Tứ Bình đi rồi.
Dù rằng, Long Tiểu Vũ không còn yêu cô, nhưng sự chia tay như thế vẫn để
lại cho anh sự thất vọng ngoài ý muốn. Trên đường về công ty, trong đầu
anh lại nhớ đến ấn tượng lần đầu tiên anh gặp cô trên đoạn sông từ Thạch Kiều đến Thiệu Hưng. Anh khua mái chèo đưa con thuyền ô mui đen chở hai mẹ con cô về nhà. Tứ Bình tết hai bím tóc nhỏ xinh, mặc một chiếc áo
len đỏ màu lửa, hai mắt mở to trong vắt, chăm chú nhìn anh. Kỷ niệm ấy
in sâu trong tâm trí cuộc đời anh.
Anh khó lòng có thể tưởng
tượng rằng, Tứ Bình của ngày ấy với Tứ Bình của ngày hôm nay – một Tứ
Bình vênh váo mặc cả với anh như dân chợ búa, và khi mặc cả cô ta trở
nên vô cùng hiểm ác – lại là một người. Dù rằng, anh không còn yêu cô,
nhưng anh không hề muốn người con gái mình từng yêu lại biến thành một
con người như thế.
Tâm trạng ấy của Long Tiểu Vũ, theo phân tích
của Hàn Đinh, là vì anh ta và Tứ Bình vốn không phải là hai người đi
trên cùng một con đường. Họ cùng quê, cùng tuổi, cùng xuất thân bần hàn, nhưng không cùng một con đường. Tứ Bình suy nghĩ đơn giản. Từ nhỏ đã
được bố mẹ nuông chiều. Phàm việc gì cũng coi mình là trung tâm. Lại
thường bị người bố nát rượu mắng chửi, nên tính cách cô trở nên cục cằn, bướng bỉnh. Còn Long Tiểu Vũ, từ nhỏ lớn lên trong tập thể của gánh
xiếc thôn quê, chịu ảnh hưởng thói quen, nếp nghĩ, cách hành xử của
những người nghệ sĩ chân quê, biết kính trọng bề trên, nhường nhịn mọi
người. Lại chịu ảnh hưởng của bố, trọng tình cảm, mắc ơn ắt trả. Anh
không còn yêu Tứ Bình, nhưng về tình cảm, vẫn coi cô như người em gái.
Bởi thế, anh rất buồn khi thấy Tứ Bình biến thành con người như thế.
Kỳ thực, Tứ Bình cũng không phải tuyệt tình với Long Tiểu Vũ. Điều này
liên tục được chứng thực trong quá trình điều tra của Hàn Đinh sau này.
Khi điều tra, Hàn Đinh còn bất ngờ phát hiện: Mối quan hệ giữa Chúc Tứ
Bình và Đại Hùng ít nhiều cũng có uẩn khúc. Có nhiều tình tiết vụn vặt
khiến Hàn Đinh hoài nghi về mối quan hệ của họ. Xét về hiện tượng, sau
khi Tứ Bình từ quê lên Bình Lĩnh, suốt một thời gian dài cô không tìm
được việc làm ổn định. Về cơ bản, cô sống dựa vào Đại Hùng. Nói cách
khác, cô được Đại Hùng nuôi. Một gã đàn ông như Đại Hùng không thể tự
dưng lại cam tâm tình nguyện chu cấp cho một cô gái, nhất là một cô gái
có chút nhan sắc như Tứ Bình. Hàn Đinh từng đem điều này hỏi thẳng Long
Tiểu Vũ. Long Tiểu Vũ thừa nhận, Tứ Bình từng bảo với anh, Đại Hùng có ý tứ với cô. Mục đích Tứ Bình kể với Long Tiểu Vũ chuyện Đại Hùng có ý tứ với cô là vừa để làm kiêu, vừa để bộc bạch. Nhưng đồng thời, cũng có
một chút gì đấy muốn kích Long Tiểu Vũ: Đừng tưởng anh bây giờ lạnh nhạt với tôi mà tôi sợ. Người theo đuổi tôi có mà đầy. Đến ngay cả một người như Đại Hùng mà cũng đang theo đuổi tôi đấy. Nhưng mỗi lần kể với Long
Tiểu Vũ về Đại Hùng, cô đều nói rõ ràng: “Nhưng Đại Hùng đừng hòng có
được em. Vì trong lòng em chỉ có mình anh thôi.”
Đại Hùng là một
nhân vật nổi tiếng trong đám người Thiệu Hưng ở Bình Lĩnh. Gã là một
người có thế lực và bản lĩnh. Trong đám người Thiệu Hưng, cô gái nào
được Đại Hùng để mắt đến thì coi đó là điều hãnh diện. Long Tiểu Vũ
biết, Tứ Bình dựa dẫm Đại Hùng. Cô tiêu tiền của gã, ăn cơm cùng gã, gọi gã là “anh”… Nhưng anh cũng biết, Tứ Bình không hề thích Đại Hùng.
Chuyện cô ở bên cạnh Đại Hùng chỉ là nhu cầu sinh tồn. Không những không phải lo chuyện bữa ăn, mà còn không bị kẻ khác bắt nạt. Đã là “em gái”
của Đại Hùng thì chẳng kẻ nào dám giở thói này nọ! Việc duy nhất Long
Tiểu Vũ không biết là, liệu Tứ Bình có thật sự chưa bao giờ thân mật với Đại Hùng, dù chỉ một lần?
Buổi tối hôm chia tay với Tứ Bình,
Long Tiểu Vũ suốt đêm không ngủ. Trong đầu anh luôn hiện lên hình ảnh
của hai người con gái anh yêu. Chồng chéo. Rối loạn. Đương nhiên, người
anh nghĩ đến nhiều hơn vẫn là La Tinh Tinh. Nàng giận anh thật rồi ư?
Nàng không còn để ý đến anh nữa sao? Từ La Tinh Tinh, anh lại nghĩ đến
bố và mẹ. Hai năm nay, mỗi khi buồn phiền, trong đầu anh luôn hiện lên
hình ảnh của bố và nét mặt của ông khi nói chuyện với anh. Cả mẹ nữa. Ấn tượng về mẹ không còn rõ nét, nên trong sâu thẳm trái tim anh, tiếng
“mẹ” đã trở thành biểu tượng lấp lánh của tình mẹ. Tối hôm ấy, anh nghĩ
đến bố mẹ, nghĩ đến gia đình không còn hiện hữu từ lâu, nghĩ đến hai năm phiêu bạt, nghĩ đến những kỷ niệm với La Tinh Tinh… Suy tư cuối cùng
của anh vỡ vụn thảm hại trong khoảnh khắc bị nàng đuổi ra khỏi nhà. Lúc
này đây, anh chợt thấy sợ sự cô đơn. Thậm chí, đã rỏ vài giọt nước mắt
vì sự đơn độc của mình. Trong bóng tối, nước mắt trào ra hai khóe mắt,
để lại hai vệt nước lạnh như băng. Cảm giác lạnh như băng ấy khiến anh
cuối cùng hiểu được rằng, thứ anh cần nhất rốt cuộc là cái gì: Là một
công việc ổn định, là một gia đình tương lai, có một người giống như bố
anh, yêu thương anh chân thành!
Long Tiểu Vũ đã bộc bạch với Hàn
Đinh về sự mềm yếu ấy của mình. Sự mềm yếu trong sâu thẳm tâm hồn ấy
khác hẳn với vẻ bề ngoài mạnh mẽ của anh ta. Anh ta nói với Hàn Đinh
rằng, lúc đuổi anh ta ra khỏi cửa, vẻ mặt La Tinh Tinh trông rất tội
nghiệp. Long Tiểu Vũ nói, anh ta sợ La Tinh Tinh không còn yêu anh ta
nữa. Sợ vô cùng.
Trong những ngày La Tinh Tinh giận dỗi, ngày nào Long Tiểu Vũ cũng sống trong cảnh nơm nớp, lo sợ. Lúc đi làm, mặt anh
trắng bệch, tinh thần hoảng hốt, nói chuyện cứ câu nọ xọ câu kia. Vương
quan tâm, hỏi han anh bị làm sao, anh bảo không sao cả. Những hôm ấy,
ngoài việc ứng phó với công việc thường ngày, anh còn phải để ý rình cơ
hội lấy bằng được bản dự toán công trình mở rộng, nâng cấp nhà máy. Bản
giá sàn và dự toán công trình đều để ở phòng dự án. Phòng dự án nằm ở
khu làm việc của nhà máy chế dược. Anh từng tìm lý do đến đó một chuyến. Còn vào được cả phòng làm việc của trưởng phòng Mã. Trong phòng kê một
tủ đựng tài liệu và một tủ sắt có khóa. Anh trao đổi công việc với Mã
chưa đầy năm phút. Nhưng trong khoảng thời gian ấy, liên tục có người ra người vào. Anh không có bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận chiếc tủ.
Nhưng Tứ Bình thúc ép rất ghê, như thể đòi mạng. Cô không những liên tục gọi
điện thoại, mà khẩu khí cũng giống như buổi gặp mặt mấy hôm trước. Lúc
mềm lúc rắn. Lúc nhẹ lúc nặng. Có lúc, còn kèm cả mấy câu hăm dọa trắng
trợn. Long Tiểu Vũ cố kiềm chế sự bực bội trong lòng, nhẫn nại giải
thích với cô, rằng tài liệu không ở chỗ anh, mà ở phòng dự án, không
phải anh thích lấy lúc nào là lấy. Trong lần cuối cùng anh giải thích,
Tứ Bình im lặng. Sau một hồi im lặng, cô đột nhiên nghẹn ngào:
– Em yêu anh, Tiểu Vũ. Khổ thân anh quá.
Nói xong, liền tắt máy.
Những lúc Tứ Bình ba lần bảy lượt thúc ép, dọa dẫm, Long Tiểu Vũ chỉ muốn
thét lên trong điện thoại: Tôi chịu thôi! Cô muốn trả thù tôi thế nào
thì cứ việc! Nhưng lần này, giọng nghẹn ngào của Tứ Bình lại làm con tim anh mềm lại. Anh biết, nếu Tứ Bình không có được tài liệu ấy, cô sẽ khó ăn khó nói với Đại Hùng. Chia tay với Tứ Bình, nhưng anh lại càng lo
lắng hơn cho cuộc sống của cô. Thế nên, sau khi cúp điện thoại, anh vẫn
quyết định sẽ sớm làm xong việc ấy giúp cô.
Hôm ấy là ngày cuối
tuần. Sẩm tối, sắp hết giờ làm, La Bảo Xuân đích thân gọi điện cho Long
Tiểu Vũ, bảo với anh rằng, ông ta định đến núi Vân Thanh ở Phúc Kiến
nghỉ ngơi vài ngày. Ông dặn anh qua bộ phận tài vụ cầm ít tiền mặt và
mang theo toàn bộ số công văn giấy tờ trong hai ngày qua, sáng sớm mai
cùng ông đáp máy bay tới Phúc Kiến. Vé máy bay đi Phúc Kiến, chánh văn
phòng Vương đã lo xong. Long Tiểu Vũ chỉ cần chuẩn bị xe đưa ra sân bay
là được. Đặt điện thoại xuống, Long Tiểu Vũ vội vàng thông báo với lái
xe, tới bộ phận tài vụ lấy tiền, rồi trở lại văn phòng vội vàng thu xếp
tài liệu. Trong lúc thu xếp tài liệu, chợt anh nghĩ tới điều gì đó. Tay
anh chậm dần lại. Do dự, chần chừ hồi lâu. Cuối cùng, anh nhấc máy điện
thoại trên bàn.
Anh gọi điện tới phòng dự án. Đầu dây bên kia có người nhấc máy. Anh bảo muốn gặp trưởng phòng Mã.
Người nghe điện là con gái. Cô ta bảo trưởng phòng Mã đã lên Sở bảo vệ môi trường, không có ở văn phòng.
Cho đến lúc này, giọng nói của Long Tiểu Vũ vẫn còn do dự, không dứt khoát. Khiến người nghe cảm thấy như anh bị hụt hơi. Thậm chí, sau một hồi ấp
úng, anh mới cất tiếng:
– À… Tôi là Long Tiểu Vũ, ở Văn phòng
Chủ tịch Hội đồng quản trị. Chủ tịch muốn xem lại tài liệu về giá sàn dự án mở rộng, nâng cấp nhà máy, và cả bản dự toán dự án do bên công ty tư vấn cung cấp. Bản dự toán đó có ở chỗ các chị không? Hay bên tài vụ?
Cô gái nói:
– Dạ. Ở chỗ chúng tôi ạ. Chủ tịch muốn xem ạ? Vâng. Sáng mai đi làm, tôi
sẽ báo cáo lại với anh Mã. Ngày mai, anh Mã không nghỉ ạ.
– Sáng sớm mai, chủ tịch đã phải đi rồi. Các chị có thể mang đến ngay trong hôm nay không?
– Chết thật. Nhưng tài liệu về giá sàn lại để hết trong két sắt. Chìa
khóa do anh Mã cầm. Có lẽ hôm nay anh ấy không quay lại cơ quan. Nên tôi sợ hôm nay thì không được ạ. Chủ tịch nhất thiết phải có tài liệu ấy
trong ngày hôm nay ạ. Hay, để tôi nhắn tin cho anh Mã vậy?
Đang
định mở miệng, chợt Long Tiểu Vũ thấy sợ. Hơi đã được đẩy đến cửa họng.
Nhưng không hiểu vì sao lại đột ngột hụt xuống, làm câu chữ tan biến.
Anh nói:
– À, à, thôi vậy. Để sau hẵng hay.
Rồi dập ngay điện thoại.
Anh không dám làm kinh động đến trưởng phòng Mã. Mã và chủ tịch thường
xuyên nói chuyện trực tiếp với nhau. Lỡ ông ta muốn nịnh sếp, gọi điện
thẳng tới La Bảo Xuân, bảo sẽ trực tiếp mang tài liệu tới, thì vỡ lở mọi chuyện. Đương nhiên, Long Tiểu Vũ cũng không thể nào đợi được đến khi
Mã đi làm vào ngày mai. Ngay sáu giờ sáng hôm sau, anh đã phải ngủ dậy.
Đúng bảy giờ, phải cùng với lái xe họ Triệu có mặt ngoài cổng ngôi biệt
thự hồ Hoàng Hạc đón La Bảo Xuân cùng đi ra sân bay.
Đây là lần
đầu tiên Long Tiểu Vũ được tháp tùng La Bảo Xuân đi xa, mà lại là đi
nghỉ. Với anh, điều này đương nhiên là sự cổ vũ lớn lao. Điều này gần
như đã chứng tỏ rằng, sự tín nhiệm của La Bảo Xuân với anh đã đạt đến độ đặc biệt thân tín. Anh dậy thật sớm, mang đầy đủ những thứ cần mang.
Trước bảy giờ, đã có mặt ở cổng biệt thự hồ Hoàng Hạc, đợi La Bảo Xuân
đi ra.
Sau bảy giờ, La Bảo Xuân xuất hiện. Long Tiểu Vũ mừng rơn
khi thấy cùng đi với La Bảo Xuân ra khỏi tòa biệt thự là cô con gái rượu La Tinh Tinh. Anh vui như mở cờ trong bụng khi thấy La Tinh Tinh cũng
giống bố nàng, xách theo hành lý. Anh hăng hái cùng Triệu xếp hai chiếc
valy vào cốp sau xe. Lên xe xong, anh quay đầu lại, trước hết là nhìn La Tinh Tinh đang ngồi ở hàng ghế sau. Ngay lập tức, La Tinh Tinh quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Long Tiểu Vũ quay sang chào La Bảo Xuân:
– Chào chủ tịch ạ!
La Bảo Xuân ừ một tiếng, rồi bảo lái xe: – Đi thôi.
Xe chuyển bánh. Nửa tiếng sau thì đến sân bay. Lái xe lái xe quay về. Long Tiểu Vũ khoác chiếc ba lô anh mang theo. Một tay kéo chiếc va ly da có
bánh xe của La Bảo Xuân. Tay kia chìa ra đón lấy chiếc va ly xinh xắn La Tinh Tinh đang kéo. Nhưng nàng lảng tránh. Rồi lạnh lùng kéo va ly của
mình đi về phía cửa vào sân bay. La Bảo Xuân mỉm cười, nói với Long Tiểu Vũ đang bối rối:
– Cậu cứ để con bé tự xách lấy. Nó cũng không còn nhỏ nữa. Sau này, có lúc phải ra ngoài. Phải để cho con bé sớm rèn luyện.
Ba người cùng vào sân bay. Ở phòng đợi, La Bảo Xuân dịu dàng nói chuyện
với con gái rượu. Long Tiểu Vũ ngồi đối diện. Im lặng không nói. Anh cảm tưởng, La Tinh Tinh không mấy để ý đến câu chuyện của bố nàng. Thỉnh
thoảng, nàng lại đưa mắt liếc trộm về phía anh. Dù nàng luôn né tránh
nhìn thẳng anh, nhưng những cái nhìn quét tưởng như vô tình ấy lại rõ
ràng là sự cố ý. Long Tiểu Vũ có thể cảm nhận được điều đó!
Một
lát sau, ba người lên máy bay. Máy bay loại nhỏ. Mỗi hàng ghế chỉ ngồi
được hai người. Đương nhiên, La Tinh Tinh và bố nàng ngồi cạnh nhau.
Long Tiểu Vũ ngồi hàng ghế sau. Long Tiểu Vũ rất vui, vì được giúp La
Tinh Tinh cất chiếc va ly của nàng lên tủ đựng hành lý phía trên chỗ
ngồi. Chẳng là, nàng đã cố nhấc va ly lên để cất vào tủ nhưng không
được. Long Tiểu Vũ vội bước đến giúp nàng. Chiếc va ly đang lơ lửng, nên nàng khó có thể từ chối sự giúp đỡ của anh. Sau khi để Long Tiểu Vũ cất giúp chiếc va ly, La Tinh Tinh có phần bối rối. Nàng muốn nói tiếng cảm ơn theo thói quen, nhưng lại thôi. Muốn mỉm cười với anh, nhưng khóe
miệng vừa mở ra, đã đóng lại. Khuôn mặt lạnh như chì. Long Tiểu Vũ không biết, nàng đang đóng kịch, hay giận anh thật sự. Nhưng anh nghĩ, nàng
chắc chắn đã biết từ trước việc chuyến đi nghỉ lần này của nàng và bố có anh đi cùng. Nếu nàng thật sự không tha thứ cho anh, liệu nàng có đồng ý để bố nàng cho anh đi theo?
Hành trình bay hai tiếng đồng hồ
chẳng mấy mà kết thúc. Khi ra khỏi sân bay Chương Nham – Phúc Kiến, ba
người liền cảm thấy một luồng gió nóng phả tới. Không khí ở đây oi nồng
như mùa hè. Ba người thuê một chiếc taxi chạy về hướng núi Vân Thanh. La Bảo Xuân có vẻ như thường xuyên đến nơi này. Ông tỏ ra rất thông thạo
đường xá. La Tinh Tinh dường như cũng đã đến đây. Trên đường, hai bố con nàng toàn nói chuyện về khí hậu, chỗ ăn uống trên núi.
Mặc dù
chưa tới núi Vân Thanh lần nào, nhưng Long Tiểu Vũ có nghe nói về nó.
Hồi học đại học ở Thiệu Hưng, anh đã nghe một cậu bạn học cùng lớp người Chương Nham ba hoa về cảnh đẹp Vân Thanh quê mình. Nhưng đẹp ở chỗ nào, khi ấy, Long Tiểu Vũ không để tâm nghe. Nhưng anh nhớ đại khái nó là
một khu rừng nguyên sinh chưa được khai thác, gần giống với núi Thần
Nông Giá ở Hồ Bắc. Lúc này, khi đã vào núi mới thấy, thực ra, nơi đây
rất gần với khu đô thị. Cảm giác nguyên thủy có lẽ bắt nguồn từ sự tĩnh
mịch của nó. Đường vào núi được làm rất chính quy, thậm chí, chính quy
đến mức có thể gọi là cầu kỳ, nhưng dọc đường không có lấy một bóng
người. Đến ngay cả một người nông dân chăn bò cũng không thấy. Sau một
tiếng đồng hồ quanh co trên đường đèo, chiếc xe đưa ba người tới điểm
đích của chuyến lữ hành này. Đó là một dải những ngôi nhà gỗ thông nằm
lưng chừng núi. Phải đến lúc ấy, Long Tiểu Vũ mới nhận ra, nơi đây hiển
nhiên là khu nghỉ mát từ lâu đã được con người kỳ công xây dựng và khai
thác kỹ càng. Công trình kiến trúc và cảnh sắc núi rừng đan xen, hòa
quện vào nhau một cách hoàn hảo. Từ trước đến nay, chưa bao giờ Long
Tiểu Vũ được tới một nơi nào đẹp và thanh tịnh như thế.
Dải nhà
gỗ ấy chính là làng nghỉ mát núi Vân Thanh mà La Bảo Xuân nói đến trên
đường đi. Mỗi ngôi nhà gỗ trong làng đều là một ngôi biệt thự biệt lập
với đầy đủ tiện nghi. Ba người thuê một ngôi nhà gỗ, rồi tới nhà hàng
đặc sản trong làng nghỉ mát ăn trưa. Ăn xong, bố con La Bảo Xuân về
phòng nghỉ ngơi. Long Tiểu Vũ đến một cửa hàng cạnh nhà hàng mua một ít
thịt thà rau cỏ, gia vị. Ngôi nhà thuê có ba phòng ngủ, một phòng khách, và một phòng bếp rộng rãi đủ hết nồi niêu bát đĩa. Trên đường đi, La
Bảo Xuân buột miệng hỏi Long Tiểu Vũ có biết nấu ăn không. Long Tiểu Vũ
thoáng nhìn La Tinh Tinh, rồi trả lời biết ạ, làm La Bảo Xuân rất đỗi
kinh ngạc: Cậu cừ lắm. Có một thư ký như cậu, coi như tớ có cả một vệ sĩ và một đầu bếp. Sau đấy, ông hỏi La Tinh Tinh như để trưng cầu ý kiến:
Tinh Tinh này, mấy ngày ở đây, mình ăn cơm nhà nhé. Để còn thưởng thức
xem tài nghệ nấu ăn của Long Tiểu Vũ ra sao. Long Tiểu Vũ vừa nhìn La
Tinh Tinh, vừa nói: Nhưng tôi không biết liệu La Tinh Tinh ăn có hợp
khẩu vị không. La Tinh Tinh nói tỉnh bơ: Tôi ghét nhất đàn ông thích nấu nướng. Chẳng ra đàn ông, cũng chẳng giống đàn bà. La Bảo Xuân cười động viên Long Tiểu Vũ: Nấu ăn cũng là một kỹ năng sống, đúng không nào? Cậu cứ trổ tài đi!
Long Tiểu Vũ bèn tới cửa hàng mua thực phẩm, rồi
túi to túi nhỏ khệ nệ xách về. Vừa vào nhà đã trông thấy La Tinh Tinh ăn mặc gọn gàng, đeo một chiếc ba lô xinh xắn, đang lúi húi buộc dây giày. Có vẻ như nàng định ra ngoài. Long Tiểu Vũ hỏi:
– Em ra ngoài à?
La Tinh Tinh chỉ ừ một tiếng, không nhiều lời. Long Tiểu Vũ bất chấp sĩ diện, hỏi gặng:
– Em đi đâu?
La Tinh Tinh bảo:
– Vào núi dạo.
Long Tiểu Vũ hỏi:
– Muốn anh đi cùng không?
La Tinh Tinh vẫn chưa trả lời, La Bảo Xuân từ phòng ngủ đi ra, nói với con gái:
– Con không đi một mình được đâu. Xung quanh đây toàn rừng sâu vực thẳm. Lỡ chẳng may lạc đường hay gặp thú dữ thì làm sao?
La Bảo Xuân nói với Long Tiểu Vũ như ra lệnh:
– Tiểu Vũ, cậu đi cùng Tinh Tinh đi. Để ý nhớ đường, đừng đi xa quá.
Long Tiểu Vũ tức thì “vâng ạ”, rồi chạy như bay vào bếp, cất mấy món đồ vừa
mua về. Anh còn chưa rời bếp, thì nghe thấy tiếng La Tinh Tinh cự lại bố ngoài phòng khách:
– Con không muốn anh ta đi cùng. Con muốn đi dạo một mình. Không cần anh ta đi theo.
Long Tiểu Vũ biết rõ trong bụng, La Tinh Tinh đang cố tình nói to để anh
nghe thấy. Nhưng anh vẫn cứ ra khỏi bếp, rồi đứng ở cửa bếp, nói:
– Tinh Tinh, bố em lo em xảy ra chuyện. Cứ để anh đi cùng em.
La Tinh Tinh không nhìn anh, nói nhỏ:
– Tôi không muốn đi cùng anh.
La Bảo Xuân thấy con gái rượu vừa ngày đầu tiên đã bướng bỉnh như thế, có phần không vui. Ông nghiêm mặt, gắt:
– Thế thì con đừng đi đâu cả. Con không thể đi ra ngoài một mình được.
La Tinh Tinh sững người. Mặt đỏ bừng. Long Tiểu Vũ biết, sở dĩ nàng có
thái độ như vậy là vì bố nàng mắng nàng trước mặt anh, khiến nàng thấy
tự ái. Nàng mở to mắt nhìn bố một hồi lâu, rồi mặt đỏ phừng phừng, chẳng nói chẳng rằng đi về phòng ngủ, đóng cửa đánh “sầm”. Long Tiểu Vũ nhìn
La Bảo Xuân. La Bảo Xuân nói:
– Kệ con bé! Không hiểu sao bây giờ con bé lại đổi tính đổi nết thế không biết!
Nói xong, La Bảo Xuân cũng về phòng của mình.
Trong phòng khách chỉ còn lại mình Long Tiểu Vũ.
Anh thấy lòng mình tê tái!
Suốt buổi chiều, Long Tiểu Vũ chỉ nằm trên giường. Ngắm bầu trời bên ngoài
qua khung cửa sổ nhỏ nhắn trên bức tường gỗ. Bầu trời nửa xám nửa đỏ, có hơi sương. Hơi sương không chỉ trên bầu trời, mà dường như còn lan vào
căn phòng nhỏ, len lỏi vào lòng anh. Cả buổi chiều, Long Tiểu Vũ chỉ nằm trên giường, lắng nghe động tĩnh ngoài phòng khách. Nhưng ở đó lặng như tờ. Đến năm giờ chiều, Long Tiểu Vũ mới ra khỏi giường. Anh vào bếp
chuẩn bị cho bữa tối. Anh gắng làm thật ngon. Hai món thịt, hai món rau, một món canh và cả một đĩa hoa quả, gồm lê, táo và quýt. Anh bày biện
món ăn rất cầu kỳ. Cơm cũng nấu vừa chín tới. Bữa tối, La Bảo Xuân không ngớt lời khen ngợi tài nấu ăn của anh, bảo ngon hơn ông tưởng rất
nhiều. Còn hỏi anh học nấu ăn ở đâu. Anh nói ngắn gọn là học của một đầu bếp trong gánh kịch. Lúc nói chuyện với La Bảo Xuân, anh luôn để ý đến
La Tinh Tinh. Anh thấy nàng chỉ xới nửa bát cơm, gắp thức ăn rất ít.
Nàng cúi đầu, ăn qua quýt cho xong tí cơm dính trôn bát rồi đứng dậy về
phòng. La Bảo Xuân cau mày hỏi con gái sao ăn ít thế, nhưng nàng không
trả lời. Vẫn đóng cửa phòng ngủ đánh sầm một cái. La Bảo Xuân chỉ biết
thở vắn than dài với Long Tiểu Vũ: “Con bé này, được nuông chiều từ nhỏ
nên hư mất rồi. Nhưng trước đây, con bé có bao giờ thế này đâu. Nếu giận dỗi, nó cũng chỉ giận dỗi với mình tôi. Nếu có người khác, nó vẫn rất
giữ ý tứ. Đến ngay như bà giúp việc nhà tôi, nó cũng chưa bao giờ có
thái độ như thế. Thế nên bạn bè tôi, và cả người trong công ty, đều khen con bé ngoan. Lần này, không hiểu sao con bé lại thế. Nhưng như thế
cũng tốt. Chứng tỏ nó không coi cậu là người ngoài.” La Bảo Xuân nói thế thì Long Tiểu Vũ cũng biết nghe thế. Anh chỉ nghe, không nói thêm lời
nào.
Ăn cơm xong, ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Đến ti vi cũng chẳng xem. Long Tiểu Vũ nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Ngoại trừ vài ngọn đèn
đường lốm đốm gần đó, bốn bề xung quanh đều bị bóng tối đen như mực bao
phủ. Đêm ở Vân Thanh thật yên tĩnh. Nhưng anh không tài nào chợp mắt.
Suốt đêm, anh chỉ chăm chú lắng nghe thanh âm ở phòng bên cạnh. Cách anh một bức vách, người con gái anh yêu với tất cả trái tim đang ngon giấc. Không biết nàng còn yêu anh nữa hay không.
Sau nhiều lần suy đi
nghĩ lại, anh dường như vẫn chỉ đi đến một kết luận duy nhất. Đó là: La
Tinh Tinh vẫn yêu anh! Nếu không, sao nàng lại đồng hành cùng anh trên
chuyến đi này? Sao nàng lại cố tình chọc tức anh như thế?