Người thật sự yêu
không giận nổi quá một đêm. Nhưng đã ba ngày liền, La Tinh Tinh tuyệt
giao với Long Tiểu Vũ. Ngày nào, hết giờ làm, Long Tiểu Vũ cũng tới nhà
tìm nàng. Chỉ cần trông thấy Long Tiểu Vũ bấm chuông qua màn hình camera gắn ở chuông cổng, là nàng nhất quyết không mở. Qua màn hình, thấy Long Tiểu Vũ bấm chuông hết lần này đến lần khác, thấy anh cúi đầu ủ rũ,
thấy anh ghé sát khe cổng nhìn vào trong, thấy anh lặng lẽ ra về… La
Tinh Tinh thấy khoan khoái khi được trả thù.
Buổi tối ngày thứ
tư, Long Tiểu Vũ không đến. La Tinh Tinh đợi mãi. Đến mười hai giờ đêm,
vẫn không nghe thấy tiếng chuông cửa. Đã không dưới một lần, nàng bật
màn hình camera gắn ở chuông cổng nhìn ra ngoài, nhưng ngoài cổng không
có một ai. Nàng có chút chán chường, tâm trạng thấp thỏm. Cả đêm, giấc
ngủ chập chờn, không sâu.
Ngày thứ năm, Long Tiểu Vũ vẫn không đến.
Cuối tuần, La Tinh Tinh tới biệt thự hồ Hoàng Hạc thăm bố. Lúc đang ăn trưa
với bố, thì Long Tiểu Vũ đột ngột xuất hiện, mang đến cho bố nàng báo và một số công văn giấy tờ trong ngày. Bố nàng hỏi, Cậu ăn cơm chưa. Anh
trả lời, Chưa ạ. Bố nàng bảo, Cậu cùng ăn luôn thể. Anh bảo, Thôi ạ, lái xe còn đang chờ bên ngoài. Bố nàng bảo, Cậu cứ ngồi xuống ăn đi, để anh ta chờ. Long Tiểu Vũ liếc nhìn La Tinh Tinh thật nhanh. Ngay lập tức,
nàng đưa mắt ra hướng khác. Trong lúc Long Tiểu Vũ ngồi xuống, nàng đứng dậy, ra khỏi phòng ăn.
Long Tiểu Vũ tự xới cơm. Chỉ xới nửa bát, rón rén ăn. Bữa trưa của một ông chủ tầm cỡ như La Bảo Xuân đơn giản
hơn anh tưởng, giống như bữa ăn bình thường nhất của một người dân bình
thường. La Tinh Tinh đi ra, La Bảo Xuân cũng thôi không ăn. Ông ta rời
bàn ăn, ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh đó xem tài liệu, đọc báo. Chỉ còn lại một mình Long Tiểu Vũ bên bàn ăn của ông chủ. Anh cảm thấy bữa ăn
hôm ấy thật nặng nề. Mãi sau, La Bảo Xuân mới ngẩng đầu lên, bảo: “Tiểu
Vũ, cậu tranh thủ ăn đi. Ăn xong, đưa La Tinh Tinh về nhà nhé”. Long
Tiểu Vũ như trút được gánh nặng, buông bát đũa, đứng dậy lau miệng, đáp
dõng dạc:
– Tôi ăn xong rồi ạ.
La Bảo Xuân đặt báo xuống,
ra khỏi phòng ăn, đi gọi con gái. Long Tiểu Vũ ra khỏi biệt thự, lên ô
tô. Ngồi trong xe, anh trông thấy La Bảo Xuân dắt con gái đi ra, đứng ở
cửa dặn dò một hồi. La Tinh Tinh chốc chốc lại gật đầu, rồi đi ra xe.
Long Tiểu Vũ ra khỏi xe, mở cánh cửa sau giúp nàng. La Tinh Tinh không
thèm nhìn Long Tiểu Vũ. Nàng tự mở cánh cửa phía trước, rồi lên xe. Long Tiểu Vũ tẽn tò, đành lủi thủi ngồi hàng ghế sau.
Xe chuyển bánh. Im lặng suốt quãng đường. Không ai nói gì.
Xe tới nhà La Tinh Tinh. La Tinh Tinh vẫn không nói lời nào, tự mở cửa,
xuống xe, vào nhà. Long Tiểu Vũ nhìn theo bóng nàng, thấy nàng lấy chìa
khóa, mở cửa, cúi xuống nhặt một thứ gì đó. Đột nhiên, anh bảo lái xe:
“Tôi có chút việc, đợi tôi một lát nhé”. Nói xong, anh mở cửa xuống xe.
Nhanh nhẹn lẻn vào sân trong khi La Tinh Tinh chưa kịp đóng cổng. Rồi
tiện tay, anh đóng cổng lại.
La Tinh Tinh không ngờ anh vào theo. Lúc đầu, nàng giật bắn mình. Sau đấy, cố ý không nhìn mặt anh, đi thẳng vào phòng khách. Long Tiểu Vũ đuổi theo:
– Anh muốn nói chuyện với em. Tinh Tinh. Mình nói chuyện một lát, được không?
La Tinh Tinh chau mày:
– Nói chuyện gì?
– Về Tứ Bình. Người hôm qua em gặp là Tứ Bình.
– À, bạn gái anh. Rồi sao?
Long Tiểu Vũ cuống quýt phủ nhận:
– Cô ấy không phải bạn gái anh. Cô ấy không phải…
Nhưng ánh mắt nhìn thẳng của La Tinh Tinh khiến cho lời phủ nhận của anh câm bặt.
La Tinh Tinh hỏi:
– Không phải sao?
Long Tiểu Vũ cúi đầu, lí nhí:
– Trước đây thì có.
La Tinh Tinh lại hỏi:
– Cô ấy có biết anh thường xuyên tới đây không?
Long Tiểu Vũ:
– Anh không biết.
– Thì ra, cô ấy cũng giống tôi, đều bị anh lừa dối.
– Cô ấy khác em. Anh không thế với em.
– Không ư? Từ trước tới nay, tôi vẫn tưởng rằng, anh chỉ có mình tôi.
– Anh chỉ có mình em. Chỉ có mình em thôi!
– Câu này phải để tôi nói! Anh không có tư cách để nói câu ấy!
– Tứ Bình với anh là chuyện trước đây. Duyên phận giữa anh và cô ấy đã hết từ lâu rồi!
La Tinh Tinh lạnh lùng:
– Vì tôi sao? Vì tôi, nên duyên phận của các người mới hết sao?
Long Tiểu Vũ không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Anh không có dũng khí để
thừa nhận rằng, duyên phận giữa anh với Tứ Bình hết là vì anh dễ thay
lòng đổi dạ, vì La Tinh Tinh hơn Tứ Bình, xinh đẹp hơn, giàu có hơn, có
văn hóa, thẩm mỹ hơn… Anh không muốn thừa nhận! Bởi sự thực này không
phải là sự thực! Sự thực nằm trong tim anh. Trái tim anh biết, tất cả
những việc anh làm là vì yêu, vì thông thể làm ngơ, từ chối và lẩn tránh tình yêu ấy. Anh yêu La Tinh Tinh! Kể cả khi nàng không xinh đẹp, không giàu có, không có một chút văn hóa nào đi chăng nữa… Thậm chí, anh
từng nghĩ, kể cả khi nàng là người tàn tật, mất chân, mất tay, thậm chí, trở thành người thực vật, thì anh vẫn cứ yêu nàng! Anh dám thề, cho dù
La Tinh Tinh có thế nào, thì anh vẫn yêu nàng!
Nhưng, nàng có tin không?
Nàng không tin! Long Tiểu Vũ nhìn thấy sự khinh bỉ, coi thường hiện lên trên mặt nàng. Anh hơi tuyệt vọng. Anh gọi tên nàng, muốn đánh thức cảm giác của nàng với anh. Nhưng vô ích. La Tinh Tinh quay mặt đi, mở cánh cửa
phòng khách. Nàng bước nhanh qua bệ cửa, rồi tiện tay đóng cửa đánh rầm.
Long Tiểu Vũ đứng ngoài sân. Tĩnh mịch quá. Thăm thẳm vọng về những tiếng
cười trong ký ức. Tiếng cười, giọng nói thì thầm của anh và La Tinh Tinh vang lên đây đó, trong khoảnh trời trên sân, từ mỗi góc nhỏ thân
thương, làm Long Tiểu Vũ bịn rịn lưu luyến, có cảm giác như đang mơ. Khi anh chợt tỉnh ngộ ra rằng, tất cả những điều này đều là thật. Trong
khoảnh khắc anh đi ra từ giấc mơ, những tiếng cười và thì thầm ấy chợt
câm bặt. Chóng vánh đến run người. Một năm rưỡi sau, khi kể với Hàn Đinh tâm trạng của mình khi ấy, Long Tiểu Vũ bảo, ngoài cảm giác trái tim bị vỡ vụn, anh ta còn thấy sợ.
– Vì sao? Vì sao anh lại sợ? – Hàn
Đinh hỏi: – Vì anh lo, một khi La Tinh Tinh không yêu anh, anh sẽ mất đi tiền đồ của mình, thậm chí, mất đi công việc mà khó khăn lắm anh mới có được. Hay chỉ vì lo đánh mất tình yêu?
Long Tiểu Vũ không trả
lời ngay. Có thể, anh ta cần phải hồi ức lại tâm trạng chính xác khi ấy. Cũng có thể, anh ta cần thời gian để do dự, cân nhắc giữa lời nói thật
và lời nói dối. Anh ta trả lời:
– Vì La Tinh Tinh. Tôi sợ, tôi mất cô ấy thật.
– Sợ mất đi tình yêu của cô ấy với anh? – Hàn Đinh truy vấn tiếp: – Chỉ vì tình yêu sao?
Long Tiểu Vũ gật đầu. Nhưng liền sau đấy, anh ta đột ngột hỏi:
– Anh có biết, kể từ khi bố tôi qua đời, tôi sợ nhất điều gì không?
Hàn Đinh lắc đầu:
– Điều gì?
Long Tiểu Vũ:
– Là không có việc làm. Là đói!
Hàn Đinh chằm chằm nhìn anh ta.
Long Tiểu Vũ lại hỏi:
– Anh đã biết đến đói chưa?
Hàn Đinh lắc đầu.
Long Tiểu Vũ nói:
– Đói, là sự sợ hãi bản năng nhất của con người, bất kể người đó là ai.
Trước cái đói, tất cả chỉ là thứ yếu, không thể so sánh được với nó.
Hàn Đinh buột miệng:
– Kể cả tình yêu ư? Nếu anh toàn tâm toàn ý yêu một người, thì rốt cuộc, cái dạ dày quan trọng, hay tình yêu quan trọng?
Long Tiểu Vũ im lặng. Nhưng Hàn Đinh biết, không phải anh ta đang nghĩ. Bởi Hàn Đinh hiểu rằng, anh ta đã có sẵn câu trả lời.
Long Tiểu Vũ mở miệng, nói:
– Lúc không đói, thì tình yêu quan trọng.
Hàn Đinh hỏi:
– Câu này, anh đã nói với La Tinh Tinh chưa? Lúc hai người yêu nhau, lúc
hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, yêu đến có thể hy sinh tất cả
vì người kia, kể cả hy sinh tính mạng của mình, anh đã nói với cô ấy như thế chưa?
Long Tiểu Vũ lắc đầu:
– Chưa. Nói những điều
này với một người chưa từng biết đến đói, người ấy sẽ tức giận. Con
người có thể hiến dâng mạng sống của mình cho tình yêu, nhưng không thể
nào kháng cự cái đói.
– Ý anh là, anh là người đã từng bị đói, đúng không? – Hàn Đinh hỏi.
– Vâng. – Long Tiểu Vũ gật đầu: – Hồi tôi còn nhỏ, có một dạo, gánh kịch
của bố tôi không tìm được sô diễn. Lúc ấy, tôi thường xuyên ăn không
được no. Cảm giác phải ăn đói trong một thời gian dài thật kinh khủng.
Nó có thể khiến anh suốt ngày không nghĩ đến việc khác, bất kể là việc
gì. Mỗi phút, mỗi giây, anh chỉ nghĩ đến chuyện phải làm gì để có cái
ăn. Sau khi bố tôi mất, tôi bỏ học, không có việc làm. Giả như buổi sáng thức dậy, có được một bát cơm lót dạ. Nhưng đến bữa trưa, lại không
biết phải đi đâu để nạp năng lượng cho cái dạ dày. Sau khi tới Bình
Lĩnh, tôi cũng có một thời gian rất dài không tìm được việc. Tiêu hết
tiền, tôi chỉ còn cách đi tìm Đại Hùng. Đại Hùng có thể nuôi Tứ Bình,
nhưng không thể nuôi tôi. Bởi thế, anh ta bảo tôi dẫn Tứ Bình ra ngoài
đường kiếm cớ ăn vạ những chiếc xe ô tô ngang qua. Và tôi đã làm theo.
Có lẽ do duyên phận. Có lẽ bởi Thượng Đế không muốn để cho tôi làm quá
nhiều điều xấu, nên chiếc xe đầu tiên tôi ăn vạ, lại là của La Tinh
Tinh…
Những câu nói của Long Tiểu Vũ để lại cảm giác đặc biệt
trong lòng Hàn Đinh. Có lẽ, bởi hình ảnh vốn có về Long Tiểu Vũ trong
anh đã rất gần với hình tượng hoàn mỹ của một người tôn sùng tình yêu là trên hết, của một kẻ chung tình sẵn sàng chết vì tình yêu. Nhưng cũng
từ đoạn tự bạch này của Long Tiểu Vũ, Hàn Đinh lại nhìn thấy một Long
Tiểu Vũ hết sức thực dụng, có bản năng sinh vật điển hình. Đây thật sự
là một thứ cảm giác không thể nói ra một cách rạch ròi. Cũng giống như,
khi ta chạm phải sự hiện hữu của một đồ vật, chợt phát hiện nó không hề
hoàn mỹ như ta vẫn ảo tưởng. Cảm giác của Hàn Đinh sau khi nghe những
lời tự sự của Long Tiểu Vũ hệt như thế.
Có thể, lời nói của Long
Tiểu Vũ, thực sự, là một chân lý. Bất kỳ ai cũng không thể thay đổi
những trải nghiệm của mình. Bất kể ai cũng không thể xóa được dấu ấn mà
lịch sử để lại trên con người mình. Người từng bị đói và người chưa từng biết đói, cho đến hết đời, vẫn sẽ có một sự khác biệt về tâm lý. Họ yêu giống nhau, làm việc giống nhau, quan hệ xã hội giống nhau, sống giống
nhau. Xem ra, không có mảy may sự khác biệt. Thế nhưng, khi một cơ hội
đột nhiên xuất hiện, khi một thảm họa đột nhiên giáng xuống, khi một ngã tư quan trọng đột nhiên chắn ngang trước mặt, phản ứng của họ liệu có
giống nhau? Sự lựa chọn của họ có giống nhau? Sự thể hiện của họ có
giống nhau? Một người bị đói từ bé và một người ăn sung mặc sướng từ bé, liệu họ có cùng một điểm đích, hay người Bắc kẻ Nam? Long Tiểu Vũ và La Tinh Tinh, liệu họ có giống nhau?
Còn cả Chúc Tứ Bình. Liệu cô có giống với họ?
Khi Tứ Bình cuối cùng biết được rằng, sự lạnh nhạt và lẩn tránh của Long
Tiểu Vũ với cô không phải vì nhu cầu công việc, mà vì một cô gái. Khi cô biết rằng, người con gái ấy không phải ai khác, mà chính là cô con gái
rượu của ông chủ công ty chế dược. Khi cô từ đấy mà suy ra rằng, mọi thứ Long Tiểu Vũ có được, không phải nhờ vào sự nỗ lực và phấn đấu của anh
ta, mà chỉ là dựa vào những thứ mà cô gái ấy ban cho, cô sẽ nghĩ thế
nào? Cô sẽ ngưỡng mộ hay đố kỵ? Sẽ đau đớn hay căm hận? Sẽ thất vọng bỏ
đi hay tìm đến tận nơi bù lu bù loa? Sẽ làm rùm beng một trận cho ra trò rồi đường ai nấy đi, hay dốc sức tranh giành, không chịu thất bại? Hay
cô sẽ căm hận và rắp tâm trả thù? Hay anh đã bất nghĩa, thì tôi cũng bất nhân? Hay không ăn được thì đạp đổ? Có thể, Long Tiểu Vũ đều đã đoán
trước những điều này. Nhưng, sự lựa chọn cuối cùng của Tứ Bình lại hoàn
toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Ngay ngày hôm sau, Chúc Tứ
Bình đã tìm đến văn phòng của Long Tiểu Vũ. Khi công ty chế dược còn
chưa hết giờ làm việc, cô khệnh khạng đi vào văn phòng của La Bảo Xuân,
làm Long Tiểu Vũ sợ toát mồ hôi lạnh. May mà La Bảo Xuân không có ở văn
phòng. Nhưng đúng lúc ấy, chánh văn phòng Vương và trưởng phòng nhân sự
của công ty vào văn phòng tìm tài liệu. Thấy một cô gái trẻ nghênh ngang đi vào, rồi xông thẳng đến chỗ Long Tiểu Vũ, gọi tướng tên anh một cách thô lỗ, họ sững sờ giây lát. Long Tiểu Vũ vội giải thích: “Thưa chánh
văn phòng, đây là cô em họ tôi. Em tôi mang đồ đến cho tôi ạ.” May mà
Chúc Tứ Bình chỉ lạnh lùng nhìn họ, không nói lời nào. Vương và trưởng
phòng nhân sự đều không phát hiện thấy điều gì đặc biệt bất thường. Nên
sau khi tìm thấy tài liệu cần tìm trên bàn làm việc của La Bảo Xuân, hai người liền đi ra. Nhưng sau đấy, Vương có gặp riêng Long Tiểu Vũ, nhắc
nhở: Công ty đã có quy định. Trong giờ làm việc, bạn bè người thân đều
không được đến khu vực văn phòng. Cậu là thư ký của sếp, nên càng phải
gương mẫu. Vân vân và vân vân.
Sau khi Vương và trưởng phòng nhân sự lấy xong tài liệu và đi ra, Long Tiểu Vũ mới nhận ra, mồm miệng,
chân tay anh đã lạnh toát, tê cứng tự lúc nào. Anh hốt hoảng túm lấy Tứ
Bình, lựa lời ngon ngọt lôi cô ra khỏi văn phòng, xuống tầng một, ra
khỏi cổng công ty. Anh đưa cô đến bờ sông chảy bao quanh thành phố,
không xa công ty là mấy. Ở đây cách xa đường lớn. Người đi lại vắng vẻ.
Ráng chiều đỏ rực hắt xuống mặt sông. Cả con sông như bị trút đầy dung
nham. Màu đỏ chói chang khiến con mắt như bị bỏng rát.
Bên bờ
dòng “dung nham” ấy, mọi tình huống mà Long Tiểu Vũ đã dự đoán từ trước
đều thành hiện thực. Lúc đầu, Tứ Bình khóc lóc rất thương cảm, bảo cô sẽ tự động rút khỏi vòng xoáy tình yêu ấy, một mình trở về quê, trả lại tự do cho Long Tiểu Vũ. Nhưng khi Long Tiểu Vũ lựa lời an ủi cô với tâm
trạng đầy dằn vặt của kẻ biết lỗi, thì cô bắt đầu nói năng thô lỗ, phun
ra toàn những lời chửi rủa độc địa với La Tinh Tinh. Cô lao vào lòng
Long Tiểu Vũ, vừa khóc vừa chửi, thề sẽ không nhường anh cho tình địch.
Long Tiểu Vũ buộc phải thể hiện rõ thái độ của mình bằng những ngôn từ
rõ ràng: Duyên phận đã hết thì hãy chia tay trong nhẹ nhàng. Như thế,
còn để lại ấn tượng tốt đẹp cho nhau. Đây là lần thứ hai Long Tiểu Vũ
chính thức nói chuyện chia tay. Tứ Bình lại khóc rống lên. Nhưng Long
Tiểu Vũ không khuyên can, dỗ dành nữa, để mặc cô khóc. Lần này, Tứ Bình
khóc rất ít. Tiếng khóc nhanh chóng câm bặt. Tiếp đấy, cô thề độc. Cô
nói với Long Tiểu Vũ rằng, cô quyết định đi tìm cái chết. “Trước khi
chết, tôi quyết không để cho kẻ đã làm tổn thương tôi được sống thanh
thản. Không tin, các người cứ chờ xem! Tôi mà đã điên tiết, thì việc gì
tôi cũng có thể làm được!” Tứ Bình lúc mềm lúc rắn, nửa điên nửa khùng.
Sau vài hiệp, cô đã dễ dàng hạ gục Long Tiểu Vũ. Anh bắt đầu van nài
Chúc Tứ Bình. Anh bảo với cô, anh yêu La Tinh Tinh thực sự, có thể hy
sinh mọi thứ vì nàng. Anh khẩn cầu Tứ Bình hãy nghĩ đến tình cảm khi
xưa, để anh được tự do, sống một cuộc sống hạnh phúc mà phải khó khăn
lắm anh mới có được. Hạnh phúc ấy do ông trời ban cho anh, anh không thể đánh mất nó.
Sau những bi thương, tuyệt vọng, căm hận, sau một
hồi khóc lóc mềm yếu, rồi gào thét như một người mắc bệnh loạn thần tâm
căn, Tứ Bình đột ngột bình tĩnh trở lại. Diễn biến quá nhanh về tâm lý
của cô cơ hồ khiến Long Tiểu Vũ nghi ngờ rằng, tâm trạng lúc đầu của cô
đều do cô cố tình làm ra vẻ thế. Những lời Chúc Tứ Bình nói sau khi cô
bình tĩnh trở lại khiến Long Tiểu Vũ ý thức được rằng, đây mới là mục
đích thực sự của việc cô đến tìm anh ngày hôm nay. Việc Tứ Bình chọn một mục đích như thế, thoạt nghe, nằm ngoài dự đoán của Long Tiểu Vũ. Nhưng khi anh định thần nghĩ lại, thì thấy dường như, mục đích ấy có thể hiểu được, xét về tình và lý.
Mục đích ấy vẫn là: Trao đổi!
Mối quan hệ trước đây giữa Tứ Bình và Long Tiểu Vũ giờ trở thành vốn liếng
trong tay Tứ Bình. Với số vốn này, cô muốn có một cuộc trao đổi với Long Tiểu Vũ.
Cô nói:
– Tiểu Vũ, anh đã không yêu tôi, chán
ghét tôi, thì tôi có ép anh cũng chẳng hay ho gì. Nhưng dù sao, tôi cũng đã là bạn gái anh, thời gian gắn bó với anh cũng không phải là ngắn.
Trước đây, anh không có việc làm, tôi đã tìm việc giúp anh. Dạo mới đến
nhà máy rượu Bách Niên Hồng, anh chẳng có gì ngoài bộ quần áo mặc trên
người. Đến ngay cả chăn bông anh đắp tôi cũng phải vác từ nhà tôi đến
cho anh. Bây giờ, anh đã leo cành cao, cặp với đứa con gái có tiền. Anh
được mới nới cũ. Nhưng cũng không thể bảo đá, là đá tôi ngay như thế.
Đừng có ép tôi quá đáng. Anh thích, tôi sẽ cho anh thấy, khi bị ép đến
đường cùng, tôi sẽ nói gì, làm gì. Anh thích kiểu gì tôi cũng chiều.
Thích chơi rắn, tôi chơi rắn. Thích chơi đẹp, tôi chơi đẹp. Tóm lại,
quyền chủ động nằm trong tay anh.
Long Tiểu Vũ đã hiểu ý tứ của
Tứ Bình. Chút tình cảm và day dứt với Tứ Bình còn sót lại trong sâu thẳm trái tim anh ngay lập tức tan biến. Trái tim anh nguội lạnh. Biểu lộ
nét mặt anh cũng nguội lạnh. Anh bắt đầu đàm phán với Tứ Bình với thái
độ lạnh lùng gần như là vô cảm.
– Được. Cô nói thẳng ra đi. Tôi phải làm sao mới gọi là chơi đẹp?
– Để tôi nói ra không hay. Trong lòng anh biết phải làm thế nào. Chia tay với tôi là do anh chủ động nêu ra. Vậy nên, chia tay thế nào thì phải
do anh nói.
– Thế này vậy. Tôi có thể đảm bảo với cô rằng. Đợi
sau này, khi tôi kiếm được tiền, tôi sẽ bù đắp cho cô. Hôm nay, tôi và
cô hãy thương lượng xem số tiền đó là bao nhiêu…
– Sau này. Sau này là khi nào?
– Nhưng bây giờ tôi không có tiền. Nếu cô không muốn đợi, hàng tháng, tôi sẽ đưa cho cô hai trăm tệ từ tiền lương của tôi. Tháng nào cũng đưa.
Đưa một năm, hai năm, thậm chí ba năm, đều được.
-… Thế cũng
được. Nhưng kể cả anh đưa một năm, thì cũng chỉ được hơn hai nghìn tệ
bạc. Bây giờ, với anh, số tiền ấy cũng chẳng bõ bèn gì. Hơn hai nghìn tệ để mua đứt tình cảm giữa tôi và anh. Rẻ rúng quá!
– Vậy cô muốn bao nhiêu?
– Thế này đi. Mỗi tháng, anh đưa tôi hai trăm tệ. Đưa trong ba năm. Tôi
cũng chẳng đòi hơn. Sau ba năm, coi như sạch sanh. Ngoài ra, anh còn
phải giúp tôi một việc. Thực ra, việc này với anh cũng chỉ là chuyện
vặt.
– Cô muốn tôi giúp việc gì?
Tứ Bình mỉm cười:
– Vụ giá sàn đấu thầu công trình mở rộng, nâng cấp nhà máy của anh ấy mà. Lần trước, mấy con số anh đưa cho tôi không dùng được. Chúng quá đơn
giản. Đại Hùng đã đưa cho ông chủ công ty kia xem. Ông ta bảo chúng tôi
hỏi anh xem có thể photo bản giá sàn và bản dự toán do công ty tư vấn
cung cấp, mỗi thứ một bản, rồi đưa cho ông ta được không. Còn nữa… –
Tứ Bình rút từ trong túi áo ra một tờ danh sách, đọc cho anh nghe: -… Còn cả “Bảng tổng hợp giá sàn”, “Bảng thu phí công trình”. Đều cần.
Long Tiểu Vũ cầm lấy mẩu giấy. Trên đó viết một loạt những tài liệu mà công
ty xây dựng dự thầu cần. Chỗ tài liệu đó, Long Tiểu Vũ đã xem qua. Sau
khi đưa tài liệu cho La Bảo Xuân xem và duyệt xong, anh lại trả nó về
phòng dự án. Bây giờ, những tài liệu ấy đang nằm trong két sắt của phòng dự án.
Long Tiểu Vũ trả lại mẩu giấy cho Tứ Bình. Anh cực kỳ
phản cảm với Chúc Tứ Bình, với gã Đại Hùng đứng sau cô ta, với gã chủ
công ty xây dựng đứng sau Đại Hùng, và cả lòng tham vô đáy, sự đeo bám
dai dẳng của bọn họ. Anh nói, đầy chán nản:
– Tôi không muốn làm việc này nữa. Các người coi tôi là gì? Kẻ phản bội hay nội gián?
Tứ Bình cầm mẩu giấy, tỏ vẻ bực bội:
– Tại sao lần trước anh làm được, mà lần này lại không làm được? Tôi cũng chẳng phải vì bản thân tôi, mà vì mọi người. Mọi người đều từ Thiệu
Hưng mà ra. Bây giờ, anh có cái ăn, cái mặc rồi, thì không quan tâm đến
mọi người nữa, đúng không?
Long Tiểu Vũ há hốc mồm, không nói
được lời nào. Anh không muốn làm kẻ phản bội, không muốn làm nội gián.
Công ty mang đến cho anh cơm ăn áo mặc. Ông chủ đối đãi với anh như cốt
nhục. Việc anh từ chối yêu cầu của Tứ Bình vốn là một việc khảng khái.
Nhưng khi Tứ Bình nói đến “mọi người”! Hai chữ “mọi người” làm cho Long
Tiểu Vũ trở thành đuối lý.
Ở Trung Quốc, trong tiềm thức của những người dân quê, khái niệm “mọi người” là như thế nào?
“Mọi người”, chính là các bậc phụ lão, là bà con xóm giềng, là nghĩa khí, là những người từng cùng anh chung sống, vất vả, buồn vui! Anh không quan
tâm đến họ, cũng là phản bội.
Thấy Long Tiểu Vũ cứng họng, Tứ Bình tiếp tục nói lý:
– Tôi cũng đã nói rồi. Anh bất nhân với tôi, thì tôi sẽ bất nghĩa với
anh. Nếu anh làm hỏng cái cần câu cơm của mọi người, tôi sẽ đến công ty
anh làm rùm beng mọi chuyện lên! Tôi sẽ làm cho tất tật mọi người trên
dưới trong cái công ty của anh biết rằng, con gái của ông chủ là một đứa mặt dày, cậy lắm tiền nhiều của, đi cướp người yêu của người khác! Tôi
là tôi chấp hết. Kẻ cùng đường sợ đếch gì đứa nhà giàu. Tôi sẽ bôi tro
trát trấu vào mặt nó, cho nó không ngẩng mặt lên làm người được! Chẳng
phải anh bảo là có thể hy sinh mọi thứ vì nó sao? Thế thì anh phải tính
toán cho rõ đi. Kể cả là anh vì nó, cũng đừng ép tôi đến bước đường
cùng!
Tim Long Tiểu Vũ đập thình thịch. Lời nói của Tứ Bình, có
thể, chỉ là để hù dọa. Cô ta nói thế, nhưng chưa chắc dám làm. Nhưng sự
hù dọa ấy đã đủ làm Long Tiểu Vũ hồn xiêu phách lạc! Thấy mặt anh tái
mét, Chúc Tứ Bình nở nụ cười đắc ý. Cô ta nhét mẩu giấy – thực chất là
“danh sách thông tin tình báo” – vào tay Long Tiểu Vũ – lúc này đang
đứng ngây ra như tượng gỗ, bảo:
– Coi như tôi với anh thỏa thuận xong rồi nhé. Xong việc, anh gọi điện thẳng cho Đại Hùng.
Nói xong, Tứ Bình chẳng đợi xem Long Tiểu Vũ thái độ ra sao, quay người bỏ
đi. Được vài bước, cô ta ngoái đầu lại, nói oang oang như ra lệnh:
– Anh phải nhanh lên đấy. Hai hôm nữa là đến hạn đóng thầu rồi!