ý nói: “Nếu không như thế thì sao là khuê nữ nhà chúng ta, chính là rất có khả năng nha!”
“Vậy chàng nghĩ sẽ làm gì? Đừng nói là thủy tinh nha?”
“Vì sao lại không?” Tân Nhất Lai hợp tình hợp lý nói: “Đây chính là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất, lại không cần động não, thật tốt a.”
Hoàng thị lập tức không biết nói gì, “Chàng ngốc a, cái này kiếm được tiền mau, nhưng chàng đây là thay ai làm việc? Lấy đồ vật của mình để thay triều đình xuất lực, cảm thấy mình rất chí công vô tư đúng không, chính mình đã bị bản thân mình làm cảm động đúng không? Kỳ thật chính là rất ngu xuẩn, chàng làm như vậy, vậy mấy người khác phải làm sao bây giờ? Bị so với chàng như vậy, những người khác trên triều đình sẽ thành cái gì? Về sau nhà họ kiếm được tiền mua bán có phải cũng phải nộp ra hết đúng không? Xi măng là một chuyện, cái kia rốt cuộc liên quan đến việc phát triển quốc gia, nhưng thủy tinh có giống như vậy không? Đã từng này tuổi, đầu óc còn bình thường chút nào không, còn tự xưng là lão tử thông minh, nếu chàng như vậy, ngay cả mấy hài tử cũng không bằng đâu.”
Tân Nhất Lai bừng tỉnh đại ngộ, “Nàng nói rất có đạo lý.”
“Lại còn không có đạo lý, ta nói chính xác là đạo lý.” Hoàng thị nghiêm túc dặn dò, “Chàng bây giờ thay triều đình làm việc, nên có triều đình hỗ trợ, hết thảy làm đúng theo quy củ. Bệ hạ tuy nói cho chàng tự do hành sự, như vậy không phải là để chàng đào góc tường nhà mình ra trợ cấp cho triều đình, không nói trợ cấp không được, mà cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng mất đi không phải một chữ tốt, nhóm đồng liêu còn nói chàng không đúng. Chàng không phải nói muốn lập ra một thương đội đi biển? Vậy lấy danh nghĩa của Công Bộ đi làm đi, trong kinh thành ai muốn kết phường làm ăn đều mượn sức lại, tiền là mọi người cùng kiếm, về sau người ta cũng thay chàng nói chuyện. Còn có thể kiếm bao nhiêu tiền? Chẳng nhẽ mười vạn lượng bạc, Hoàng đế còn không chịu sao?”
Tân Nhất Lai gật đầu, “Nàng nói đúng, ta lại không phải là Hộ Bộ thượng thư, sao phải quản chuyện kiếm tiền này. Có thể kiếm một chút thì được một chút, mười vạn kia cũng chính là công lao của ta. Còn về quân lương, triều đình tự nhiên có cách.” Các đại thần nội các cũng không phải chỉ biết há mồm ăn cơm, mọi người cùng hợp sức nghĩ cách, luôn có thể nghĩ ra biện pháp ứng phó. Chờ đến khi bến tàu chính thức kiếm được tiền, lương của thủy quân tự nhiên sẽ có.
Tân Nhất Lai bây giờ mới ý thức được rằng mình đã phạm sai lầm, trước kia hắn cũng không phải chí công vô tư như vậy, cũng không phải người thích ôm nhiều chuyện, không biết như thế nào gần đây bỗng trở lên thích quản nhiều chuyện, hôm nay lại còn ngây ngốc mà định đem kỹ thuật làm thủy tinh dễ dàng lấy ra, quả thật là ngu xuẩn. Hắn tuy rằng không để bụng chút tiền ấy, nhưng việc ở cái này sẽ là vấn đề vô cùng không tốt, thậm chí đối với việc sau này thành lập viện khoa học hoàng gia mà nói, nếu như thành quả nghiên cứu có được tự nhiên sẽ thuộc về triều đình, việc này sẽ ảnh hưởng đến tinh thần tích cực nghiên cứu của mọi người. Người nghiên cứu thì không cần ăn cơm sao?
Tân Nhất Lai trịnh trọng mà hành lễ với Hoàng thị, nói lời cảm tạ: “May mà nàng mắng ta tỉnh dậy, bằng không hôm nay ta đã phạm phải sai lầm to lớn.”
“Được rồi.” Hoàng thị cười nói: “Chàng cũng chỉ là nhất thời mơ hồ, qua không được một lát bản thân tự nghĩ minh bạch, khó có thể để bản thân mình chịu thiệt. Đúng rồi, khi chàng xây dựng thương đội thì nói với bé con một tiếng, nàng hôm nay tới hỏi, nói là muốn đầu tư một phần. Trong tay ta cũng có chút tiền không dùng đến, đến lúc đó cũng góp một phần. Ai, trong nhà nhiều hài tử, phải thay bọn chúng suy nghĩ chứ.”
Tân Nhất Lai đỏ mặt, “Sao có thể để nàng nhọc lòng dưỡng gia đình. Nếu không, ta còn xây dựng xưởng thủy tinh làm gì? Đại lang cũng đã mười tám, qua không được hai năm nữa là thành thân, sính lễ cũng không thể keo kiệt.”
“Nha, chàng còn có tâm tư đi nhọc lòng cái này, cũng thật không dễ dàng.” Hoàng thị cười như không cười nói: “Bát tự của thê tử Đại lang vẫn còn chưa có đâu, chàng đã nghĩ đến chuyện đưa sính lễ.”
Tân Nhất Lai không chút lo lắng về hôn sự của Thụy Hòa, “Thụy Hòa nhà chúng ta thông minh tài cán, lớn lên tuấn tú lịch sự, còn sợ không tìm thấy tức phụ? Ta sợ hắn chọn đến hoa mắt! Nàng có biết trong nha môn có bao nhiêu người nói bóng nói gió với ta về hôn sự với hắn không, vẫn là chờ hắn thích. Chờ thêm một thời gian nữa, khoa khảo xong rồi chậm rãi nghị thân cũng không vội.”
Qua mấy ngày, quả nhiên có ngự sử dâng tấu muốn sửa đổi chế độ hộ đinh thay vì chế độ ruộng đất để ngăn chặn việc phân tranh ruộng đất, lập rức dấy lên hàng ngàn con sóng, trên triều đình lập tức nghiêng trời lệch đất, tranh cãi khi đòi mở cửa biển hoàn toàn không thể so với cái này. Tân Nhất Lai dù sao cũng giả bộ không biết gì, giống như chuyện này một chút cũng không có quan hệ với hắn, mấy vị đại thần nội các tự nhiên cũng để lộ chuyện này ra ngoài.
Cứ như vậy mà tranh cãi vài ngày, Chung thượng thư cuối cùng cũng vất ra miếng mồi tốt, không ngoài dự liệu của mọi người, hai bên đều thối lui một bước, triều đình rốt cuộc cũng an tĩnh.
Tân Nhất Lai rất bình tĩnh mà xây dựng thương đội ra biển, cũng cố tình lộ tin tức này ra ngoài, đương nhiên muốn giới hạn thì cũng giới hạn trong vòng nhỏ hẹp mà tốt đẹp. Nhac phụ của Tân Nhất Lai là Hoàng gia tự nhiên không cần phải nói, Hoàng lão gia đêm đó tự mình sang phủ để bàn chuyện cộng thương, người ở phủ Võ Anh Hầu cùng Tân Nhất Lai có giao hảo là Cố Hưng không ở kinh thành, lão hầu gia phái thế tử đến, còn có Chung thượng thư và Lý các lão cũng tha thiết bày tỏ nguyện vọng hợp tác của mình.
Mà Đại Trân nơi này, cũng nhận được thiệp mời của Từ Canh.
“Thái Tử điện hạ tại sao lại không đến nhà chúng ta, nhất định phải nghị sự ở tửu lâu?” Đại Trân tuy trong lòng hồ nghi nhưng cũng nhanh chóng thay nam trang đi ra cửa.
Vì cái gì ư? Từ Canh nghĩ, cài này đại khái là bởi vì hắn nhận thấy Thụy Hòa luôn ẩn ẩn có địch ý với hắn, tuy rằng không biết vì cái gì, Từ Canh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định hành sự lén lút. Lại nói, Thụy Hòa đúng thật không đáng yêu a!
Địa điểm vẫn như cũ là Đắc Ý lâu, Từ Canh một bên uống trà một bên ghé vào cửa sổ hướng ra ngoài nhìn, trên đường người đi lại, rất náo nhiệt. Ầm ĩ trên đường cái, một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến tới, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước tửu lâu. Màn xe xốc lên, một thân ảnh mảnh khảnh nhanh nhẹ mà nhảy xuống từ trên xe ngựa, quần áo cũng theo vậy mà rung rung, tư thế không thể nào nói là đẹp. Nhưng mà trái tim Từ Canh không hiểu sao mà cũng bang bang nhảy dựng lên.
Mãi cho đến lúc Đại Trân lên lầu vào phòng, Từ Canh vẫn còn choáng váng, trên mặt nóng lên từng đợt, không biết là vì cái gì.
“A, điện hạ mặt ngài vì sao lại đỏ như vậy? Là do than trong phòng đốt quá to hay sao?” Đạ Trân vào phòng liền thấy mặt Từ Canh đỏ ửng, không khỏi quan tâm mà hỏi.
Trên mặt Từ Canh ngày càng đỏ hơn, vội vàng phân phó Kim Tử nói: “Trong phòng nóng quá, đem thu một cái chậu than lại đi.” Dứt lời, hắn lại nói sang chuyện khác, “Nghe nói Tân tiên sinh một thành lập thương đội ra biển, không biết ta có thể góp một chút được không?”
“Đương nhiên có thể a.” Đại Trân trả lời: “Nhưng mà, chuyện này ngài trực tiếp đề cập với cha ta không phải là tốt hơn sao? Cha có thể cự tuyệt người sao?”
Tươi cười trên mặt Từ Canh cứng đờ, hắn đương nhiên là biết điều này, chính là, chính là muốn tìm tiểu tam lang nói chuyện thì làm sao bây giờ?
“Kia không giống nhau.” Từ Canh tin khẩu nói: “Nếu ta đi tìm Tân tiên sinh nói đến chuyện này, thì đó là Thái Tử muốn góp phần, nhưng nếu tìm đệ, chính là bằng hữu muốn kết phường, đương nhiên là không giống nhau. Đúng rồi, thương đội này bao giờ thì xuất phát, ta nên đầu tư bao nhiêu bạc thì thích hợp?”
Lực chú ý của Đại Trân quả nhiên bị dời đi, nghĩ nghĩ rồi mới trả lời: “Nghe nói bến tàu ở Thiên Tân làm cũng đã không sai biệt lắm, nếu như muốn ra biển, khi nào cũng được. Nhưng mà tàu quá khó tìm, ta nghe cha ta nói, thuyền của Đại Lương triều quá nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có khoảng ba ngàn mét, có thể đựng không nhiều hàng hóa lắm, hơn nữa vạn nhất trên đường gặp gió lốc còn dễ dàng bị lật thuyền, cha hiện tại cũng rất đau đầu.”
Từ Canh đối với tàu thuyền không hiểu biết nhiều lắm, nếu như Tân Nhất Lai cảm thấy thuyền nhỏ, vậy thì nhất định là nhỏ, “Vậy cũng không thể tập hợp nhiều thuyền sao?”
“Cha cũng đã nghĩ qua, nhưng mà cho dù là thuyền chỉ có ba ngàn mét cũng không phải muốn có bao nhiêu là có bấy nhiêu. Triều Đại Lương cấm biển nhiều năm như vậy, có thể tìm được mấy cái cũng không dễ dàng gì. Cha nói Công Bộ hiện giờ định mở một xưởng đóng tàu, cái này làm ăn sẽ vô cùng tốt. Cửa biển một khi đã mở, bao nhiêu thương nhân muốn ra biển, nếu huynh có dư bao nhiêu bạc thì đầu tư vào đó đi, nhưng mà chuyện làm ăn này đầu tư nhiều, hồi báo chậm, huynh phải có kiên nhẫn mới được.”
Từ Canh lộ vẻ mặt khó xử, “Tiền không dùng đến trong tay ta cũng không còn nhiều lắm, năm ba vạn lượng bạc chỉ sợ Tân tiên sinh chướng mắt.” Năm trước đầu tư không ít bạc vào cửa hàng của Đại Trân, tuy rằng nói làm ăn không tồi, nhưng mà muốn thu lại toàn bộ vốn trong vòng vài tháng là không thể, lúc này trong tay Từ Canh quả thật không còn nhiều tiền.
“Sao lại có thể chướng mắt.” Đại Trân cười, “Công Bộ hiện nay nghèo muốn chết, cha ta nói đôi mắt Mao thượng thư vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào xưởng xi măng ở Thiên Tân kìa, chỉ muốn cắn miếng thịt tiếp theo, cố tình số tiền mà xưởng xi măng kiếm được hiện nay đều cấp cho hai bến tàu còn lại. Mao thượng thư tức đến mức trên đầu bốc lửa. Nếu bây giờ huynh đưa tiền sang, mặc kệ nhiều hay ít đều có thể giúp ông ấy hòa hoãn một chút, ông ấy nhất định thích huynh muốn chết.”
“Khụ khụ…” Từ Canh mất tự nhiên mà ho khan vài cái, nhớ tới trọng lượng của Mao thượng thư, hắn không nhịn được mà run lập cập. Béo lão nhân thích hắn mới là lạ đó.
Từ Canh lại cẩn thận hỏi về xưởng đóng tàu, chỉ tiếc Đại Trân biết không nhiều lắm, trả lời vài câu liền có chút mơ hồ, chỉ bảo Từ Canh đi tìm cha nàng hỏi cho rõ ràng.
“Cha ta cái gì cũng biết.” Nàng rất tự hào mà nói.
“Đúng rồi, ta còn mang theo lễ vật cho huynh.” Đại Trân vỗ tay lớn một cái, cuối cùng nhớ tới chuyện trọng yếu ngày hôm nay, “Huynh chờ một chút, ta cho người mang đồ lên.” Nàng dứt lời, liền nhanh chóng mở cửa ra ngoài.
Từ Canh bất giác có chút mong chờ, rốt cuộc là dạng lễ vật quý trọng như thế nào, lại còn phải có người khiêng.
Đợi chừng một chén trà, Đại Trân cuối cùng cũng trở lại, đi theo sau nàng còn có hai hộ vệ to cao, hai người nâng một cái rương được đậy nắp kín đáo, nhìn giống như rất nặng.
“Huynh xem.” Đại Trân cho hạ mấy cái rương, xé giấy mở ra, lộ ra bên trong là mấy cái cửa bằng kính trong suốt, bốn phía dùng khung gỗ dỡ, mài dũa cẩn thận, bằng phẳng lại bóng loáng. Từ Canh lập tức đứng lên, kinh hô: “Này… Đây là… Thủy tinh?” Thứ này rốt cuộc sao lại tới?
Thủy tinh ở Đại Lương thuộc loại hàng quý hiếm, là do thương nhân Ba Tư lấy từ bên Tây Dương xa xôi đem tới, đại đa số đều chế thành trà cụ hoặc ly rượu, hoặc là những thứ để trang trí, giả cả đắt đến dọa người. Nhưng Từ Canh biết thứ này chi phí rất rẻ, làm cũng rất đơn giản, bởi vì đời trước Tân tiên sinh dựa vào thứ này mà kiếm được rất nhiều tiền.
“Đây là cửa kính, đồ vật mới của xưởng nhà ta.” Đại Trân đắc ý nói: “Để nó làm cửa sổ, trong nhà đều sáng trưng, có thể xem sách. Ta không biết kích cỡ cửa sổ trong cung của huynh, chủ yếu là làm trước cho huynh xem, về sau huynh đưa kích cỡ cửa sổ cung của huynh cho ta, ta cho xưởng làm theo yêu cầu của huynh.”
Từ Canh chậm rãi tiến lên vuốt ve cửa kính, liên thanh cảm thán, “Cái này đúng là thứ tốt, Tân tiên sinh đúng là đại tài.”
Đại Trân đắc chí ngẩng đầu, “Đó là đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem đó là phụ thân ai. Đúng rồi—-“ Giọng nàng đột nhiên nhỏ lại, thái độ có chút vi diệu, “Còn một chuyện muốn nhờ huynh hỗ trợ.”
“Đừng nói cái gì mà hỗ trợ, đệ cứ nói thẳng ra.”
“Chính là, tẩm cung của bệ hạ…”
Từ Canh hiểu ý cố cười, cố ý trêu nàng, “Lấy tiền sao?”
“Huynh đừng có giỡn, ta nào dám.”
“Kia cũng không phải không được.” Từ Canh cười nói: “Tiện nghi lớn như vậy, ta cũng muốn chiếm, phụ hoàng ta tự nhiên cũng giống như vậy. Muốn ta nói a, ngoại trừ tẩm cung của phụ hoàng, còn Thái Cực cung, Ngự Thư Phòng, toàn bộ đều phải làm lại.”
Đại Trân lập tức lộ ra sắc mặt của thương nhân, “Thái Cực cung cũng không phải là tẩm cung của bệ hạ, đó là đại triều, nếu như muốn chân chính sửa chữa thì phải quốc khố bỏ tiền, điện hạ thay bệ hạ lấy kho của mình trả tiền còn dễ nói, còn quốc khố không phải là nơi nhưng nhân vật bé nhỏ như chúng ta có thể đánh chủ ý. Nếu không, ta làm chủ cho ngài một chút giảm giá.”
Từ Canh bị dáng vẻ tham tiền của nàng làm cho muốn cười, lắc đầu nói: “Được rồi, đùa đệ thôi, còn cho là thật.”
“Ta bị huynh dọa sợ nha. Thái Cực cung là địa phương có bao nhiêu lớn, nếu như muốn ta miễn phí không phải là lỗ sạch vốn.” Cái phí quảng cáo này cũng quá đắt rồi!