#6
Cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Mễ An cũng bước ra ngoài. Thấy mấy nam sinh lo lắng đứng đó, cô nói:
– Mấy cậu về trước đi, tôi ở lại chăm sóc Vân Đan.
Thấy cô có vẻ như không sao, mấy nam sinh thở phào nhẹ nhõm:
– Đại tẩu, vậy bọn tôi về trước.
– Này, tôi đã bảo tôi không phải đại tẩu của mấy người.
Cô hùng hổ, định xông lên cho mấy thằng một phát nhưng lại thôi. Nhóm nam sinh tái mặt, nói thầm với nhau:
– Chúng ta không nên đắc tội với đại tẩu, vì cô ấy cũng biết võ như đại ca đó.
– Đúng rồi đúng rồi.
Mễ An nhíu mày nhìn đám nam sinh đang thì thầm to nhỏ, cô nói:
– Mấy người đang nói xấu tôi gì đó?
– A á, nào dám nói xấu đại tẩu.
– Chúng tôi về trước đây.
Chuồn thôi, không ngờ đại tẩu gớm hơn đại ca. Tốt nhất là đừng chọc tức đại tẩu.
– Khoan đã, đừng nói với đại ca là tôi đã hiến máu nhé, tôi không muốn anh ấy lo lắng vô ích.
– Tuân lệnh đại tẩu!
Mễ An cố mỉm cười cho đến khi nhóm nam sinh đi khuất, đột nhiên cô khụy xuống sàn nhà, thở khó nhọc.
– Chóng mặt quá!
Bên trong phòng hồi sức, Vân Đan lúc này đã tỉnh. Bố mẹ cô ta cũng đang đợi, thấy cô ta tỉnh liền vui mừng.
– A, Tiểu Đan tỉnh rồi!
Vân Đan nheo mắt nhìn xung quanh, rồi quay sang mẹ mình.
– Mẹ, con bị thương nặng lắm không?
– Con đó, may là chỉ mất ít máu. Còn con nhỏ hại con mẹ cũng đã xử lí rồi.
Mẹ Vân Đan nói giọng xảo quyệt. Vân Đan chẳng hiểu gì, chỉ nhíu mày.
– Ban đầu con chỉ mất một ít máu thôi, nhưng khi biết con nhỏ cô nhi đó cũng nhóm máu gấu trúc, mẹ đã mua chuộc bác sĩ, yêu cầu cô ta hiến máu cho con. Hức, dám động vào con gái bà, bà cho mày chết.
Vân Đan bàng hoàng khi nghe mẹ mình nói vậy. Là Mễ An hiến máu cho cô ta, trong khi cô ta chẳng mất máu gì nhiều. Sao mẹ có thể nghĩ ra kế này.
– Con yên tâm, lần sau nhỏ đó còn hại con nữa mẹ sẽ tiễn đó xuống địa ngục.
Mẹ Vân Đan xoa đầu con gái mình, nói với giọng phẫn nộ.
– Cậu ta còn ở đây không, con muốn gặp cậu ta. Đúng rồi, anh Hàn không đến thăm com sao mẹ.
– Thằng bé bận cùng ba nó đi khảo sát thị trường rồi. Còn con nhỏ cô nhi đó vẫn ở đây.
– Vậy được, mẹ giúp con gọi cậu ta vào.
Một lát sau, Mễ An có mặt tại phòng bệnh của Vân Đan. Lúc này chỉ có duy nhất hai người.
– Vân Đan cậu không sao chứ, ban nãy xin lỗi cậu.
– Nếu cậu cảm thấy có lỗi, hãy rời xa anh ấy đi được không?
Vân Đan mặt trắng bệch, rơm rớm nước mắt nhìn cô.
– Cậu yên tâm, tôi với anh ấy chỉ giống như anh em một nhà, tuyệt đối không có gì khác.
Mễ An giải thích, cố nhấn mạnh quan hệ giữa cô và Lăng Thượng Hàn. Vân Đan nghe vậy vui hơn nhiều:
– Thật sao?
– Thật đó, tôi thề.
Mễ An giơ tay lên thề. Vân Đan mỉm cười rồi nắm lấy tay cô:
– Cảm ơn cậu nhé, cũng cảm ơn vì đã hiến máu. Nhưng mà anh Hàn đang giận tớ…cậu có thể giúp tớ gọi anh ấy đến bệnh viện được không?
– Được, cậu chờ chút.
Mễ An vui vẻ cầm điện thoại lên. Từ nãy giờ cô tắt nguồn, giờ bật lại thấy biết bao cuộc gọi nhỡ của Lăng Thượng Hàn. Cô liền ấn gọi lại.
Nhanh chóng đầu dây bên kia nhấc máy, Lăng Thượng Hàn nói với giọng lo lắng:
– Sao giờ em mới gọi lại, em đang ở bệnh viện nào?
– Em ở bệnh viện A, anh mau đến nhé!
Mễ An đợi hắn nói một mạch rồi mới trả lời.
– Em ở yên đó, chờ anh tới.
– Ừm!
Cúp máy, cô quay sang Vân Đan:
– Anh ấy đang tới.
– Cảm ơn cậu. Nhìn cậu có vẻ không khoẻ?
Vân Đan lên tiếng lo lắng cho sức khoẻ của Mễ An.
– Tớ không sao.
Mễ An gượng cười, nhưng thật sự cô cảm thấy rất là chóng mặt. Cả người cô thì mệt rã rời.
– Hay là thế này, cậu về nghỉ ngơi trước đi. Tối nay để anh Hàn chăm sóc tớ là được. Cậu không cần áy náy đâu.
Mễ An thấy như vậy cũng được, liền gật đầu:
– Vậy tớ về trước nhé. Tạm biệt!
Cô bước khỏi phòng bệnh rồi đi về. Bây giờ cô đã dọn đến ở nhà riêng của Lăng Thượng Hàn rồi, nên chỉ cần bắt taxi là được. Còn nhị ca vừa mới hôm qua rời đi. Khi cô vừa lên taxi đi về, thì Lăng Thượng Hàn chạy từ xe riêng của mình ra. Hắn hốt hoảng chạy vào phòng bệnh mà nãy đám nam sinh nhắn lại.
– An An!
Chạy vào chỉ thấy Vân Đan đang nằm trên giường bệnh. Vân Đan cười rạng rỡ khi thấy Lăng Thượng Hàn đến.
– Anh Hàn, anh đến rồi!
– An An đâu, em ấy không sao chứ?
Lăng Thượng Hàn bây giờ chỉ quan tâm đến Mễ An cô. Rõ là hắn bảo cô ở yên đó chờ mà cô lại đi về, hừ.
– Cậu ấy không sao nên về trước.
Lăng Thượng Hàn nghe nói cô không sao nên thở phào nhẹ nhõm:
– Cô ấy không sao là tốt rồi, anh có việc nên phải về trước!
– Anh Hàn!
Hắn còn chưa ra đến cửa thì Vân Đan đã chạy đến ôm hắn từ sau:
– Em mới là người bị thương mà, anh ghét em đến vậy sao?
Vân Đan nói đầy tủi thân, cố ôm hắn thật chặt:
– Vừa nãy em bị mất máu khá nhiều, anh cũng biết là em nhóm máu gấu trúc mà.
– Được rồi! Em không sao chứ hả?
Lăng Thượng Hàn bất đắc dĩ hỏi. Mà Vân Đan thấy hắn không có nhắc đến việc Mễ An hiến máu, cô đoán chắc hắn chưa biết việc Mễ An hiến máu đâu.
– Bây giờ mới quan tâm đến người ta. May mà mẹ em hiến máu cho em, mẹ em cũng nhóm máu gấu trúc đó.
Vân Đan không hề có ý định nói sự thật cho hắn biết, cô ta tiếp tục nói:
– Hồi sáng ở trên sân thượng, em chỉ hỏi Mễ An có quan hệ gì với anh, cậu ấy đột nhiên tức giận đẩy em ngã cầu thang. Anh Hàn, xin anh hãy ở lại bên em, chỉ đêm nay thôi.
Lăng Thượng Hàn nửa tin nửa ngờ, nhưng nhớ đến lúc chiều nam sinh kia gọi nói Mễ An cô đánh nhau với Vân Đan, kết quả là Vân Đan bị thương nặng, không hề nhắc đên là Mễ An cô cũng bị thương. Vậy nên hắn quyết định ở lại bệnh viện.
– Được rồi, em đi nghỉ đi.
– Em ngủ rồi anh sẽ không đi chứ?
– Anh sẽ không đi, em nghỉ ngơ đi.
Lăng Thượng Hàn xoa đầu Vân Đan rồi đỡ cô ta lên giường bệnh. Màn đêm cứ thế bao trùm xuống, Lăng Thượng Hàn cũng ở lại bệnh viện thật.