Vài ngày sau, khi mặt mũi đã hết sưng, tôi lại vác cái balô rỗng đi học như bình thường. Thời gian này, chúng tôi đến lớp chỉ để ăn, chơi, ngủ và chờ nhận điểm cuối kì.
Cái oi nóng của tháng năm đưa thời gian trôi qua thật chậm, những buổi học cuối cùng của năm học cứ như những con đường mòn, kéo dài lê thê. Học sinh trong lớp nằm bò xuống bàn, đứa nào đứa nấy mặt chảy dài như quả bí đao, mở mồm ra là than nóng, tiếng ve rên rỉ ầm ĩ vọng vào từ bên ngoài càng khiến không khí trở nên oi bức.
Khác với sự yên tĩnh đến mức buồn chán của chúng tôi, những ngày này lại là thời điểm nổi loạn của đám học sinh cuối cấp. Dọc các hành lang toà nhà đối diện, những trận chiến bóng nước, bột màu, thậm chí là bánh kem nổ ra. Những tiếng la hét, cười đùa vang vọng khắp sân trường, dội sang cả dãy nhà chúng tôi đang học.
Ngay cả những học sinh bình thường nghiêm túc nhất, giờ phút này cũng xách quần, tay cầm những quả bóng nước đuổi nhau chí choé trên sân trường. Có người đang vui vẻ chơi đùa, đột nhiên đứng đực ra rồi oà lên khóc, lại có người lăn mấy vòng trên sân, cả người ướt nhẹp, bột màu loang lổ nhưng vẫn ngửa cổ cười khằng khặc, lẫn trong bóng áo trắng là hình ảnh bác bảo vệ, tay cắp mũ cối, gào thét khản cổ, lùa học sinh như lùa vịt …
Những hình ảnh sinh động ấy giống như một nét chấm phá cho những buổi học cuối năm nhàm chán của chúng tôi.
– Này, không đánh tiếp đi, đực mặt ra làm gì? – Giọng nói lạnh nhạt của Phong đột ngột vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Cậu ta khẽ nhíu mày, gõ gõ chiếc bút bi xuống bàn, khuôn mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
– Hả? À ừ, đánh đây.
Tôi giật mình, gật gật đầu rồi vội vã cúi xuống nhìn trang giấy tràn ngập những kí tự X, O trên bàn. Khẽ chống tay lên cằm, tôi đảo mắt, săm soi ván cờ carô đang chơi dở một lượt rồi chọn đại một chỗ, hạ bút đánh dấu X:
– Chỗ này.
Phong gật đầu, mắt nhìn ván cờ, tay xoay xoay chiếc bút rồi khẽ nhếch môi, đi thêm một nước nữa rồi kéo một vạch dài nối năm chữ O lại:
– Tôi thắng.
– Sao đã thắng rồi? – Tôi sửng sốt kêu lên, săm soi ván cờ một lượt rồi ném tờ giấy sang một bên, gân cổ lên ăn vạ. – Cậu lợi dụng lúc tôi không để ý chơi ăn gian đúng không? Rõ ràng ban nãy cờ của cậu chẳng có nước nào cả.
– Là do mắt cậu thôi, có ván nào cậu nhìn ra nước cờ của tôi đâu. – Phong lạnh lùng liếc tôi, khinh bỉ đáp.
– Cậu…
– Đúng rồi, cái Dương chơi ngu thì nhận đi, còn cãi chày cãi cối. – Thằng Cương đang chơi khoanh số với thằng Hiệp, nghe chúng tôi cãi nhau, nó quay đầu xuống, chen mồm vào nói.
Tôi nghiến răng, hung hăng lườm thằng Cương một cái rồi rướn người đạp vào cẳng chân nó:
– Quay lên, hóng hớt đớp chuyện.
Xử lý xong thằng Cương, tôi quay sang Phong, nhăn nhó trách cứ:
– Sao cậu chẳng ga lăng tí gì thế? Chơi mười ván thì cũng phải cho tôi thắng một ván chứ, đằng này thắng cả là sao? Tôi không chơi nữa.
– Thế cậu nghĩ ai cũng chấp cậu hai nước, cho cậu chơi lại cả chục lần trong một ván cờ à?
Phong lạnh lùng phản bác rồi không thèm liếc tôi lấy nửa con mắt, thoải mái dựa lưng vào tường, lôi điện thoại ra chơi Zombie. Ở bên kia, Băng đang chăm chú đọc sách, nghe chúng tôi cãi nhau, nó chợt “phì” một tiếng, bật cười.
Bị Phong làm lơ, tôi tức tối quay sang Băng, tìm kiếm đồng minh:
– Mày xem, người đâu mà xấu tính thế không biết.
– Mày trách lầm Phong rồi, cậu ấy đối xử với mày tốt nhất rồi đấy, thế mà mày còn chê cậu ấy không galăng thì những người khác phải tính sao? – Băng đặt quyển sách dày đặc chữ xuống bàn, mỉm cười quay sang nhìn tôi, thoải mái nói.
– Cậu ta? Đối xử tốt với tao? Con mắt nào của mày thấy như thế?
– Mày thử tìm khắp lớp đi, xem có đứa nào đủ kiên nhẫn chơi cờ carô với mày không? Tao thấy Phong ngáp mấy lần rồi nhưng sợ mày buồn nên không dám ngừng chơi đấy. – Băng cười đầy ẩn ý.
Nghe nó nói, tôi hơi ngẩn người ra rồi khẽ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cậu ta. Khuôn mặt Phong vẫn bình thản, sườn mặt lạnh lùng như như bị đóng băng nhưng vành tai lại đỏ lựng lên một cách bất thường, như đang gián tiếp thừa nhận điều Băng vừa nói. Tôi khẽ mím môi, xị mặt xuống, lòng chợt dâng lên một nỗi thất vọng to lớn, chẳng lẽ… trình đánh cờ của tôi kém đến mức đấy?!
– Nói chung, không tìm được người nào tốt với mày hơn Phong đâu.
Băng lật lật quyển sách trên bàn, bình thản nói tiếp, như đang khuyên nhủ tôi. Nhưng sao đột nhiên nó lại nói như vậy? Không phải nó thích Phong sao, chẳng lẽ Băng đang ghen? Tôi giật mình nghĩ thầm rồi vội vàng phẩy phẩy tay, cười phân bua:
– Dĩ nhiên Phong phải đối tốt với tao rồi, cậu ta coi tao là chị mà, phải không Phong?
Tôi hỏi rồi quay sang Phong, vỗ vỗ vai cậu ta nhưng chỉ nhận được một khuôn mặt lạnh lẽo cùng cái hất tay phũ phàng:
– Vớ vẩn.
Tôi sưng cả mặt, bực bội quay sang Băng, cất giọng chỉ trích:
– Đấy, mày nhìn đi, thế mà là đối xử tốt à? Tốt cái mông.
Băng bật cười, khẽ lắc đầu không nói gì, khuôn mặt nó có chút bất đắc dĩ. Tôi với tay lấy quyển sách nó vừa đọc, lật lật mấy trang rồi nhíu mày hỏi:
– Sách gì mà toàn Tiếng Anh thế này?
– Thì tao đang học Tiếng Anh mà. – Nó thản nhiên đáp rồi lôi mấy quyển sách dạy Tiếng Anh khác từ trong balô ra, đặt lên bàn.
– Mày có nóng quá hoá hâm không? Giờ này là giờ nào rồi còn học? – Tôi trợn tròn mắt lên nhìn Băng, vươn tay sờ sờ vào trán nó.
– À, ừ… Tại sắp tới tao có việc cần dùng đến. – Băng ngập ngừng đáp.
– Mày làm gì mà cần dùng đến, chẳng lẽ hè định đi du lịch nước ngoài? – Tôi lật lật mấy quyển sách, nhíu mày hỏi.
– Ừm, cũng gần như thế? – Băng chăm chú nhìn vào quyển sách dày đặc chữ, bâng quơ đáp, giọng nói dịu dàng mang theo chút buồn mang mác. Tôi không hiểu cái “gần như thế” của Băng là gì nhưng thấy nó không muốn nói tiếp nên cũng lặng im, không hỏi nữa.
Bị hai đứa ngồi bên ngó lơ, tôi chán nản nằm gục xuống bàn, hướng ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài, trên sân trường, trên hành lang dãy nhà đối diện, phòng bảo vệ rồi cuối cùng dừng lại ở ao sen trước cổng. Tôi khẽ chớp chớp mắt, trầm tư ngắm nhìn những bông sen lấp lánh dưới nắng vàng một lúc rồi lẩm bẩm thốt lên:
– Cái bát sen to thế nhỉ? Ăn vào chắc mát ruột lắm đây, chẹp!
…
Trống tan trường đã điểm được một lúc lâu nhưng trên sân trường vẫn tràn ngập bóng áo trắng, hầu hết là của những anh chị lớp 12. Chỉ có học sinh cuối cấp mới lưu luyến trường lớp đến thế, hết giờ từ lâu mà vẫn nấn ná ở lại, chẳng như lũ học sinh khoá dưới chúng tôi, trống vừa điểm đã cắp mông chạy như điên ra khỏi lớp, chỉ hận không thể lắp thêm cánh để bay vọt đi.
Tôi chép miệng nghĩ thầm, mắt dáo dác ngó khắp sân trường, mắt chợt sáng lên khi thấy Hân chạy vội ra, trên tay cầm một tập giấy nhỏ. Thấy tôi, nó khẽ mỉm cười, vẫy vẫy tay gọi:
– Chị Dương! Em xong rồi, về thôi.
– Ừ, mà cái gì kia? – Tôi chỉ tay vào tập giấy trên tay nó, nhíu mày thắc mắc.
– Bản thảo kịch của lớp em đấy. Em mang về để sửa lại, đêm nay chắc phải thức khuya rồi.
– Xời, mày lại mua việc vào người rồi.
Hân bật cười, nhét tạm tập giấy vào ngăn ngoài balô rồi định trèo lên xe thì chợt có tiếng gọi giật lại. Tôi và nó cùng quay xuống nhìn. Anh chàng MU không biết từ đầu chui ra, chạy đến chỗ chúng tôi, đôi mắt nhìn Hân đầy chăm chú, căn bản không đem cái đứa đứng lù lù bên cạnh nó là tôi đây bỏ vào mắt.
– Bây giờ em định về à? – Anh chàng MU mỉm cười hỏi Hân.
– Vâng.
Hân ngượng nghịu đáp, khuôn mặt hơi tối lại. Có lẽ nó vẫn còn tức giận về vụ đánh ghen hôm trước. Dường như nhận ra thái độ có phần khó chịu của Hân, anh chàng MU vội vàng lên tiếng phân bua:
– Chuyện hôm trước cho anh xin lỗi. Thật sự anh không biết gì cả, con nhỏ đó trước giờ cứ lẽo đẽo theo anh, anh cũng chẳng để ý lắm, không ngờ nó lại điên đến vậy. Em yên tâm, anh đã cho người dạy mấy đứa đó một bài học rồi.
– Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa, anh tìm em có việc gì không? – Hân khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút không thoải mái.
– À, anh muốn… đưa cho em cái này.
Anh ta nói rồi nhét vào tay Hân một chiếc cúc áo đồng phục, tôi nhìn theo, mặt đần thối. Tặng cái gì không tặng, lại đi tặng chiếc cúc áo to bằng đầu ngón tay, ăn không ăn được, bày không bày được, có khi chưa kịp đem về nhà đã mất gọn. Tư duy của giới trẻ bây giờ thật khó lường.
– Đây là chiếc cúc áo ở thứ hai trên áo đồng phục của anh. Có rất nhiều bạn nữ đã muốn xin nó nhưng anh chỉ muốn tặng cho em. – Anh chàng MU nói tiếp, khuôn mặt không giấu được vẻ tự mãn.
Hân khẽ mím môi, đôi lông mày nhíu lại, lộ ra vẻ khó xử. Nó nhìn chiếc cúc nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, ngẫm nghĩ một hồi rồi dứt khoát trả lại anh ta, lắc đầu đáp:
– Xin lỗi, em không nhận nó được.
– Tại sao? – Anh ta cau mày mày, khuôn mặt ẩn chút tức giận, dường như không tin được có người vừa từ chối mình.
– Em đã thích người khác rồi, xin lỗi.
Hân đáp rồi vội vàng quay người trèo lên xe, vỗ vai tôi giục giã:
– Về thôi chị Dương.
– À, ờ…
Tôi ngơ ngác gật đầu, vẫn chưa kịp hoàn hồn sau màn “tặng cúc” ban nãy, vừa nhấc chân đặt lên pêđan, tôi vừa ngoái đầu lại nhìn anh chàng MU, chợt giật mình khi thấy anh ta đang gồng người, vung mạnh tay, ném chiếc cúc áo xuống ao sen, khuôn mặt điển trai tím lại vì giận.
Tôi khẽ rùng mình, hít vào một ngụm khí lạnh rồi vội vã quay đầu lên, chuyên chú đạp xe. Cũng may Hân vừa từ chối anh ta, chứ nhìn cái tướng thế kia, mai này lấy về, lớ ngớ lại bị tát cho lật mặt.
– Này, ban nãy tên đó tặng cúc cho mày làm gì? – Vừa đạp xe, tôi vừa hiếu kì hỏi.
– Chị không biết à, trường mình đang có trào lưu tặng cúc áo cho người mình thích mà. – Hân lên tiếng giải thích.
– Nhưng sao phải là cúc áo thứ hai mà không phải thứ nhất hay thứ ba? Nó có gì bổ béo à? – Tôi nhíu mày, tiếp tục thắc mắc.
– Tại cúc áo thứ hai là cúc áo gần tim nhất, người tặng giống như đang giao cả trái tim mình cho người nhận vậy. Em thích cách tỏ tình này, rất lãng mạn. – Hân mỉm cười rồi khẽ thở dài, lẩm bẩm nói thêm – Haizz, tiếc là không đúng người mình cần.
Tôi nghe nó giải thích, chỉ biết lắc đầu chán nản, đúng là trào lưu vớ vẩn, thay vì phá hoại một chiếc áo lành lặn sao không tặng cái gì thiết thực hơn, như bát sen chẳng hạn, vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng, trời nóng thế này ăn vào mát ruột phải biết. Tôi nghĩ rồi khẽ nuốt nước bọt đánh ực, tiếp tục hỏi cho có chuyện:
– Nhưng mà này, vừa nãy mày bảo mày thích người khác rồi, là ai thế?
– Chị biết rõ mà, sao lại hỏi em câu này?
– Hả? Chẳng lẽ lại là… Thành Đông? – Tôi mím môi ngập ngừng hỏi.
– Còn ai vào đây nữa, chị thật là… – Hân làu bàu trách cứ, nó khẳng định lại lần nữa, giống như tuyên bố, lại giống như đang thăm dò tôi. – Em thích anh Đông, là thật.
Tim chợt đập một cái thịch, tôi đờ người ra trong giây lát, tai ù đi, dường như có chút khó khăn khi tiếp nhận lời khẳng định kia của nó. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, cái “thích” Hân dành cho hắn, là hoàn toàn nghiêm túc. Nó vẫn thường khen hắn đẹp trai, khen hắn tài giỏi, dịu dàng… giống như cái cách nó khen những anh chàng trong phim hay trong truyện, vì thế tôi đã vô tư xem nhẹ tình cảm của Hân. Tôi vẫn luôn cho rằng, còn quá sớm để những đứa trẻ như chúng tôi, nói “thích” một ai đó.
– Chị sao thế? Sao không đạp tiếp? – Hân khẽ giật áo tôi, nhắc nhở. Nó rướn người lên, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
– À, ừ, đạp đây, tự nhiên quên mất. – Tôi gật đầu rồi vội vã nhấc chân nhấn pêđan, bánh xe lại tiếp tục quay tít, những tiếng “tách tách” nho nhỏ vang lên đều đều.
Không khí chợt trở nên im lặng, tôi không biết mở miệng nói gì và cũng chẳng muốn nói, trong đầu chỉ quẩn quanh với những suy nghĩ mông lung. Hân thích hắn, vậy còn hắn, hắn có thích Hân không? Có thể lắm, từ trước đến nay, hắn vẫn luôn đối xử rất dịu dàng với Hân mà. Nếu hai người họ thành đôi, liệu hắn có còn quan tâm đến tôi như bây giờ không? Không cãi nhau, không chọc ghẹo, không giúp đỡ, không chờ đợi, sẽ không gì nữa cả, phải không?
Ở đằng sau, Hân dường như cũng đang rơi vào một quãng trầm tư, mãi một lúc lâu sau nó mới lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng như đã phải nghĩ rất lâu rồi mới dám nói:
– Chị Dương, nếu như… em và chị cùng thích một người thì phải làm sao? Chị có nhường cho em không?
Tôi giật mình, vô thức bóp mạnh phanh, dừng xe lại khiến Hân không kịp phản ứng, mặt đập vào lưng tôi đau điếng.
– Chị sao thế? – Nó cau có hỏi.
– Không có gì, nhưng sao mày toàn hỏi mấy câu thiếu muối thế? – Tôi quay đầu xuống nhìn nó, cười nhăn nhó.
– Em nói “nếu” mà, chị trả lời đi, chị có nhường không?
Tôi nhìn khuôn mặt của Hân, xác nhận nó muốn một câu trả lời nghiêm túc vì thế tôi không cười cợt nữa mà thẳng thắn nói:
– “Trong tình yêu làm gì có chuyện nhường”. Không phải mỗi lần xem phim mày đều ra rả cái câu này sao, thế mà giờ còn hỏi. Nếu tao đồng ý nhường có phải mày sẽ bảo tao ngu không?
Tôi hất mặt lên, lườm lườm nó một cái rồi quay đầu lại, nhấn pêđan tiếp tục đạp xe. Hân bật cười, khẽ than thở:
– Chị thay đổi rồi.
– Thay đổi cái gì?
– Nếu là trước kia, chị sẽ bổ thẳng vào mặt em là “đừng có ghép tao vào với hắn”.
– Mày có nhắc đến hắn đâu, mày bảo là “một người” mà. – Tôi cau mày gắt gỏng.
– Hầy, hầy, chị hiểu mà. – Hân cười khẽ, giọng nói lẫn trong những tiếng tách tách của bánh xe, như vướng chút buồn nhàn nhạt. Tôi há miệng định lên tiếng phản bác nhưng rốt cuộc lại không nói gì, lặng lẽ đạp xe tiếp.
Tối hôm đó, trong giấc mơ của mình, tôi thấy hắn tự tay tặng cho Hân chiếc cúc áo thứ hai, chiếc cúc áo gần tim, còn tôi thì đứng một bên, lặng lẽ gặm bát sen, buồn bã nhìn đôi trẻ hạnh phúc bên nhau.
——