Học Cách Yêu Thương Một Người

Chương 46



Phong đã rời đi một lúc lâu, tôi mới dần tỉnh trí lại, trầm mặc bước ra khỏi sân bay, trong lòng không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này. Là một đứa con gái bình thường, dĩ nhiên tôi sẽ cảm thấy vui vẻ khi biết có người thích mình. Nhưng trớ trêu thay đó lại là Phong, người tôi vẫn luôn coi là bạn bè thân thiết, anh em chí tình chí nghĩa. Tình bạn có sự xuất hiện của tình yêu, có mấy khi giữ được vẹn nguyên mối quan hệ.

Kể cả khi đã làm rõ cảm xúc của nhau và vẫn tiếp tục mối quan hệ bạn bè, tôi cũng chẳng thể vô tư đón nhận những quan tâm săn sóc của Phong như trước, càng không thể thoải mái mà quàng vai bá cổ cậu ta hay có những hành động quá mức thân thiết.

Mà kể cũng lạ, Phong thích điểm gì ở tôi nhỉ? Chẳng lẽ vì tôi là đứa duy nhất mặt dày mày dạn, kiên nhẫn bắt chuyện với cậu ta từ hồi cấp một? Tôi cảm thấy bản thân chẳng có gì tự hào ngoài khả năng chém gió thành bão và loạt tính xấu có thể viết kín 4 mặt giấy thi vẫn muốn xin cô giáo tờ giấy nữa để viết tiếp. Đấy là nhận xét của tên Đông đáng ghét kia.

Có lẽ tôi bị hắn sỉ nhục từ bé đến lớn nên luôn mang trong mình tâm lý tự ti, chứ thực chất cũng có sức hấp dẫn lắm, nữ chính ngôn tình trong truyền thuyết được người người nhà nhà đều thích đây chứ đâu, hô hô.

Tôi nghĩ rồi không nhịn được cười ngây ngô, mở điện thoại lạch cạch gõ tin nhắn “Khai thật đi, mày thích tao phải không?” cho hai thằng bạn của mình, ngay lập tức, tin nhắn trả lời bay đến vả vào mặt tôi bôm bốp:

“Mày lại ngã đập đầu vào đâu à Dương? *Biểu tượng khinh bỉ*” – Hiệp.

“Bố mày không chơi gay :|” – Cương.

Tưởng tượng và thực tế, bao giờ cũng có một khoảng cách nhất định như vậy đấy.

Tôi tặc lưỡi rồi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngó quanh quất để tìm hắn, xoay mỏi cổ mới thấy bóng dáng quen thuộc của hắn ở ngay gần đó, mũ lưỡi trai sụp xuống che khuất nửa khuôn mặt, đứng dựa lưng vào tường, lạnh lùng nhìn tôi nhưng chẳng thèm nói một lời.

Tôi không khỏi giật mình, vừa bước đến gần hắn vừa nhăn mặt oán trách:

– Sao anh đứng đấy mà không gọi em, để em xoay muốn bay cái cổ.

– Cứ thích thế đấy, đứng một chỗ nhìn em tìm anh cũng là một thú vui.

Hắn nhún vai đáp rồi phăng phăng bỏ đi trước, không hiểu sao tôi lại nghe ra chút giận hờn trong giọng nói của hắn, mới ngẩn ra một chút mà hắn đã tằng tằng đi trước cả kilomet khiến tôi phải hộc hơi đuổi theo.

Thấy hắn dừng chân trước một chiếc taxi, tôi có chút giật mình, vội hổn hển hỏi nhỏ:

– Sao không đi xe khách? Đi taxi tốn tiền lắm, từ sân bay về nhà mình cũng mất cả tiếng.

– Xe khách đông, chật lắm…

Hắn đáp mà không thèm nhìn tôi, mở cửa ngồi vào xe rồi chợt lạnh lùng nói thêm khi tôi vừa láo ngáo chui vào:

– Mà anh thì đang giận, tạm thời không muốn ngồi gần em.

Tôi nghẹn họng nhìn hắn, chưa kịp nổi giận thì đã nghe thấy tiếng cười hi hí của ông chú tài xế:

– Cãi nhau hả hai đứa. Không sao, tuổi trẻ mà, yêu đương cãi nhau là chuyện thường thôi. Đi xe của chú là lại yêu thương nhau ngay.

Thì ra tài xế taxi bây giờ phải nhiều chuyện như vậy mới đắt khách. Ý định lên ngồi cạnh ghế tài xế của tôi nhanh chóng tan như bọt biển.

Nghĩ rồi tôi liếc mắt lườm hắn, chỉ thấy hắn đang ngoảnh mặt nhìn xa xăm ra bên ngoài, khoảng cách giữa hai đứa lúc này thậm chí có thể nhét vừa một con voi. Đúng là kỳ quái, lúc đến sân bay vẫn bình thường, sao giờ lại đến thì ẩm ương rồi?

Chẳng lẽ… hắn đã nhìn thấy tôi và Phong? Không phải chứ, ngày gì mà lắm “drama” thế này? Băng đột ngột ra nước ngoài, Phong bỗng nhiên tỏ tình và cảnh đấy thì bị hắn bắt gặp. Tôi có nên suy nghĩ đến việc viết truyện về cuộc đời mình không nhỉ?

Ôm đầu, thở ngắn than dài một hồi, tôi mới lân la, lần mò nhích mông hắn, chần chừ một chút rồi lí nhí hỏi:

– Anh… ban nãy, nhìn thấy à?

– Thấy cái gì? – Hắn lạnh lùng hỏi khiến tôi có chút cứng họng, nói cũng không được mà không nói cũng chẳng xong. Suy nghĩ một hồi, nghĩ lại thấy cũng không có gì để giấu bèn hỏi thẳng.

– Ở trong sân bay… em với Phong…

– Phong là thằng nào? – Hắn quay mặt ra, nâng mắt lên hỏi. Đúng là tên ấu trĩ, tôi bực mình, đáp:

– Anh không biết thì thôi, chẳng nói nữa.

– Sao lại không nói nữa? Em ăn cục nem to đùng như thế, giờ lại còn giận dỗi.

– Anh đừng có dùng thành ngữ tục ngữ linh tinh lên người em. Ai ăn nem bao giờ, tình huống lúc ấy là bất ngờ, em đâu có kịp làm gì?

– Đáng lẽ em phải đẩy nó ra rồi cho một cú song phi chứ, bình thường đập anh, đánh chó bôm bốp mà sao với nó lại hiền thế?

Tôi cạn lời, thật sự muốn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với hắn, người gì đâu mà vừa xấu tính vừa bạo lực:

– Chỉ có hai giây thì đẩy ra kiểu gì, anh đừng có vô lý.

– Hai giây? Em còn thích đến mức đếm cả giây nữa á?

Giữa lúc tôi và hắn còn đang căng thẳng, chợt có tiếng cười “hi hí” sung sướng vang lên từ băng ghế trên. Bắt gặp cái nhìn đầy sát khí của tôi và hắn, ông chú tài xế vội bịt mồm rồi xua xua tay:

– Không có gì, tiếp tục, tiếp tục.

Mặc dù có chút thiếu duyên dáng, nhưng tiếng cười kia thật sự đã xuất hiện đúng lúc, vừa kịp cắt đứt sự căng thẳng giữa hai chúng tôi. Khẽ hít vào một hơi để dịu cơn tức, tôi nhẹ giọng nói:

– Thật sự thì hôm nay em mới biết được cảm xúc của Phong, anh cũng biết em chậm tiêu thế nào rồi đấy. Nhưng em chỉ coi cậu ấy là bạn thôi, anh đừng có dỗi nữa.

– Anh mà thèm dỗi à? – Hắn nhăn mặt rồi bực tức đáp. – Anh chỉ tức thôi, đã nóng máu sẵn, lúc đi ra ngoài nó còn nhìn anh thách thức chứ, tí nữa thì xông vào tẩn rồi đấy.

Tôi phì cười, không nhịn được phản bác:

– Thôi anh đừng có tự tưởng tượng ra, mặt Phong lúc nào chả như cái tượng đá, tâm anh xấu nên mới nhìn ra người ta thách thức mình.

– Hừ, biết ngay mà. Chính vì em như vậy nên anh mới không đánh nhau với nó đấy.

– Em làm sao? – Tôi nhíu mày hỏi, lờ đi cái sự bạo lực, vô lý của hắn.

– Anh chỉ gọi nó là thằng em đã khó chịu, nếu anh đánh nó có phải em sẽ cạch mặt anh luôn đúng không? Em lúc nào cũng nghĩ xấu về anh như vậy.

Thấy hắn làm ra bộ dạng giận dỗi, tôi không nhịn được bật cười rồi nhẹ giọng phản bác:

– Em đâu có nghĩ xấu về anh đâu… – Dừng một chút rồi nghiêm túc nói thêm – Vì anh xấu tính thật mà.

– Hố hố hố…

Một tràng cười vô tư ròn rã vang lên, liền sau đó là một mảng yên tĩnh. Cả quãng đường về nhà sau đó, hắn chẳng thèm nói với tôi câu gì nữa.

Xe taxi đưa tôi và hắn vào đầu ngõ, ông chú tài xế nhận tiền kèm theo một nụ cười ái ngái rồi vội vàng lên xe đi mắt. Tôi nhìn theo, âm thầm nhẩm nhớ biển số xe để lần sau có đi còn tránh.

Đến khi quay ra thì đã hắn xách đồ phăng phăng bỏ đi trước. Nhìn thấy hắn dù giận vẫn xách ba lô cho cả hai đứa, tôi cảm thấy vừa buồn cười vừa ngọt ngào, vội vàng chạy theo, lướt qua cánh cổng quen thuộc, lướt qua ông bố nhà mình đang đi tông hồng tưới nước, lướt qua con Rô đang nằm ễnh bụng trên sân để đi theo hắn.

Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt hớn hở của tôi, không nói gì chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy cổng bước nhà ra.

Tôi tủm tỉm cười, định bước vào theo thì một bóng dáng nhỏ nhắn chợt lao ra từ bên trong, cả người nhảy chồm lên Thành Đông, hai cánh tay nhỏ nhắn choàng lấy cổ hắn, giọng nói tiếng Anh đầy ngọt ngào vang lên:

– Hey Jason! Where’d you go? I miss u so much…

Liền sau đó là một nụ hôn nồng nhiệt vào bên má khiến cho kẻ đang hí hửng là tôi đây, hóa đá ngay tại chỗ. Một ngày của “drama” máu chó, tôi nói không sai mà…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.