#5 (tiếp)
Trong suốt giờ học, đám người cùng phe Vân Đan đó liên tục nói xấu Mễ An này nọ. Và đám đàn em của Lăng Thượng Hàn cũng cất lời bênh vực cô. Vì thế lớp trở thành một mỡ hỗn loạn.
Không thể chịu nổi, Mễ An liền chạy lên tầng thượng hóng gió.
– Ba à, ba yên tâm. Nhất định con sẽ xử lí mọi chuyện triệt để.
Là giọng của Vân Đan, cô ta đang nói chuyện điện thoại với ba mình. Mễ An hơi khựng lại, cô nấp sau cánh cửa nghe lén.
– Ả Mễ An đó cướp mất anh Hàn rồi, con không dám chắc anh Hàn có quay về bên con không?
Quả nhiên, ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng lại đang muốn trả thù. Mễ An thật không chịu nổi nữa, cô bước ra:
– Là cậu? Nghe thấy hết rồi hả?
Vân Đan không chút ngạc nhiên, khoanh tay trước ngực nhìn Mễ An.
– Đúng vậy, tôi nghe hết rồi.
– Vậy tôi cũng nói thẳng luôn, tôi muốn cậu rời xa học trưởng.
– Vậy tôi cũng nói thẳng, tôi và anh ấy chẳng có gì cả. Bức ảnh đó chỉ là hiểu lầm.
Mễ An cố gắng giải thích nhưng Vân Đan vẫn cố chấp không tin. Hiểu lầm sao, vậy sao lại hôn nhau ở phòng y tế chứ? Vân Đan càng không tin lời nói của Mễ An, cô ta kích động đẩy Mễ An một cái khiến cô ngã xuống đất.
– Rõ ràng hôm qua là tôi tận mắy chứng kiến, ý của cậu là tôi bị mù đúng không?
Vân Đan cũng ngồi xuống, túm lấy cổ áo Mễ An mà dò hỏi. Ánh mắt Vân Đan như thể sắp muốn ném cô xuống kia vậy.
– Cậu bỏ tay ra đi, nghe tôi giải thích.
Mễ An nhíu mày khó chịu khi bị túm cổ áo. Cô ho sặc sụa nhưng Vân Đan vẫn quyết định không tha. Cô ta càng dùng lực bóp cổ cô.
– Cậu dựa vào gì mà cướp anh ấy.
Vân Đan hiện giống như một mụ phù thủy, chẳng cần nghe giải thích gì mà dùng hết sức bóp cổ của Mễ An.
– Vân Đan, cậu…khụ…khụ…thả ra…
– Không, cậu phải chết. Đi chết đi!
Vân Đan cười nguy hiểm rồi tăng thêm lực tay bóp cổ cô. Mễ An cảm giác như cái chết đang gần trước mắt, thật dễ chịu. Cô sẽ được giải thoát, sẽ không phải sống cực khổ trên thế giới này nữa.
Nhưng mà, một tia hy vọng xẹt qua trí óc cô, đó là hình ảnh của đại ca đang cười với cô. Đại ca dạy cô học võ, đại ca mua kẹo bông cho cô, đại ca xoa đầu cô mỗi khi cô đạt điểm 10. Tất cả những kí ức đẹp đẽ ùa về.
Nhị ca, tam ca, tứ ca, và các anh em trong hội đang cười đùa với cô nhân ngày cô tốt nghiệp cấp hai. Họ yêu thương, chiều chuộng cô vì cô là em út của hội.
Không, cô phải sống, nhất định phải sống. Không thể để các anh ấy thất vọng về mình được. Sau đó cô mạnh mẽ đẩy Vân Đan ra, vì trước đó cô từng học võ nên rất khoẻ.
Lúc mà Vân Đan cứ nghĩ là Mễ An đã chết nên buông lỏng tay ra. Nhưng đột ngột bị Mễ An đẩy ra khiến cô ta văng ra xa, đầu đập vào lan can.
– Khụ khụ…Vân Đan…
Mễ An ho sặc sụa rồi cố điều chỉnh lại hô hấp của mình, khi cô quay sang thì thấy Vân Đan nằm bất động dưới đất. Hình như…máu bắt đầu loang ra. Cô hoảng hốt chạy đến chỗ Vân Đan.
– Vân Đan, cậu có nghe tôi nói không?
Nhanh chóng, cô cõng Vân Đan chạy một mạch xuống phòng y tế. Mấy nữ sinh thấy vậy cũng hoảng hốt đi theo, lời bàn tán bắt đầu nổ ra:
– Là chuyện gì vậy?
– Không biết nữa, hình như nạn nhân là Vân tỷ.
– Hay là con nhỏ Mễ An định giết Vân tỷ?
Bla bla. Tại phòng y tế…
– Mất máu quá nhiều, mau chuyển Vân Đan đến bệnh viện.
Cô y tế hoảng hốt. Mễ An cũng hoảng hốt theo, cô nắm lấy tay cô y tế.
– Cô ơi, để em đi cùng bạn ấy.
– Được.
*******
Tại một nơi khác…
– Alo!
Lăng Thượng Hàn cùng Lăng Hạo Minh đi khảo sát thị trường. Vì hắn phải sớm làm quen với mấy công việc này để còn có thể thừa kế tập đoàn. Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, hắn nghe máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói hoảng hốt:
– Anh Hàn, không xong rồi. Đại tẩu cùng Vân Đan đánh nhau, giờ đang ở bệnh viện.
– Cái gì? An An bị thương nặng lắm không, ở bệnh viện nào?
Lăng Thượng Hàn cũng hoảng hốt theo, liền hỏi lại. Không ngờ hắn mới chỉ nghỉ học nửa ngày mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi.
– Không phải đại tẩu bị thương, mà là Vân Đan bị thương…
– Thế thì tốt, lát tôi gọi lại.
Lăng Thượng Hàn thở phào nhẹ nhõm rồi cúp máy. Quay sang thì thấy Lăng Hạo Minh đang nhìn mình:
– Ba!
– Sao thế, có chuyện gì à?
Lăng Hạo Minh thấy vậy liền hỏi.
– Không có gì.
Tại bệnh viện…
Nam sinh vừa nãy gọi cho Lăng Thượng Hàn lo lắng cùng đám bạn đứng trước cửa phòng cấp cứu. Nãy cậu ta chưa nói xong thì Lăng Hạo Minh đã cúp máy rồi, vế đằng sau còn quan trọng hơn nữa.
Đó là Vân Đan mất nhiều máu, cần truyền máu gấp. Thế nhưng nhóm máu của Vân Đan là nhóm máu hiếm, không có sẵn tại bệnh viện. Lúc đó Mễ An đã đứng ra xin hiến máu, vì cô cũng nhóm máu gấu trúc giống Vân Đan. Với lại chuyện này cũng do cô mà ra nên cô cảm thấy rất áy náy.
Điều mà cậu nam sinh đó lo lắng là sau khi hiến máu xong, Mễ An cô sẽ ra sao đây. Vì bệnh viện không có sẵn máu, nếu cô bị cháng váng sau khi hiến máu thì phải làm sao?